june04
09-29-2021, 02:02
Khi cô giáo hỏi, một nửa của 8 là bao nhiêu, cậu tṛ nhỏ trả lời khiến cô giáo trầm ngâm...
Cô giáo ra đề t́m các từ bắt đầu chữ L, nh́n bài làm của học sinh chỉ muốn "độn thổ"
Một cô giáo có nhiều năm trong nghề giáo viên, một công việc cao quư, được tiếp xúc với nhiều đứa trẻ khác nhau. Mỗi ngày đến lớp là một niềm vui và hạnh phúc đối với cô. Cô thấy vui khi được dạy dỗ những cô cậu học sinh đáng yêu.
Hôm nay vừa vào lớp, sau những câu chào nhau của cô tṛ, cô giáo bắt đầu tiết dạy toán. Cô từ từ lấy viên phấn rồi viết lên trên bảng đen biểu tượng dấu chia rồi nói: “Trước đây cô đă dạy các em phép tính nhân, hôm nay chúng ta sẽ cùng học phép tính chia nhé.”
Cô giáo cất tiếng tiếp, “Phép tính chia rất đơn giản” và tŕu mến nh́n các em. Sau khi viết một con số 8 lớn trên bảng, cô quay xuống hỏi các em: “Trong các em ai có thể cho cô biết, một nửa của 8 là bao nhiêu?”
Lớp học ngay lập tức trở nên ồn ào, nhiều cánh tay vội vă giơ lên để trả lời câu hỏi, một số cậu bé thậm chí c̣n không đủ nhẫn nại đă nói vọng lên: “Một nửa của 8 là 4 ạ”.
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1881068&stc=1&d=1632880916
Cô giáo mỉm cười gật đầu công nhận câu trả lời đúng, nhưng đột nhiên mắt tôi dừng lại vào một cậu bé đang ngồi ở góc cuối bên phải lớp học.
Em là Tuấn vừa mới chuyển đến lớp tôi 1 tuần. Cậu bé cúi đầu im lặng, em không hề giống như biểu hiện của các bạn khác trong lớp. Có lẽ em vẫn chưa hoà nhập được với môi trường mới.
Cô từ từ tiến tới chỗ em và hỏi: “Tuấn, con có biết một nửa số 8 là bao nhiêu không?”
Cậu bé vẫn nhút nhát cúi đầu khẽ trả lời rằng: “Thưa cô, con không hiểu tại sao một nửa số 8 lại là 4?”
Lúc này cả lớp ngay lập tức bật cười thành tiếng. Một số cô cậu bé khác c̣n bụm miệng cười to và cố t́nh bảo rằng phép tính quá đơn giản mà cậu bé không biết. Cô yêu cầu lớp im lặng và khẽ hỏi Tuấn ““Vậy con cho cô biết câu trả lời của con là ǵ? Con có thể nói cho cô và cả lớp biết được không?”.
Lúc này, cậu bé ngượng ngùng đứng dậy và chậm răi đi về phía bục giảng. Cậu nh́n vào con số 8 trên bảng đen một lúc rồi đưa tay lên che một nửa trên của số “8”, sau đó lí nhí nói: “Thưa cô một nửa số 8 là 0 ạ.”
Sau đó, cậu lại di chuyển tiếp bàn tay và che dọc con số 8 rồi nói tiếp: “Nửa số 8 cũng là số 3 ạ”. Câu trả lời của em khiến cả lớp im lặng, c̣n Tuấn khuôn mặt đầy lo lắng.
Lúc này cô giáo bắt đầu chậm răi tiến về phía bục giảng sau đó vỗ nhẹ nhàng mỉm cười tŕu mến nói với em: “Câu trả lời của con thật tuyệt vời!”
Có lẽ Tuấn là trường hợp đầu tiên gây ấn tượng cho cô trong nhiều năm đi dạy. Chính em đă cho cô một bài học.
Sau đó, bằng kinh nghiệm của ḿnh cô giáo nhẹ nhàng lấy ra trong túi 8 viên bi ve và hỏi Tuấn “Con cho cô biết cô có bao nhiêu viên bi ve trong tay?”.
Em tính một lúc rồi trả lời: “Thưa cô, 8 ạ”.
Tôi phân 8 viên bi ra 2 phần bằng nhau và nói: “Vậy con cho biết giờ số lượng mỗi bên là bao nhiêu?”
Em trả lời: “Là 4 ạ!”
“Đúng rồi! Vậy nếu con cầm đi một nửa số bi này, th́ trên tay cô sẽ c̣n lại là bao nhiêu?”. Cậu bé với khuôn mặt sáng ngời, lớn tiếng trả lời: “C̣n 4 ạ!”. Lúc này cậu đă hiểu và quay trở lại chỗ ngồi của ḿnh, vừa đi vừa nói: “Ḿnh hiểu rồi, hoá ra một nửa của 8 là 4”
Thế mới thấy, có những điều chúng ta đừng vội phán xét hay cười nhạo người khác bởi có khi họ có cách nh́n không giống chúng ta. Khi gặp bất cứ chuyện ǵ đừng vội kết luận họ là người thế nào? Điều chúng ta nên làm là t́m hiểu tại sao họ lại nghĩ như vậy. Câu chuyện trên không chỉ cho cô giáo trên bài học mà hy vọng cũng sẽ là bài học cho tất cả mọi người.
