june04
10-06-2021, 01:41
Thấy Cẩm Vân nhiều đêm mất ngủ v́ người quen qua đời trong đại dịch, chồng và con gái rủ chị hát để tinh thần lạc quan hơn.
- Những ngày ở nhà, chị làm ǵ để vơi nỗi nhớ sân khấu?
- 5 tháng ở nhà là quăng thời gian tôi xa sân khấu dài nhất từ khi bắt đầu sự nghiệp đến nay. Lúc sinh bé đầu ḷng, tôi cũng không nghỉ hát lâu đến vậy. Tôi thèm cảm giác cầm mic đứng giữa khán pḥng, thèm tiếng vỗ tay từ khán giả. Thời gian ở nhà tránh dịch, gia đ́nh tôi thực hiện chuỗi dự án Mùa Sài G̣n buồn, gồm những ca khúc tri ân thành phố chúng tôi đang sống. Các MV quay dạng "cây nhà lá vườn" thôi, ê-kíp cũng chỉ có ba người: tôi chủ yếu lo phần hát, anh Khắc Triệu làm nhạc và con gái CeCe phụ trách khâu quay phim, biên tập, dàn dựng h́nh ảnh.
Các ca khúc đều là những cung bậc cảm xúc của gia đ́nh tôi, từ Im lặng thở dài (Trịnh Công Sơn) - những ngày đầu chứng kiến thành phố bùng dịch đến Sài G̣n tôi sẽ (Thái Dương) - hát về niềm tin một ngày cuộc sống trở lại như xưa. Có những bài dù đă cũ, khi thu, tôi vẫn thấy ḷng ḿnh nghẹn đi với bao tâm trạng chất chứa. Hát là cách khiến tôi vơi bớt những u uất trong người. Thời gian qua, nếu không có âm nhạc, tôi khó thể xoa dịu vết thương ḷng khi chứng kiến những nỗi mất mát v́ đại dịch.
- Tâm trạng của chị ra sao những ngày ấy?
- Nhiều ngày liền, tôi mất ngủ khi nghe tin những người thân, đồng nghiệp lần lượt ra đi thầm lặng. Nhắm mắt lại, những h́nh ảnh đau thương, mất mát hiện lên trong tâm trí. Điều tôi đau đáu nhất là không thể thắp nén hương tiễn biệt người đă khuất, chỉ có thể nhắn tin chia buồn và tưởng niệm họ ở nhà. Một tháng trước, mẹ của một người em - vốn rất thân với tôi sau nhiều lần đi làm thiện nguyện chung - qua đời v́ Covid-19, t́nh trạng diễn tiến quá nhanh. Nhận được tin báo, tôi nặng trĩu người, cảm thấy bất lực. Nỗi buồn ấy đến nay vẫn ám ảnh tôi.
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1886918&stc=1&d=1633484483
Cẩm Vân và con gái CeCe Trương bên tay trống Khắc Triệu. Ảnh: Quốc Huy
Khi hát Im lặng thở dài, tôi cảm nhận sâu hơn hết lẽ vô thường ở đời: "Im lặng ḍng sông tôi đă lắng nghe/ Im lặng ngọn đồi tôi đă lắng nghe/ Im lặng thở dài tôi đă lắng nghe.../ Sau cơn băo qua im lặng mặt người/ Nghe bao nỗi đau trên một bàn tay...". Hiện, tôi chưa lấy lại được giấc ngủ như trước, cả đêm trằn trọc tới bốn, năm giờ sáng mới thiếp đi.
- Gia đ́nh quan tâm ra sao để chị vượt qua vấn đề tâm lư?
- Thấy tôi mất ngủ, chồng và con gái rất lo, sợ chứng cao huyết áp của tôi lại tái phát. Mỗi lần thấy tôi buồn phiền, anh Triệu bảo con gái tắt tivi, điện thoại, lo tinh thần tôi sẽ sa sút. Thời gian này, anh chăm sóc vợ tỉ mỉ hơn v́ tôi vốn dễ sinh bệnh. Một số người thân của tôi ở nước ngoài cũng biết chuyện, sợ tôi tính hay lo, dễ sinh trầm cảm nên gọi về, dặn bớt đọc tin tức tiêu cực, đừng dùng mạng xă hội nhiều.
