Romano
09-10-2021, 02:58
Đă 20 năm kể từ vụ khủng bố ngày 11/9 nhưng Joe Dittmar vẫn không quên những giây phút kinh hoàng khi ông hoảng loạn chạy xuống từ tầng 105 của ṭa tháp đôi đang bốc cháy ngùn ngụt ở New York, Mỹ.Ngày 11/9/2001, Dittmar, khi đó 44 tuổi, ở trên tầng 105 của tháp phía Nam Trung tâm Thương mại Thế giới (WTC) để tham gia một cuộc họp. Ông đă di chuyển từ Aurora, Illinois lên New York để làm việc.
Tuy nhiên, trước khi cuộc họp bắt đầu, ông đă nhận được lệnh sơ tán khẩn cấp. Ông bắt đầu ra thang bộ và chạy xuống. Đến tầng 90, ông nói đă "trải qua 30-40 giây tồi tệ nhất cuộc đời tôi". Khi đó, ông mới biết v́ sao phải di tản.
Vài phút trước đó, chiếc máy bay Boeing 767 của American Airlines chở 76 hành khách, 11 thành viên phi hành đoàn đă bị những kẻ khủng bố điều khiển lao vào ṭa tháp phía bắc, từ tầng 93 tới tầng 99.
Từ cửa sổ của ṭa tháp phía nam, Dittmar đă chứng kiến cảnh tượng mà ông mô tả là trông như "địa ngục". Trả lời phỏng vấn StoryCorps, Dittmar, 64 tuổi, vẫn c̣n nhớ rơ cảnh tượng khủng khiếp khi chiếc máy bay đă để lại một lỗ đen lớn trên tháp phía bắc, với khói và lửa bốc lên ngùn ngụt.
"Tôi nhớ rất rơ cảnh tượng khi đó, những ngọn lửa bùng lên, khói bốc ra, những hố đen khổng lồ trên ṭa tháp và những mảnh xác máy bay và cả một chiếc máy bay lớn kẹt lại trên ṭa nhà. Khi đó tôi nghĩ rằng 'Chúa ơi, tại sao phi công lại không nh́n thấy ṭa nhà? Tại sao người này lại đâm vào ṭa nhà?'", Dittmar kể lại.
Một điều khủng khiếp khác mà ông phải chứng kiến là cảnh tượng đồ đạc văn pḥng và cả những nạn nhân vô tội bị văng lên với cảnh tượng rất "đáng sợ".Dittmar tiếp tục hốt hoảng bỏ chạy. Tới tầng 72, tức 17 phút sau khi chiếc máy bay đầu tiên đâm vào ṭa tháp phía bắc, máy bay thứ 2 bị không tặc khống chế đă lao vào ṭa tháp phía nam. Chiếc máy bay của hăng United mang số hiệu 175 đâm vào tầng 77-85 của ṭa tháp mà ông đang đứng phía trong.
Cú va chạm khiến tay vịn cầu thang văng ra, bê tông bắt đầu vỡ vụn và mặt sàn rung "như sóng biển". Một "quả cầu nhiệt" thổi mạnh vào Dittmar với mùi rất lạ: mùi của nhiên liệu máy bay phản lực.
Một số người cùng tham gia cuộc họp với ông đă chọn cách đi thang máy để chạy thoát nhưng họ đă không thể sống sót.
Ông cùng hàng chục người khác tiếp tục lao xuống tầng trệt. Họ đă chạy bộ đúng 105 tầng cầu thang nhưng không được phép ra ngoài khi đó. Các mảnh vỡ đang rơi xuống dữ dội ở cả 2 ṭa tháp. Nhiều người hoảng loạn nhảy từ các tầng cao xuống v́ tuyệt vọng khi ch́m trong ngọn lửa.Khi thoát được ra ngoài, Dittmar mới biết rằng ngoài 2 chiếc lao vào ṭa tháp Trung tâm Thương mại, c̣n một chiếc bị cướp và lao xuống Lầu Năm Góc ở Virginia, trong khi một chiếc bị rơi ở Pennsylvania khi đang cố lao tới tấn công Nhà Trắng. Gần 3.000 người vô tội đă thiệt mạng trong thảm kịch chấn động nước Mỹ và những di chứng của vụ khủng bố này vẫn c̣n dai dẳng tới nay.
Vào thời điểm đó, điều duy nhất mà Dittmar có thể nghĩ tới là cố gắng về nhà ở Aurora để gặp vợ và 4 người con.
