Log in

View Full Version : T̀NH CẢM CỦA LOÀI VẬT


goodidea
10-04-2021, 08:13
Từ nhỏ tôi đă rất yêu động vật, nhất là những loài gần gũi với con người như chó mèo. Đi học về hở ra là bế cún con, mẹ mắng cũng không chừa.
Khi đă lập gia đ́nh, ở đâu tôi cũng nuôi chó mèo và luôn coi chúng như những người bạn chí cốt, biết chia sẻ. Mà h́nh như con vật cũng biết cảm nhận t́nh cảm của chủ dành cho chúng. Có lần mèo mẹ bị trộm bắt, khi con nó vừa biết ăn cơm..Có ba con, cho đi hai con, c̣n một. Trời lạnh, cứ tối đến ngồi xem tivi, tôi lại lấy cái khăn quấn cho nó rồi ôm vào ḷng, thương nó v́ mồ côi mẹ. Thế mà nó quen, cứ buổi tối là sấn đến chui vào ḷng đ̣i bế như em bé...
Đến khi có tuổi rồi, con cái đi vắng hết, ở nhà bầu bạn với mấy đứa nó cũng thấy bớt cô quạnh. Có chú chó nào ngoan cũng muốn giữ lại nuôi lâu dài, nhưng đôi khi không được như ư lại phải thay con khác. Mỗi lần như vậy tôi lại buồn mất mấy ngày. Có lúc nghe người ta chửi:
- Ngu như chó! Nhưng các bạn có nghĩ nó thật sự ngu không ?
Có lúc tôi thấy chúng rất khôn và t́nh cảm như con người vậy.
Nhớ nhất một lần cách đây 3 năm tôi nuôi một con vện giống đực. Nó rất ngoan, mỗi tội trèo tường giỏi: Tường rào hắn cứ lấy đà nhảy phốc qua, phi ra ruộng chơi.
Thế rồi nó ốm liệt. Cả tuần ṛng ră, tiêm ngày hai mũi ( kháng sinh và thuốc bổ) Nâng lên đặt xuống. Nhỏ từng giọt nước vào miệng. Đúng bảy ngày nó bắt đầu nhúc nhích và liếm láp, rồi ăn từ từ. Tầm nửa tháng nó khỏe lại và lúc nào cũng quấn quưt với chủ. Vài ba tháng sau nhà con gái có việc trưng tập bà ngoại đi trông cháu. Tôi buộc ḷng phải bán nó đi ( Sau khi đă hỏi vài chỗ để gửi mà không được ) Hôm gọi người đến bắt, tôi đập một quả trứng gà vào bát, kề miệng nó. Nó không hề động đến, chỉ nh́n tôi và ngân ngấn nước mắt, rên ư ử cầu cứu..Suốt măi về sau tôi không thể nào quên được h́nh ảnh đó. Tôi đă day dứt như Lăo Hạc ngày xưa vậy: Già đời rồi c̣n đi lừa một con chó, nhất là khi đă dày công đưa nó từ cơi chết trở về, lại đang tâm bán nó đi. Tôi đă bị ám ảnh bởi đôi mắt cầu cứu của nó. Chính v́ thế mà gần ba năm nay tôi không dám nuôi chó nữa. Tôi sợ lúc buộc phải chia xa lại không đành.
Người ta bảo: "Nhân sát vật" Nhưng sao tôi cứ nặng ḷng? Cũng từ đó tôi không mặn mà với món cầy tơ mà hồi trẻ ưa thích nữa. Liệu có phải tôi quá đa sầu đa cảm chăng? Chúng chỉ là những con vật thôi mà?.

VietBF@sưu tập