- Hơn 35 năm gắn bó, chị cảm nhận t́nh yêu chồng dành cho ḿnh ra sao?
- Chúng tôi quen nhau từ thời đi diễn chung ở Nga cuối thập niên 1980. Ngày mới yêu, anh vốn không quen săn đón, tán tỉnh, tính lại hơi "ba gai", khó chịu. Thế mà tôi lại "chịu" anh bởi sự mộc mạc, chân thành. Về chung một nhà, có hai mặt con, không hiếm lần chúng tôi căi vă v́ tự ái cao. Có đợt, cả hai không nh́n mặt nhau đến hai tháng, lư do vặt vănh đến mức giờ tôi không c̣n nhớ. Đi hát trên sân khấu, cả hai vẫn diễn cảnh t́nh tứ say đắm, về nhà mỗi người ở một góc (cười). Tuy vậy, anh luôn là người bắt chuyện, làm ḥa đầu tiên.
35 năm qua, anh vẫn thế: Xông xáo, sôi nổi, luôn là chỗ dựa mỗi lần gặp chuyện buồn. Ở cạnh chồng, tôi không cần gồng ḿnh để tỏ ra mạnh mẽ v́ biết anh sẽ luôn chở che khi cần. Tôi hiểu rơ một điều: Vợ và các con với anh vẫn là những điều quan trọng trên hết.
- Sau thời gian dẫn dắt con gái vào nghề, chị thấy con thay đổi như thế nào?
- Lúc cùng nhau đi hát ở bệnh viện dă chiến thu dung số 8 (Thủ Đức) đầu tháng 8, tôi tự hào khi con gái xông xáo, hoạt bát. Con bắt nhịp và khuấy động không khí rất tốt, thể hiện rơ bản lĩnh sân khấu. Nh́n con, tôi thấy đâu đó h́nh bóng thanh xuân của ḿnh. Thời thanh niên "máu lửa", tôi cùng các nghệ sĩ ngồi trên xe tải đi hát khắp mọi miền đất nước. Những ngày hát bên con, tôi biết CeCe đă trưởng thành.
Tôi chỉ đóng vai tṛ gợi ư cho con, không ép CeCe phải làm điều này, điều kia v́ dễ khiến con bị lạc hậu, tụt lại trong ḍng chảy âm nhạc đương đại. Con tự mày ṃ bằng trực giác và đam mê với nghề. Ngày trước, vợ chồng tôi muốn con học kinh tế, phản đối con theo nghề hát v́ môi trường này đào thải quá mạnh. So với thời của tôi, ca sĩ ngày chịu áp lực dư luận hơn bội phần v́ mạng xă hội. Sau đó, tôi nghĩ hạnh phúc lớn nhất là được sống với ước mơ ḿnh. Vợ chồng tôi quyết định để con tự bước đi trên con đường đă chọn.
- 40 năm theo nghề, chị c̣n ấp ủ ǵ?
- Đến giờ, tôi thấy bản thân đă được quá nhiều từ nghề. Ở tuổi này, tôi hạnh phúc khi thỉnh thoảng vẫn được mời tham gia những đêm nhạc lớn, ư nghĩa, được công chúng nhận ra và chào hỏi. Ở bệnh viện dă chiến, khi biểu diễn Thành phố t́nh yêu và nỗi nhớ (Phạm Minh Tuấn) - ca khúc hát lần đầu cách đây 40 năm, tôi ứa nước mắt nh́n các y bác sĩ, bệnh nhân từ cửa sổ vẫy đèn flash theo giai điệu, nhận ra t́nh cảm khán giả dành cho ḿnh vẫn nguyên vẹn. Về nhà, tôi quyết định quay MV kỷ niệm những ngày đi hát trên sân khấu đặc biệt nhất đời ḿnh.
Nếu có điều ǵ ấp ủ, tôi mong một đêm nhạc của riêng gia đ́nh. Tôi vẫn rất đam mê và sung sức, anh Triệu vẫn đánh trống đầy "máu lửa", con gái đang ở độ tuổi rực rỡ nhất. Lỡ một mai, tôi không c̣n đứng được trên sân khấu, đó sẽ trở thành dấu ấn khó phai trong đời làm nghề.
