goodidea
09-02-2021, 09:18
Năm Đạo Quang thứ 16 (1836), ở Tô Châu có vị quan ra cáo thị nghiêm cấm việc bắt ếch.
Trong vùng có một nông dân tên Trương A Hỷ, vốn sinh sống bằng nghề bắt ếch, nên y vẫn lén lút bắt ếch đem bán. A Hỷ là người quê mùa ngu dốt, lại thêm bản tính hung bạo, ngang bướng. Có người thấy hắn làm nghề bị cấm nên khuyên nhủ: “Ếch là loài động vật bảo vệ cây nông nghiệp, rất có ích. Quan phủ đă dán cáo thị nghiêm cấm không cho bắt ếch, ông nên đổi nghề đi, c̣n có rất nhiều cách để sinh sống không phạm pháp, lại cũng không tổn hại ḷng từ bi. Tội ǵ phải lén lút khổ sở như thế?”
Mặc dù được nhiều người thương t́nh khuyên bảo, nhưng A Hỷ vẫn không đổi nghề.
Một bữa nọ, sau trận mưa lớn, nước sông dâng lên cao, A Hỷ đến bờ sông bắt ếch. V́ vô ư nên trượt chân té xuống sông bị chết đuối. Hai ngày sau, thi thể hắn nổi ph́nh lên mặt nước, có nhiều con ếch xanh bu trên thây chết tranh nhau cắn rỉa thịt. Cư dân ở gần thấy vậy rủ nhau đến xem rất đông. Tất cả đều sợ hăi mà bảo nhau rằng: “Có lẽ đây là quả báo hiện tiền do việc bắt giết ếch của hắn.”
Cứ tưởng tượng lại h́nh ảnh khi hắn bắt ếch sống chặt đầu rồi lột da, ếch kia oằn oại lâu lắm mới chết. Sự đau đớn của những con vật ấy thật là vô kể. Nếu chúng ta là những con ếch ấy th́ sự đau đớn về thân xác cũng như niềm oán hận trong ḷng sẽ sâu đậm lắm, cho nên đối với việc ếch trả thù như thế cũng là lẽ đương nhiên. Song nh́n thấy người v́ sát sinh hại vật, thương tổn ḷng từ bi mà bị quả báo đến thế kia, th́ chúng ta cũng không khỏi thượng xét lại ḿnh mà dè dặt không nên để cho ba nghiệp tạo ác.
VietBF@sưu tập
Trong vùng có một nông dân tên Trương A Hỷ, vốn sinh sống bằng nghề bắt ếch, nên y vẫn lén lút bắt ếch đem bán. A Hỷ là người quê mùa ngu dốt, lại thêm bản tính hung bạo, ngang bướng. Có người thấy hắn làm nghề bị cấm nên khuyên nhủ: “Ếch là loài động vật bảo vệ cây nông nghiệp, rất có ích. Quan phủ đă dán cáo thị nghiêm cấm không cho bắt ếch, ông nên đổi nghề đi, c̣n có rất nhiều cách để sinh sống không phạm pháp, lại cũng không tổn hại ḷng từ bi. Tội ǵ phải lén lút khổ sở như thế?”
Mặc dù được nhiều người thương t́nh khuyên bảo, nhưng A Hỷ vẫn không đổi nghề.
Một bữa nọ, sau trận mưa lớn, nước sông dâng lên cao, A Hỷ đến bờ sông bắt ếch. V́ vô ư nên trượt chân té xuống sông bị chết đuối. Hai ngày sau, thi thể hắn nổi ph́nh lên mặt nước, có nhiều con ếch xanh bu trên thây chết tranh nhau cắn rỉa thịt. Cư dân ở gần thấy vậy rủ nhau đến xem rất đông. Tất cả đều sợ hăi mà bảo nhau rằng: “Có lẽ đây là quả báo hiện tiền do việc bắt giết ếch của hắn.”
Cứ tưởng tượng lại h́nh ảnh khi hắn bắt ếch sống chặt đầu rồi lột da, ếch kia oằn oại lâu lắm mới chết. Sự đau đớn của những con vật ấy thật là vô kể. Nếu chúng ta là những con ếch ấy th́ sự đau đớn về thân xác cũng như niềm oán hận trong ḷng sẽ sâu đậm lắm, cho nên đối với việc ếch trả thù như thế cũng là lẽ đương nhiên. Song nh́n thấy người v́ sát sinh hại vật, thương tổn ḷng từ bi mà bị quả báo đến thế kia, th́ chúng ta cũng không khỏi thượng xét lại ḿnh mà dè dặt không nên để cho ba nghiệp tạo ác.
VietBF@sưu tập