pizza
10-17-2021, 00:44
Tôi chỉ mong ḿnh sống sót. Đó là một trong những ḍng tin nhắn hoảng loạn của người đàn ông đồng tính trước cơn ác mộng mang tên Taliban. Cuộc sống của người đồng tính tại Afghanistan thật khổ sở kể từ ngày Taliban trở lại. Họ lẩn trốn, không c̣n xuất hiện nữa.
Người đàn ông trẻ chỉ mới 32 tuổi nằm trong cộng đồng LGBT, đă cải đạo (không theo đạo Hồi), và là thuộc dân tộc thiểu số Hazara - những người có lịch sử bị Taliban đàn áp một cách tàn tệ.
Kể từ khi Taliban chiếm quyền kiểm soát Afghanistan hồi tháng 8, anh đă phải bỏ trốn, cắt đứt toàn bộ liên lạc với gia đ́nh, chỉ ở trong hầm trú ẩn tại Kabul với em trai. Ngày qua ngày, họ đọc sách rồi cầu nguyện, chỉ liều mạng ra ngoài để mua đồ ăn, nước uống.
Chiếc điện thoại là công cụ duy nhất giúp họ nắm bắt thông tin về thế giới bên ngoài, và họ bắt đầu gửi đi những ḍng tin nhắn. Họ gửi đến các nhà hoạt động và tổ chức v́ nhân quyền, đến những người bạn có khả năng biết được ai đó có thể giúp đỡ họ.
Họ trốn chạy v́ sợ phải đối diện với cơn ác mộng chết chóc nếu không may rơi vào tay của Taliban, giống như những ǵ xảy ra với cha họ cách đây nhiều năm.
"Chúng tôi có thể bị bêu đầu, hoặc bị giết bằng những cách tàn bạo nhất," - người anh trai tên Ahmed (tên đă được thay đổi để đảm bảo an toàn) tâm sự trong cuộc phỏng vấn với CNN.
Ngày qua ngày, tuần qua tuần, anh em nhà Ahmed vẫn ở đó, ch́m đắm trong sự kinh hăi và cô lập. Đă có lúc, Ahmed cảm thấy vô vọng đến mức muốn tự sát. Cho đến cuối tháng 9, Ahmed bắt đầu nhận ra một con đường trốn thoát khả thi.
Trong những tin nhắn anh gửi gần đây cho CNN, Ahmed đă ghi lại những ǵ xảy ra với cuộc đời ḿnh tại Kabul, về sự hoảng loạn đến cùng cực trước sự thống trị của Taliban, và hành tŕnh trốn chạy khỏi nơi chôn rau cắt rốn suốt cuộc đời.
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1896184&stc=1&d=1634431316
Tôi chỉ muốn sống mà thôi
Đó là những ngày đầu tháng 8, khi tin tức về việc Taliban đang dần chiếm quyền kiểm soát các thành phố tại Afghanistan xuất hiện. Ahmed đă thấy nỗi sợ lởn vởn khắp nơi. Anh bắt đầu lo lắng, rằng ai đó ở thành phố Mazar-i-Sharif nơi anh và em trai sinh sống có thể sẽ giao nộp cả hai cho Taliban.
Vậy là ngày 12/8, cả hai quyết định khăn gói, bắt xe đến Kabul.
Hỏi: Anh đă thay đổi những ǵ kể từ khi Taliban lên nắm quyền?
Ahmed: Tôi bắt đầu mặc quần áo truyền thống để đảm bảo an toàn. Tôi c̣n đeo kính râm nữa. Là người đồng tính và thuộc Công giáo, tôi phải giấu ḿnh và luôn gồng ḿnh sống khác đi.
Tôi chỉ muốn sống thôi
2 anh em Ahmed nằm trong số 10.000 - 12.000 người thuộc Công giáo đang sinh sống ở Afghanistan, trong đó đa số cải đạo từ Hồi giáo. Tuy nhiên, họ phải duy tŕ tín ngưỡng trong bí mật, v́ việc rời bỏ đạo Hồi là một tội ác có thể tử h́nh, theo diễn giải của Taliban với luật Sharia.
Ahmed nghĩ rằng ở thủ đô Kabul sẽ an toàn hơn cho những người đồng tính như anh. Nhưng chỉ 3 ngày sau khi đến nơi, Kabul cũng thất thủ.
Những ǵ xảy ra trong quá khứ khiến Ahmed thừa hiểu cách đối xử của Taliban với người đồng tính. Trong một thông báo công khai hồi tháng 7, một thành viên của Taliban khẳng định rằng sẽ chỉ có 2 h́nh phạt dành cho người đồng tính: bị ném đá hoặc bị đè đến chết dưới tường gạch. Một báo cáo điều tra từ tổ chức Amnesty International cũng cho thấy lực lượng Taliban hồi cuối tháng 8 đă xử tử 13 người dân tộc Hazaras, trong đó hầu hết thuộc Lực lượng an ninh quốc gia Afghanistan.