- Những ngày ở nhà, chị làm ǵ để vơi nỗi nhớ sân khấu?
- 5 tháng ở nhà là quăng thời gian tôi xa sân khấu dài nhất từ khi bắt đầu sự nghiệp đến nay. Lúc sinh bé đầu ḷng, tôi cũng không nghỉ hát lâu đến vậy. Tôi thèm cảm giác cầm mic đứng giữa khán pḥng, thèm tiếng vỗ tay từ khán giả. Thời gian ở nhà tránh dịch, gia đ́nh tôi thực hiện chuỗi dự án Mùa Sài G̣n buồn, gồm những ca khúc tri ân thành phố chúng tôi đang sống. Các MV quay dạng "cây nhà lá vườn" thôi, ê-kíp cũng chỉ có ba người: tôi chủ yếu lo phần hát, anh Khắc Triệu làm nhạc và con gái CeCe phụ trách khâu quay phim, biên tập, dàn dựng h́nh ảnh.
Các ca khúc đều là những cung bậc cảm xúc của gia đ́nh tôi, từ Im lặng thở dài (Trịnh Công Sơn) - những ngày đầu chứng kiến thành phố bùng dịch đến Sài G̣n tôi sẽ (Thái Dương) - hát về niềm tin một ngày cuộc sống trở lại như xưa. Có những bài dù đă cũ, khi thu, tôi vẫn thấy ḷng ḿnh nghẹn đi với bao tâm trạng chất chứa. Hát là cách khiến tôi vơi bớt những u uất trong người. Thời gian qua, nếu không có âm nhạc, tôi khó thể xoa dịu vết thương ḷng khi chứng kiến những nỗi mất mát v́ đại dịch.
- Tâm trạng của chị ra sao những ngày ấy?
- Nhiều ngày liền, tôi mất ngủ khi nghe tin những người thân, đồng nghiệp lần lượt ra đi thầm lặng. Nhắm mắt lại, những h́nh ảnh đau thương, mất mát hiện lên trong tâm trí. Điều tôi đau đáu nhất là không thể thắp nén hương tiễn biệt người đă khuất, chỉ có thể nhắn tin chia buồn và tưởng niệm họ ở nhà. Một tháng trước, mẹ của một người em - vốn rất thân với tôi sau nhiều lần đi làm thiện nguyện chung - qua đời v́ Covid-19, t́nh trạng diễn tiến quá nhanh. Nhận được tin báo, tôi nặng trĩu người, cảm thấy bất lực. Nỗi buồn ấy đến nay vẫn ám ảnh tôi.
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1886918&stc=1&d=1633484483
Cẩm Vân và con gái CeCe Trương bên tay trống Khắc Triệu. Ảnh: Quốc Huy
Khi hát Im lặng thở dài, tôi cảm nhận sâu hơn hết lẽ vô thường ở đời: "Im lặng ḍng sông tôi đă lắng nghe/ Im lặng ngọn đồi tôi đă lắng nghe/ Im lặng thở dài tôi đă lắng nghe.../ Sau cơn băo qua im lặng mặt người/ Nghe bao nỗi đau trên một bàn tay...". Hiện, tôi chưa lấy lại được giấc ngủ như trước, cả đêm trằn trọc tới bốn, năm giờ sáng mới thiếp đi.
- Gia đ́nh quan tâm ra sao để chị vượt qua vấn đề tâm lư?
- Thấy tôi mất ngủ, chồng và con gái rất lo, sợ chứng cao huyết áp của tôi lại tái phát. Mỗi lần thấy tôi buồn phiền, anh Triệu bảo con gái tắt tivi, điện thoại, lo tinh thần tôi sẽ sa sút. Thời gian này, anh chăm sóc vợ tỉ mỉ hơn v́ tôi vốn dễ sinh bệnh. Một số người thân của tôi ở nước ngoài cũng biết chuyện, sợ tôi tính hay lo, dễ sinh trầm cảm nên gọi về, dặn bớt đọc tin tức tiêu cực, đừng dùng mạng xă hội nhiều.