"Tiếng gào thét của hàng trăm, hàng ngh́n, thậm chí là hàng chục ngh́n người trên đường phố New York, tất cả đều hét lên vào cùng một lúc. Đó là thứ mà tôi nghe thấy đầu tiên mỗi sáng, thứ cuối cùng tôi nghe được mỗi đêm. Nó không thể biến mất", Dittmar kể về những ám ảnh kinh hoàng mà ông phải hứng chịu trong suốt 20 năm qua kể từ vụ khủng bố thảm khốc.
Tuy nhiên, trước khi cuộc họp bắt đầu, ông đă nhận được lệnh sơ tán khẩn cấp. Ông bắt đầu ra thang bộ và chạy xuống. Đến tầng 90, ông nói đă "trải qua 30-40 giây tồi tệ nhất cuộc đời tôi". Khi đó, ông mới biết v́ sao phải di tản.
Vài phút trước đó, chiếc máy bay Boeing 767 của American Airlines chở 76 hành khách, 11 thành viên phi hành đoàn đă bị những kẻ khủng bố điều khiển lao vào ṭa tháp phía bắc, từ tầng 93 tới tầng 99.
Từ cửa sổ của ṭa tháp phía nam, Dittmar đă chứng kiến cảnh tượng mà ông mô tả là trông như "địa ngục". Trả lời phỏng vấn StoryCorps, Dittmar, 64 tuổi, vẫn c̣n nhớ rơ cảnh tượng khủng khiếp khi chiếc máy bay đă để lại một lỗ đen lớn trên tháp phía bắc, với khói và lửa bốc lên ngùn ngụt.
"Tôi nhớ rất rơ cảnh tượng khi đó, những ngọn lửa bùng lên, khói bốc ra, những hố đen khổng lồ trên ṭa tháp và những mảnh xác máy bay và cả một chiếc máy bay lớn kẹt lại trên ṭa nhà. Khi đó tôi nghĩ rằng 'Chúa ơi, tại sao phi công lại không nh́n thấy ṭa nhà? Tại sao người này lại đâm vào ṭa nhà?'", Dittmar kể lại.
Một điều khủng khiếp khác mà ông phải chứng kiến là cảnh tượng đồ đạc văn pḥng và cả những nạn nhân vô tội bị văng lên với cảnh tượng rất "đáng sợ".Dittmar tiếp tục hốt hoảng bỏ chạy. Tới tầng 72, tức 17 phút sau khi chiếc máy bay đầu tiên đâm vào ṭa tháp phía bắc, máy bay thứ 2 bị không tặc khống chế đă lao vào ṭa tháp phía nam. Chiếc máy bay của hăng United mang số hiệu 175 đâm vào tầng 77-85 của ṭa tháp mà ông đang đứng phía trong.
Cú va chạm khiến tay vịn cầu thang văng ra, bê tông bắt đầu vỡ vụn và mặt sàn rung "như sóng biển". Một "quả cầu nhiệt" thổi mạnh vào Dittmar với mùi rất lạ: mùi của nhiên liệu máy bay phản lực.
Một số người cùng tham gia cuộc họp với ông đă chọn cách đi thang máy để chạy thoát nhưng họ đă không thể sống sót.
Ông cùng hàng chục người khác tiếp tục lao xuống tầng trệt. Họ đă chạy bộ đúng 105 tầng cầu thang nhưng không được phép ra ngoài khi đó. Các mảnh vỡ đang rơi xuống dữ dội ở cả 2 ṭa tháp. Nhiều người hoảng loạn nhảy từ các tầng cao xuống v́ tuyệt vọng khi ch́m trong ngọn lửa.Khi thoát được ra ngoài, Dittmar mới biết rằng ngoài 2 chiếc lao vào ṭa tháp Trung tâm Thương mại, c̣n một chiếc bị cướp và lao xuống Lầu Năm Góc ở Virginia, trong khi một chiếc bị rơi ở Pennsylvania khi đang cố lao tới tấn công Nhà Trắng. Gần 3.000 người vô tội đă thiệt mạng trong thảm kịch chấn động nước Mỹ và những di chứng của vụ khủng bố này vẫn c̣n dai dẳng tới nay.
Vào thời điểm đó, điều duy nhất mà Dittmar có thể nghĩ tới là cố gắng về nhà ở Aurora để gặp vợ và 4 người con.
"Tiếng gào thét của hàng trăm, hàng ngh́n, thậm chí là hàng chục ngh́n người trên đường phố New York, tất cả đều hét lên vào cùng một lúc. Đó là thứ mà tôi nghe thấy đầu tiên mỗi sáng, thứ cuối cùng tôi nghe được mỗi đêm. Nó không thể biến mất", Dittmar kể về những ám ảnh kinh hoàng mà ông phải hứng chịu trong suốt 20 năm qua kể từ vụ khủng bố thảm khốc.