Lẩn trốn trong tuyệt vọng
Dân tộc Hazara không dễ để ḥa nhập. Họ có những đặc điểm ngoại h́nh của dân Đông và Trung Á - da sáng hơn, kèm đôi mắt mang h́nh thù đặc trưng, khác biệt so với đa số người Afghanistan.
Ahmed v́ thế phải mặc áo choàng truyền thống, đội khăn turban, đeo khẩu trang và kính râm mỗi khi ra ngoài, nhằm tránh sự soi mói của các binh sĩ Taliban.
Ban đầu, không phải lúc nào anh cũng cẩn thận. Nhưng vào một ngày trong tháng 8, anh bị binh sĩ Taliban bắt dừng lại v́ đang đội mũ bóng chày. Họ gạt nó xuống, rồi tra hỏi rất gắt gao. Từ lúc đó, cả 2 anh em hạn chế ra ngoài. Họ trốn trong căn pḥng nhỏ đằng sau một con hẻm đông đúc tại Kabul, ngủ dưới sàn c̣n cửa sổ th́ đóng kín mít.
Hỏi: Anh có cảm thấy ḿnh trở thành mục tiêu tấn công mỗi khi ra ngoài?
Ahmed: Tôi hiếm khi rời nhà, chỉ trừ lúc cấp bách. Tôi biết có người đang truy lùng tôi, và họ cảm thấy vinh dự khi được tự tay sát hại tôi.
Tôi chỉ c̣n biết cầu nguyện về một cái chết không đau đớn. Tôi không muốn bị chặt đầu, không muốn cảm nhận nỗi đau khi da thịt bị cắt rời.
Tôi biết chỉ cần Taliban biết tôi là gay, là người Hazara và không thuộc Hồi giáo, chúng sẽ ra tay ngay lập tức mà không cần hỏi ǵ nữa cả. Sẽ không c̣n ai biết đến tôi nữa v́ chúng tôi sống ẩn dật. Tôi sẽ biến mất, như chưa từng tồn tại.
Mỗi khi nghe thấy tiếng ồn ngoài cửa, "chúng tôi sẽ ngồi lặng thinh như tượng, sợ đến mức không dám động đậy," - Ahmed nói thêm.
Michael Failla - một nhà hoạt động nhân quyền từ Seattle (Mỹ) là người đă giúp đỡ 2 anh em. Anh kể lại ḿnh đă sốc thế nào khi nhận cuộc gọi đầy hoảng loạn của Ahmed vào lúc nửa đêm.
"Có lần anh ấy gọi cho tôi, góc nức nở và kể về việc Taliban đang gơ cửa từng nhà ở khu vực đó. Anh ấy thậm chí nghĩ đến việc nhảy lầu, v́ cho rằng chết như vậy sẽ đỡ đau đớn hơn là bị Taliban bắt rồi chém đầu, chỉ v́ là một người đồng tính."
Nỗi sợ của nhiều thế hệ
Nỗi sợ của anh em Ahmed chủ yếu đến từ những ǵ xảy ra trong quá khứ. Anh cho biết, Taliban đă giết cha anh trong cuộc thảm sát tăm tối hồi tháng 8/1998 tại Mazar-i-Sharif, khiến hàng trăm nam giới tử nạn.
Ahmed nhớ lại, Taliban đă ném cha anh lên thùng xe tải rồi lái đi. Và đó là lần cuối cùng anh nh́n thấy ông. Năm ấy, Ahmed mới 9 tuổi.
Hỏi: Anh nhớ ǵ về cuộc thảm sát ấy?
Ahmed: Lúc đó tôi đang đi học rồi phụ cha trong xưởng. Taliban chiếm được Mazar, và rồi cuộc thảm sát người Hazara xảy ra. Chúng đến bắt cha tôi, và đó là kư ức cuối cùng tôi có về ông.
Chúng ném cha lên một chiếc xe. Lúc đó tôi đang ở cùng mẹ và em trai. Chúng không giết chúng tôi. Các hàng xóm giúp chúng tôi chuyển đến một ngôi làng. Chúng tôi sống lay lắt nhờ thức ăn xin qua ngày.
Sau 3 tháng, chúng tôi về lại thành phố. Chúng tôi mất tất cả và phải sống trong một túp lều. Mẹ tôi làm giúp việc cho nhà người ta, trong khi anh em tôi mưu sinh bằng việc bán thuốc lá và bánh quy.
Nhưng trước cái ngày định mệnh ấy, tuổi thơ của Ahmed cũng không bao giờ là trọn vẹn. Có những ngày vui vẻ an b́nh, nhưng cùng với đó là bạo lực dành cho người Hazara và cộng đồng LGBT trong thành phố. Và giờ khi Taliban xuất hiện, nỗi đau trong kư ức của Ahmed lại ùa về.
