PDA

View Full Version : Sắc màu của mưa


florida80
10-14-2021, 20:55
Mưa nay có ǵ đó khang khác với những mùa mưa đă qua. Tâm trạng của tự nhiên có lẽ cũng nhuốm buồn bởi giăn cách, khoanh vùng, bởi cơ cực mưu sinh… Ào ào trút nước rồi lại ngưng rơi bất chợt, chưa thật đủ đầy cho kỷ niệm ùa về và cũng không có chỗ cho những lăng mạn khúc mưa của một vùng trời yên b́nh, hoa mỹ.

Mưa nay là nỗi lo, cầu mong dịch bệnh qua nhanh để bao người trở về với đời sống thường nhật vốn có. Mưa khác biệt bởi niềm thương cảm về những hy sinh, vất vả của những người nơi tuyến đầu. Mưa thương cảnh đời yếu thế nên không thể kéo dài nhằm mong vơi đi phần nào nỗi nhọc nhằn mùa dịch…

Sáng cuối tuần, sao trời lại mưa sớm nhỉ? Khoác vội chiếc áo mưa chạy đến góc phố quen thuộc có mùi xôi đậu thơm phức. Tấm ni lon ngả màu che tạm thúng xôi và người, cô bán xôi thoáng trầm tư trong chiếc nón lá, mưa nhỏ giọt, giọng nhỏ nhẹ: “Mọi hôm giờ này bán cũng được kha khá rồi, nay mưa nên chậm, chú mua thêm xôi đậu ván không?”. Ừm, cho thêm hai gói. Trên con đường ngập nước, chỉ mong sao mưa thôi rơi, làm dịu đi những lo toan, cơ cực, trôi đi những muộn phiền. Rồi một thoáng miên man: hai thái cực của cuộc đời vẫn luôn tồn tại, giữa ấm êm và bươn chải, giữa thư giăn tận hưởng và tất bật mưu sinh.



Mưa cũng là nỗi nhớ…

Tuổi thơ tôi trải dài trên những cánh đồng sũng nước. Nhớ bát cơm trắng đồng nhà thơm lừng món cá kho của má. Nhớ khói bếp ngày mùa len cả vào trong giấc mơ, ấm áp, mang nặng t́nh quê. Tháng ngày một nắng hai sương, chắt chiu trời biển ấy thấm đẫm trong tôi nỗi nhớ xa quê. Kỳ vọng vào một tương lai tươi sáng.

Sài G̣n thời sinh viên có khá nhiều kỷ niệm trong mưa. Nhớ những chiều vội vă ṿng xe đạp nhanh về kư túc xá dưới cơn mưa bất chợt. Bao lần thổn thức bên trang sách đọc dở, nh́n mưa rơi với ḍng suy nghĩ mênh mang. Mưa Sài G̣n mờ ảo và thi vị, cho ta cảm giác thân quen, được chở che, gắn bó thân t́nh như một quê hương thứ hai.

Để rồi những ngày này thương lắm Sài G̣n đang khó khăn. Bao tấm ḷng đang hướng về thành phố bởi nơi đây đă dang tay ấm áp đón nhận biết bao người từ nhiều vùng miền t́m đến trong chuỗi ngày mưu sinh. Đường phố Sài G̣n nhộn nhịp là vậy, nay vắng vẻ thất thường, c̣n lại chăng là bóng dáng của những mảnh đời khó khăn t́m kiếm chút hy vọng bên đường. Người bạn thân gọi về trong những câu chuyện đầy nỗi niềm, thương cảm về những thân phận ấy, bắt gặp trên đường phố đi qua.

Sau cơn mưa, trời lại sáng. Niềm tin ấy chưa bao giờ nguôi. Để sắc màu của mưa thêm những óng ánh thi vị của cuộc đời, làm đẹp những phận người không may.

Lê Quang