- Hơn 35 năm gắn bó, chị cảm nhận t́nh yêu chồng dành cho ḿnh ra sao?
- Chúng tôi quen nhau từ thời đi diễn chung ở Nga cuối thập niên 1980. Ngày mới yêu, anh vốn không quen săn đón, tán tỉnh, tính lại hơi "ba gai", khó chịu. Thế mà tôi lại "chịu" anh bởi sự mộc mạc, chân thành. Về chung một nhà, có hai mặt con, không hiếm lần chúng tôi căi vă v́ tự ái cao. Có đợt, cả hai không nh́n mặt nhau đến hai tháng, lư do vặt vănh đến mức giờ tôi không c̣n nhớ. Đi hát trên sân khấu, cả hai vẫn diễn cảnh t́nh tứ say đắm, về nhà mỗi người ở một góc (cười). Tuy vậy, anh luôn là người bắt chuyện, làm ḥa đầu tiên.
35 năm qua, anh vẫn thế: Xông xáo, sôi nổi, luôn là chỗ dựa mỗi lần gặp chuyện buồn. Ở cạnh chồng, tôi không cần gồng ḿnh để tỏ ra mạnh mẽ v́ biết anh sẽ luôn chở che khi cần. Tôi hiểu rơ một điều: Vợ và các con với anh vẫn là những điều quan trọng trên hết.
- Sau thời gian dẫn dắt con gái vào nghề, chị thấy con thay đổi như thế nào?
- Lúc cùng nhau đi hát ở bệnh viện dă chiến thu dung số 8 (Thủ Đức) đầu tháng 8, tôi tự hào khi con gái xông xáo, hoạt bát. Con bắt nhịp và khuấy động không khí rất tốt, thể hiện rơ bản lĩnh sân khấu. Nh́n con, tôi thấy đâu đó h́nh bóng thanh xuân của ḿnh. Thời thanh niên "máu lửa", tôi cùng các nghệ sĩ ngồi trên xe tải đi hát khắp mọi miền đất nước. Những ngày hát bên con, tôi biết CeCe đă trưởng thành.
Tôi chỉ đóng vai tṛ gợi ư cho con, không ép CeCe phải làm điều này, điều kia v́ dễ khiến con bị lạc hậu, tụt lại trong ḍng chảy âm nhạc đương đại. Con tự mày ṃ bằng trực giác và đam mê với nghề. Ngày trước, vợ chồng tôi muốn con học kinh tế, phản đối con theo nghề hát v́ môi trường này đào thải quá mạnh. So với thời của tôi, ca sĩ ngày chịu áp lực dư luận hơn bội phần v́ mạng xă hội. Sau đó, tôi nghĩ hạnh phúc lớn nhất là được sống với ước mơ ḿnh. Vợ chồng tôi quyết định để con tự bước đi trên con đường đă chọn.
- 40 năm theo nghề, chị c̣n ấp ủ ǵ?
- Đến giờ, tôi thấy bản thân đă được quá nhiều từ nghề. Ở tuổi này, tôi hạnh phúc khi thỉnh thoảng vẫn được mời tham gia những đêm nhạc lớn, ư nghĩa, được công chúng nhận ra và chào hỏi. Ở bệnh viện dă chiến, khi biểu diễn Thành phố t́nh yêu và nỗi nhớ (Phạm Minh Tuấn) - ca khúc hát lần đầu cách đây 40 năm, tôi ứa nước mắt nh́n các y bác sĩ, bệnh nhân từ cửa sổ vẫy đèn flash theo giai điệu, nhận ra t́nh cảm khán giả dành cho ḿnh vẫn nguyên vẹn. Về nhà, tôi quyết định quay MV kỷ niệm những ngày đi hát trên sân khấu đặc biệt nhất đời ḿnh.
Nếu có điều ǵ ấp ủ, tôi mong một đêm nhạc của riêng gia đ́nh. Tôi vẫn rất đam mê và sung sức, anh Triệu vẫn đánh trống đầy "máu lửa", con gái đang ở độ tuổi rực rỡ nhất. Lỡ một mai, tôi không c̣n đứng được trên sân khấu, đó sẽ trở thành dấu ấn khó phai trong đời làm nghề.