Em trai của Ahmed 26 tuổi, không phải người đồng tính. Nhưng nội việc là người Hazara và thuộc Công giáo là đủ để tính mạng của anh không c̣n an toàn nữa.
Cách đây 8 năm, mẹ của họ qua đời v́ một khối u trong năo. Kể từ đó, cả hai phải nương tựa nhau, tự ḿnh đối mặt với một xă hội khắc nghiệt.
Hỏi: Cuộc sống dưới thời Taliban trước đây như thế nào?
Ahmed: Lúc đó tôi c̣n nhỏ quá. Nhưng tôi nhớ là tôi vẫn thường làm việc cùng em trai trên khắp các con phố, và thường xuyên bị ăn đ̣n v́ là người Hazara. Số khác tấn công tôi v́ tôi là gay.
Sau khi mẹ mất, chúng tôi chỉ biết khóc rồi động viên nhau cố gắng, rằng những ngày tươi đẹp sẽ tới.
Sau khi Taliban rời đi, ít nhất sẽ không có phiên ṭa xét xử nào dành cho chúng tôi. Chúng tôi dần cảm nhận phần nào về sự tự do. Nhưng v́ thuộc dân tộc thiểu số, chúng tôi vẫn bị phân biệt đối xử, dù có đỡ hơn đôi chút.
Và giờ Taliban đă quay lại. Là người đồng tính rời bỏ Hồi giáo, đó thực sự là thảm họa. Một thành viên Taliban tuyên bố sẽ chỉ có 2 hậu quả dành cho người đồng tính: Bị ném đá đến chết, hoặc bị đè chết dưới tường gạch.
Họ sẽ giết chúng tôi, theo cái cách bạo tàn nhất.
Cuộc đua trốn chạy khỏi đất nước
Các nhà hoạt động cho biết không ai rơ có bao nhiêu người đồng tính tại Afghanistan, bởi đa số đều sống một cách ẩn dật. Họ phải chịu đựng "phân biệt đối xử, tấn công và cưỡng hiếp" thường xuyên, theo báo cáo vào năm 2020.
Kể từ khi đất nước rơi vào tay Taliban, các tổ chức nhân quyền đă cố gắng đưa người thuộc cộng đồng LGBT ra khỏi đất nước. "Taliban nổi tiếng với việc xử tử không khoan nhượng với người đồng tính trong lần nắm quyền cách đây hơn 20 năm. Và đă có báo cáo cho thấy nam giới đồng tính bị sát hại kể từ tháng 8 năm nay," - Aws Jubair, giám đốc Dự án Ahman - một tổ chức hỗ trợ cộng đồng LGBT tại Thổ Nhĩ Kỳ.
Hỏi: Cuộc sống của anh hiện giờ như thế nào?
Ahmed: Việc lẩn trốn giống như ngồi tù vậy. Tôi chỉ ra ngoài khi có việc khẩn cấp. Ước ǵ có thể khác đi, nhưng đó là cuộc sống rồi.
Người ta th́ lo không biết mai mặc ǵ, chúng tôi th́ sợ ngày mai chẳng c̣n sống nổi. Tinh thần và thể xác đều đă kiệt quệ. Nhưng tôi biết, có những người đang làm việc không ngừng nghỉ để đưa chúng tôi ra ngoài.
Với sự trợ giúp của các mạnh thường quân, dự án đă gửi tiền cho cộng đồng LGBT tại Afghanistan, hướng dẫn họ lẩn trốn cho đến khi t́m được cơ hội trốn sang các nước khác.
"Taliban tuyên bố rằng họ sẽ nhẹ tay hơn với phụ nữ và dân tộc thiểu số trong lần trở lại này. Nhưng chẳng ai đề cập đến cộng đồng LGBT cả," - nhà hoạt động Failla cho biết. "Họ (người đồng tính) là những người chịu rủi ro lớn nhất ở đất nước này.
Ngày định mệnh
Ahmed đă sử dụng một ứng dụng nhắn tin, cho phép xóa mọi tin nhắn sau khi đọc. Anh làm vậy để pḥng hờ trường hợp Taliban thu giữ được điện thoại của ḿnh - điều có thể xảy ra bất kỳ lúc nào.
Cứ như vậy, Ahmed chờ đợi trong tuyệt vọng.
Một ngày cuối tháng 9, anh nhận được cuộc gọi của một nhà hoạt động. Sẽ có một chuyến bay sẵn sàng trong vài ngày kế tiếp, để đưa anh và em trai đến Pakistan.
Hỏi: Cuộc trốn chạy của anh ra sao?