Cô giáo ra đề t́m các từ bắt đầu chữ L, nh́n bài làm của học sinh chỉ muốn "độn thổ"
Một cô giáo có nhiều năm trong nghề giáo viên, một công việc cao quư, được tiếp xúc với nhiều đứa trẻ khác nhau. Mỗi ngày đến lớp là một niềm vui và hạnh phúc đối với cô. Cô thấy vui khi được dạy dỗ những cô cậu học sinh đáng yêu.
Hôm nay vừa vào lớp, sau những câu chào nhau của cô tṛ, cô giáo bắt đầu tiết dạy toán. Cô từ từ lấy viên phấn rồi viết lên trên bảng đen biểu tượng dấu chia rồi nói: “Trước đây cô đă dạy các em phép tính nhân, hôm nay chúng ta sẽ cùng học phép tính chia nhé.”
Cô giáo cất tiếng tiếp, “Phép tính chia rất đơn giản” và tŕu mến nh́n các em. Sau khi viết một con số 8 lớn trên bảng, cô quay xuống hỏi các em: “Trong các em ai có thể cho cô biết, một nửa của 8 là bao nhiêu?”
Lớp học ngay lập tức trở nên ồn ào, nhiều cánh tay vội vă giơ lên để trả lời câu hỏi, một số cậu bé thậm chí c̣n không đủ nhẫn nại đă nói vọng lên: “Một nửa của 8 là 4 ạ”.
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1881068&stc=1&d=1632880916
Cô giáo mỉm cười gật đầu công nhận câu trả lời đúng, nhưng đột nhiên mắt tôi dừng lại vào một cậu bé đang ngồi ở góc cuối bên phải lớp học.
Em là Tuấn vừa mới chuyển đến lớp tôi 1 tuần. Cậu bé cúi đầu im lặng, em không hề giống như biểu hiện của các bạn khác trong lớp. Có lẽ em vẫn chưa hoà nhập được với môi trường mới.
Cô từ từ tiến tới chỗ em và hỏi: “Tuấn, con có biết một nửa số 8 là bao nhiêu không?”
Cậu bé vẫn nhút nhát cúi đầu khẽ trả lời rằng: “Thưa cô, con không hiểu tại sao một nửa số 8 lại là 4?”
Lúc này cả lớp ngay lập tức bật cười thành tiếng. Một số cô cậu bé khác c̣n bụm miệng cười to và cố t́nh bảo rằng phép tính quá đơn giản mà cậu bé không biết. Cô yêu cầu lớp im lặng và khẽ hỏi Tuấn ““Vậy con cho cô biết câu trả lời của con là ǵ? Con có thể nói cho cô và cả lớp biết được không?”.
Lúc này, cậu bé ngượng ngùng đứng dậy và chậm răi đi về phía bục giảng. Cậu nh́n vào con số 8 trên bảng đen một lúc rồi đưa tay lên che một nửa trên của số “8”, sau đó lí nhí nói: “Thưa cô một nửa số 8 là 0 ạ.”
Sau đó, cậu lại di chuyển tiếp bàn tay và che dọc con số 8 rồi nói tiếp: “Nửa số 8 cũng là số 3 ạ”. Câu trả lời của em khiến cả lớp im lặng, c̣n Tuấn khuôn mặt đầy lo lắng.
Lúc này cô giáo bắt đầu chậm răi tiến về phía bục giảng sau đó vỗ nhẹ nhàng mỉm cười tŕu mến nói với em: “Câu trả lời của con thật tuyệt vời!”
Có lẽ Tuấn là trường hợp đầu tiên gây ấn tượng cho cô trong nhiều năm đi dạy. Chính em đă cho cô một bài học.
Sau đó, bằng kinh nghiệm của ḿnh cô giáo nhẹ nhàng lấy ra trong túi 8 viên bi ve và hỏi Tuấn “Con cho cô biết cô có bao nhiêu viên bi ve trong tay?”.
Em tính một lúc rồi trả lời: “Thưa cô, 8 ạ”.
Tôi phân 8 viên bi ra 2 phần bằng nhau và nói: “Vậy con cho biết giờ số lượng mỗi bên là bao nhiêu?”
Em trả lời: “Là 4 ạ!”
“Đúng rồi! Vậy nếu con cầm đi một nửa số bi này, th́ trên tay cô sẽ c̣n lại là bao nhiêu?”. Cậu bé với khuôn mặt sáng ngời, lớn tiếng trả lời: “C̣n 4 ạ!”. Lúc này cậu đă hiểu và quay trở lại chỗ ngồi của ḿnh, vừa đi vừa nói: “Ḿnh hiểu rồi, hoá ra một nửa của 8 là 4”
Thế mới thấy, có những điều chúng ta đừng vội phán xét hay cười nhạo người khác bởi có khi họ có cách nh́n không giống chúng ta. Khi gặp bất cứ chuyện ǵ đừng vội kết luận họ là người thế nào? Điều chúng ta nên làm là t́m hiểu tại sao họ lại nghĩ như vậy. Câu chuyện trên không chỉ cho cô giáo trên bài học mà hy vọng cũng sẽ là bài học cho tất cả mọi người.