Hanna
09-10-2021, 10:29
Thời gian đầu qua Mỹ, tôi chỉ đi hát vào dịp cuối tuần. Các ngày trong tuần, tôi phải làm những công việc khác để kiếm thêm thu nhập.
Tôi nói thật, ca sĩ ở hải ngoại nếu chỉ chăm chăm đi hát th́ không đủ sống v́ chi phí tại Mỹ rất đắt đỏ. Ban đầu, tôi ở nhờ nhà anh Bằng Kiều nhưng khi ra ngoài tự lập, tôi thấy rất nhiều chi phí phải trả, nếu không làm thêm th́ không đủ chi tiêu.
Chưa kể, tôi c̣n phải gửi tiền về Việt Nam cho gia đ́nh nữa. Thời điểm ấy, hai đứa con ở Việt Nam chưa qua nên tôi phải gửi tiền về cho con ăn học.Tôi phải thuê một gara để ở. Sau một năm, má nuôi anh Hoài Linh là má Ngọc thấy thế mới bảo: "Sao mày lại đi ở gara như vậy? Thôi mày về nhà tao, tao cho mày thuê một pḥng trong nhà". Thế là tôi về ở với má Ngọc một thời gian.Má nuôi anh Hoài Linh cũng thương và giúp đỡ tôi nhiều lắm. Bởi vậy nên tôi mới nói, cuộc sống của tôi ở Mỹ rất cực nhưng tôi may mắn ở chỗ luôn có quư nhân phù trợ.
Ban đầu là mẹ con anh Bằng Kiều cho ở nhờ, sau được Nguyễn Hồng Nhung giúp về công việc, rồi được má nuôi anh Hoài Linh giúp đỡ.
Chính v́ thế nên tôi mới có được ngày hôm nay, một cuộc sống ổn định và b́nh yên.
Tôi cua đổ vợ ḿnh nhờ món bún đậu mắm tôm v́ ở Mỹ không ai biết làm
Thời gian c̣n ở trong gara, rất nhiều lần tôi nằm tủi thân, nhớ con, nhớ mẹ và gia đỉnh đang ở Việt Nam. Nhưng rồi tôi nghĩ, đă quyết tâm đi rồi, không lẽ lại về trong sự thất bại nên dù thế nào cũng phải ở lại mà lập nghiệp.
Mỹ khắc nghiệt nhưng là đất nước của cơ hội. Có rất nhiều cơ hội quanh chúng ta, quan trọng là chúng ta có biết nắm bắt cơ hội và dùng hết sức để phấn đấu, biến cơ hội thành vận may hay không.Tất nhiên, nhiều người sẽ thấy cực quá và muốn bỏ về Việt Nam. Nhưng khi ḿnh đă cảm nhận được giá trị cuộc sống bằng sức lao động, sự cố gắng th́ sẽ nhận được thành quả xứng đáng.
Bởi vậy nên tôi nghĩ, được đặt chân tới nước Mỹ vẫn là may mắn. Tôi vẫn được sống, lao động và cống hiến để xây dựng một cuộc sống hạnh phúc, ổn định.
Vợ tôi là nhân viên văn pḥng nên phải đi làm cả ngày, tôi ở nhà dạy nhạc và chăm sóc con cái, thay vợ nấu ăn.
Thực ra, ban đầu tôi không thích nấu ăn đâu nhưng v́ cuộc sống nó vậy nên tôi cứ học dần, mỗi ngày học một chút và nấu giỏi hơn. Đến giờ th́ tôi nấu ăn khá ngon.
Tôi cua đổ vợ ḿnh cũng nhờ tài nấu ăn của tôi, đó là món bún đậu mắm tôm.
Món này tuy rẻ tiền nhưng thời đó ở Mỹ không ai biết làm, nên mọi người ít được ăn.
Tôi nói thật, ca sĩ ở hải ngoại nếu chỉ chăm chăm đi hát th́ không đủ sống v́ chi phí tại Mỹ rất đắt đỏ. Ban đầu, tôi ở nhờ nhà anh Bằng Kiều nhưng khi ra ngoài tự lập, tôi thấy rất nhiều chi phí phải trả, nếu không làm thêm th́ không đủ chi tiêu.
Chưa kể, tôi c̣n phải gửi tiền về Việt Nam cho gia đ́nh nữa. Thời điểm ấy, hai đứa con ở Việt Nam chưa qua nên tôi phải gửi tiền về cho con ăn học.Tôi phải thuê một gara để ở. Sau một năm, má nuôi anh Hoài Linh là má Ngọc thấy thế mới bảo: "Sao mày lại đi ở gara như vậy? Thôi mày về nhà tao, tao cho mày thuê một pḥng trong nhà". Thế là tôi về ở với má Ngọc một thời gian.Má nuôi anh Hoài Linh cũng thương và giúp đỡ tôi nhiều lắm. Bởi vậy nên tôi mới nói, cuộc sống của tôi ở Mỹ rất cực nhưng tôi may mắn ở chỗ luôn có quư nhân phù trợ.
Ban đầu là mẹ con anh Bằng Kiều cho ở nhờ, sau được Nguyễn Hồng Nhung giúp về công việc, rồi được má nuôi anh Hoài Linh giúp đỡ.
Chính v́ thế nên tôi mới có được ngày hôm nay, một cuộc sống ổn định và b́nh yên.
Tôi cua đổ vợ ḿnh nhờ món bún đậu mắm tôm v́ ở Mỹ không ai biết làm
Thời gian c̣n ở trong gara, rất nhiều lần tôi nằm tủi thân, nhớ con, nhớ mẹ và gia đỉnh đang ở Việt Nam. Nhưng rồi tôi nghĩ, đă quyết tâm đi rồi, không lẽ lại về trong sự thất bại nên dù thế nào cũng phải ở lại mà lập nghiệp.
Mỹ khắc nghiệt nhưng là đất nước của cơ hội. Có rất nhiều cơ hội quanh chúng ta, quan trọng là chúng ta có biết nắm bắt cơ hội và dùng hết sức để phấn đấu, biến cơ hội thành vận may hay không.Tất nhiên, nhiều người sẽ thấy cực quá và muốn bỏ về Việt Nam. Nhưng khi ḿnh đă cảm nhận được giá trị cuộc sống bằng sức lao động, sự cố gắng th́ sẽ nhận được thành quả xứng đáng.
Bởi vậy nên tôi nghĩ, được đặt chân tới nước Mỹ vẫn là may mắn. Tôi vẫn được sống, lao động và cống hiến để xây dựng một cuộc sống hạnh phúc, ổn định.
Vợ tôi là nhân viên văn pḥng nên phải đi làm cả ngày, tôi ở nhà dạy nhạc và chăm sóc con cái, thay vợ nấu ăn.
Thực ra, ban đầu tôi không thích nấu ăn đâu nhưng v́ cuộc sống nó vậy nên tôi cứ học dần, mỗi ngày học một chút và nấu giỏi hơn. Đến giờ th́ tôi nấu ăn khá ngon.
Tôi cua đổ vợ ḿnh cũng nhờ tài nấu ăn của tôi, đó là món bún đậu mắm tôm.
Món này tuy rẻ tiền nhưng thời đó ở Mỹ không ai biết làm, nên mọi người ít được ăn.