Log in

View Full Version : Dùng tiền để thử thách ḷng người là ngu ngốc lớn nhất trên đời


goodidea
10-12-2021, 02:11
Có những loại t́nh cảm tưởng chừng như bền vững đến mức không thể đánh đổ. Nhưng khi đứng bên cạnh đồng tiền, nó đột nhiên trở thành một thứ ǵ đó khiến con người ta vô cùng rẻ mạt, chỉ cần một làn gió nhẹ cũng có thể khiến chúng biến mất vĩnh viễn.

https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1891729&stc=1&d=1634004675

Năm ngoái mẹ tôi không may bị bệnh cần một khoản tiền lớn để phẫu thuật. Mà bố mẹ tôi đều là nông dân, sao có thể tiết kiệm được số tiền lớn như vậy. Tiền của tôi khi ấy cũng không có nhiều, phải thiếu vài chục triệu nữa mới đủ. V́ vậy tôi đành phải t́m đến 3 cậu bạn thân từ hồi cấp 2 để vay tiền chữa bệnh cho mẹ. Chơi với nhau đă được mười mấy năm nên t́nh cảm giữa chúng tôi tựa như ruột thịt.

Tuy nhiên, cuộc đời luôn thật bật ngờ. Sau khi cúp điện thoại, tôi mới phát hiện bản thân thật ngây thơ và ngu ngốc.

Cô bạn đầu tiên là Quân, cũng là đồng nghiệp cùng công ty với tôi, độc thân, gia đ́nh lại vô cùng khá giả. Lương mỗi tháng của cậu ấy tôi cũng không rơ, nhưng ít cũng phải trên 30 triệu. Cộng thêm các khoản tiền thưởng, mỗi năm mức lương của Quân cũng phải được khoảng 500 triệu.

B́nh thường quan hệ giữa chúng tôi rất tốt. Cậu ấy cần giúp đỡ ǵ, chỉ cần một cuộc điện thoại tôi liền có mặt ngay lập tức. Có một khoảng thời gian, Quân thất t́nh và suy sụp đến mấy tháng trời. Khi ấy ngày nào tôi cũng lo lắng, gọi điện thoại an ủi, khuyên bảo đủ thứ, trở thành chỗ trút bầu tâm sự của cậu bạn.

Vẫn cứ tưởng rằng, chỉ cần mở miệng thôi Quân sẽ ngay lập tức cho tôi mượn tiền. Nhưng thật không ngờ, nghe xong câu nói của tôi, cậu ấy bắt đầu ngập ngừng lưỡng lự, kiếm lí do bản thân sắp phải mua nhà mua xe, vậy nên không c̣n dư dả nhiều cho tôi mượn.

Khi ấy tôi vô cùng hụt hẫng và thất vọng. Không c̣n cách nào khác, chỉ đành cười gượng rồi trả lời: "Vậy à, thôi không sao. Đằng nào ḿnh cũng chưa cần tiền ngay, không có cũng không sao".

Sau đó tôi ngắt điện thoại, gọi cho người bạn thân thứ hai, Tiểu Mi. Đó là bạn học cùng bàn hồi cấp 2 của tôi, ngày nào chúng tôi cũng dính lấy nhau như h́nh với bóng.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu ấy làm việc ở quê, c̣n tôi th́ lên thành phố. Tuy mỗi người một nơi nhưng lần nào về quê, chúng tôi cũng hẹn nhau, hàn huyên tâm sự đến mức nói măi cũng không hết chủ đề. Thậm chí bố mẹ tôi cũng rất quư cô ấy, nhiều lần c̣n giữ lại ăn cơm như người nhà.

Nghe tiếng nhấc máy từ đầu dây bên kia, tôi trực tiếp bày tỏ rơ lí do mượn tiền, c̣n cười cười chèn thêm một câu: "Đến khi ấy bao cậu hẳn một bữa no nê luôn".

Cứ tưởng rằng nể t́nh chị em bao năm qua và t́nh cảm quư mến của bố mẹ tôi, Tiểu Mi sẽ lập tức kêu tôi đưa số tài khoản để cô chuyển tiền. Ai ngờ nghe xong cô ấy cười ngập ngừng nói:

"Tiền ḿnh đưa bố mẹ giữ hộ hết rồi, cũng không c̣n đồng nào trong tay, để ḿnh đi hỏi bố mẹ đă nhá!"

Tiểu Mi bảo tôi chờ, ngày mai sẽ báo lại. Tôi cũng không nghĩ ǵ nhiều, cứ thế mà chờ đợi. Kết quả đúng như tôi đoán, hôm sau Tiểu Mi gọi điện cho tôi:

"Ngại quá, ḿnh hỏi bố mẹ rồi. Mẹ ḿnh bảo vừa mới đi gửi ngân hàng nên không thể rút ngay bây giờ được, nên là..."

Tôi ngắt lời cô ấy, nhẹ nhàng nói nốt câu: "Không sao, ḿnh hiểu mà. Hôm khác rồi chúng ḿnh đi ăn".

Rồi cúp máy. Từ lần ấy tôi không c̣n liên lạc với Tiểu Mi, Tiểu Mi cũng không liên lạc với tôi, và chúng tôi cũng không đi ăn cùng nhau nữa.

Sau đó, tôi không dám gọi điện cho cậu bạn thân thứ ba nữa mà chỉ nhắn tin. Bị từ chối nhiều rồi, tôi không thể chịu đựng thêm được nữa.

Gửi tin nhắn xong, ḷng tôi cứ thấp thỏm không yên chờ đợi bên kia hồi đáp. Nhưng 3 ngày trôi qua, tin nhắn vẫn ở trạng thái chưa xem, cậu bạn mà tôi gọi là "thân" kia vẫn chưa trả lời. Không biết là cậu ấy không đọc được tin nhắn của tôi hay cố t́nh không đọc.

Tôi định nhắn hỏi lại lần nữa, nhưng bố tôi ngăn lại, bảo đừng hỏi nữa:

"Thời đại này ai chả cầm điện thoại 24/24, chắc chắn sẽ nh́n thấy tin nhắn. Nếu người ta muốn trả lời th́ người ta đă nhắn từ lâu rồi. Con không cần phải hỏi nữa, cứ coi như chưa xảy ra chuyện ǵ. Hỏi nhiều chỉ khiến quan hệ trở nên tồi tệ hơn mà thôi".

Lời của bố tôi như tát cho tôi tỉnh mộng. Tôi cũng không hỏi nữa. Đoạn tin nhắn ấy tôi vẫn giữ nguyên trong điện thoại, không hề có ư định xóa đi.

Qua chuyện lần này tôi tự nhủ, sau này dù khó khăn thế nào cũng không mượn tiền bạn bè nữa. Dùng tiền để thử thách t́nh cảm là việc làm ngu xuẩn nhất trên đời này.

Có những loại t́nh cảm tưởng chừng như bền vững đến mức không thể đánh đổ. Nhưng khi đứng bên cạnh đồng tiền, nó đột nhiên trở thành một thứ ǵ đó rất mong manh.

Ḷng người trải qua hết lần này đến lần khác bị cự tuyệt sẽ bắt đầu trở nên lạnh nhạt và vô cảm. Vậy nên mới nói, trong những lúc như vậy, một người bạn sẵn sàng cho bạn mượn 70 triệu mới thực sự là người bạn đáng quư. Nếu gặp được, hăy cố gắng trân trọng đối phương. Bởi họ xứng đáng nhận được sự yêu thương và trân quư của cả thế giới này.

VietBF@sưu tập