Log in

View Full Version : “Phi Nhung ơi, anh xin cúi đầu kính cẩn trước t́nh cảm em dành cho anh khi c̣n sống”


vuitoichat
10-02-2021, 17:01
Nam nghệ sĩ Duy Phương mới đây vừa đăng tải một clip bày tỏ ḷng tiếc thương trước sự ra đi của nữ ca sĩ Phi Nhung trên kênh Youtube của ḿnh, sau khi nam nghệ sĩ Duy Phương nói rằng: "nữ ca sĩ Phi Nhung ơi! Em đừng buồn"

"Cách đây vài hôm, tôi nghe tin một người em đồng nghiệp của tôi là Phi Nhung qua đời. Trong ḷng tôi xúc động vô cùng. Nhiều năm trước, Phi Nhung có về Việt Nam hát và gặp tôi.

Hai anh em tôi ôm hôn nhau thắm thiết, tôi xúc động vô cùng trước t́nh cảm Phi Nhung dành cho ḿnh. Xét về trong nghề, tôi rất trân quư Phi Nhung, đặc biệt là t́nh cảm của em. Nghe tin em ra đi, tôi bàng hoàng thương xót.

Thôi th́ mỗi con người có một số mạng, cuộc đời tới đâu ḿnh đi đến đó. Phi Nhung ơi, em đừng buồn! Cuộc đời này ngắn ngủi lắm, sống ngày hôm nay không biết mai đi về đâu.

Bây giờ em đă giă từ thế giới này về thế giới bên kia. Anh Phương xin cầu chúc em có một giấc ngủ thiên thu b́nh an, phù hộ cho các con em. Anh mong những ǵ em chưa làm được sẽ sớm được hoàn thành để toại nguyện cho cơi ḷng của em.

Rồi anh cũng sẽ gặp em ở thế giới bên kia thôi, chỉ là không biết sớm hay muộn, đời người ai cũng vậy. Anh xin cúi đầu kính cẩn cảm ơn t́nh cảm em đă dành cho anh khi c̣n sống. Anh xin dành một phút mặc niệm em".

Mặc niệm Phi Nhung xong, Duy Phương cho rằng chuyện buồn th́ nên gác sang một bên để không phiền muộn, phải sống cho hiện tại. V́ thế, anh kể cho khán giả câu chuyện ḿnh từng trải qua khi c̣n khó khăn:

"Tôi xin kể cho mọi người nghe một câu chuyện khi tôi c̣n rất trẻ, đi hát cho đoàn hát của Duy Ngọc. Ngày đó tôi đi hát không có tiền, được mỗi vài bộ quần áo, nhưng chỉ cần được kêu tên đi hát là mừng lắm.

Hát xong, tôi chẳng được trả một đồng cát xê nào, chỉ được khen vài ba câu rồi lủi thủi đi bộ về cả vài cây số, cũng chẳng có ai đưa đón.

Tôi hát trong thành phố c̣n có chút đèn điện, xe cộ đi lại nên đỡ sợ, nhưng về tới gần khu tôi sống vào lúc 11,12 giờ chẳng có một bóng người hay ánh đèn nào, tối om, xung quanh toàn mồ mả. Tôi sợ lắm, không biết phải làm sao để đi qua con đường đó.

Tôi chỉ chờ có chiếc xe nào đi qua rồi chạy theo cho đỡ sợ, đi một ḿnh tim tôi đập th́nh thịch. Tôi nhanh trí nghĩ ra cách lấy lại tinh thần là hát thật lớn, càng sợ tôi hát càng lớn rồi đi thật nhanh qua để về tới nhà. Cuộc sống của tôi khó khăn như thế đấy".

namde
10-03-2021, 15:56
Khóc tiếp tập …2