Ahmed: Tôi xoá mọi thứ có thể gây nguy hiểm trên điện thoại. Sau khi qua trạm gác của Taliban và lên được máy bay, tôi mới thở phào nhẹ nhơm v́ cảm nhận được sự tự do.
Hỏi: Việc đầu tiên anh làm sau khi rời đất nước?
Ahmed: Tôi... cạo râu. Mua thêm chiếc quần jeans và áo sơ mi nữa. Chiếc áo truyền thống tôi vứt lại ở shop quần áo rồi.
Ahmed như sảng đi trước tin này, nhưng cùng với đó là sự sợ hăi. Càng gần ngày bay, anh càng lo lắng hơn, trước việc phải làm sao để vượt qua các trạm gác của Taliban.
Ngày cất cánh, anh khoác lên ḿnh bộ trang phục truyền thống. Lúc này, râu đă mọc đủ trên mặt anh. Hít một hơi thật sâu, anh cũng em trai hướng đến sân bay.
Cuộc hành tŕnh vẫn chưa kết thúc
Ahmed và em trai giờ ở Islamabad - thủ đô Pakistan, ngập ch́m trong sự lạc quan nhưng đầy cảnh giác. Anh dành phần lớn thời gian để đọc sách và thăm thú mọi thứ xung quanh.
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1896185&stc=1&d=1634431316
Failla gửi cho 2 anh em một khoản tiền, đồng thời đang xúc tiến thủ tục ân xá nhân quyền. Thủ tục này cho phép họ được tạm thời chuyển đến Mỹ, thậm chí có thể định cư ở đó trong trường hợp khẩn cấp.
Ahmed vẫn đang t́m cách làm quen với cuộc sống mới. Dù Pakistan cũng không phải nơi lư tưởng cho người đồng tính, Ahmed vẫn cảm thấy an toàn hơn rất nhiều. Những ǵ khó khăn nhất đă ở lại phía sau. Và cuối cùng, Ahmed đă có thể hy vọng vào tương lai.
VietBF@ sưu tập
Người đàn ông trẻ chỉ mới 32 tuổi nằm trong cộng đồng LGBT, đă cải đạo (không theo đạo Hồi), và là thuộc dân tộc thiểu số Hazara - những người có lịch sử bị Taliban đàn áp một cách tàn tệ.
Kể từ khi Taliban chiếm quyền kiểm soát Afghanistan hồi tháng 8, anh đă phải bỏ trốn, cắt đứt toàn bộ liên lạc với gia đ́nh, chỉ ở trong hầm trú ẩn tại Kabul với em trai. Ngày qua ngày, họ đọc sách rồi cầu nguyện, chỉ liều mạng ra ngoài để mua đồ ăn, nước uống.
Chiếc điện thoại là công cụ duy nhất giúp họ nắm bắt thông tin về thế giới bên ngoài, và họ bắt đầu gửi đi những ḍng tin nhắn. Họ gửi đến các nhà hoạt động và tổ chức v́ nhân quyền, đến những người bạn có khả năng biết được ai đó có thể giúp đỡ họ.
Họ trốn chạy v́ sợ phải đối diện với cơn ác mộng chết chóc nếu không may rơi vào tay của Taliban, giống như những ǵ xảy ra với cha họ cách đây nhiều năm.
"Chúng tôi có thể bị bêu đầu, hoặc bị giết bằng những cách tàn bạo nhất," - người anh trai tên Ahmed (tên đă được thay đổi để đảm bảo an toàn) tâm sự trong cuộc phỏng vấn với CNN.
Ngày qua ngày, tuần qua tuần, anh em nhà Ahmed vẫn ở đó, ch́m đắm trong sự kinh hăi và cô lập. Đă có lúc, Ahmed cảm thấy vô vọng đến mức muốn tự sát. Cho đến cuối tháng 9, Ahmed bắt đầu nhận ra một con đường trốn thoát khả thi.
Trong những tin nhắn anh gửi gần đây cho CNN, Ahmed đă ghi lại những ǵ xảy ra với cuộc đời ḿnh tại Kabul, về sự hoảng loạn đến cùng cực trước sự thống trị của Taliban, và hành tŕnh trốn chạy khỏi nơi chôn rau cắt rốn suốt cuộc đời.
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1896184&stc=1&d=1634431316
Tôi chỉ muốn sống mà thôi
Đó là những ngày đầu tháng 8, khi tin tức về việc Taliban đang dần chiếm quyền kiểm soát các thành phố tại Afghanistan xuất hiện. Ahmed đă thấy nỗi sợ lởn vởn khắp nơi. Anh bắt đầu lo lắng, rằng ai đó ở thành phố Mazar-i-Sharif nơi anh và em trai sinh sống có thể sẽ giao nộp cả hai cho Taliban.
Vậy là ngày 12/8, cả hai quyết định khăn gói, bắt xe đến Kabul.
Hỏi: Anh đă thay đổi những ǵ kể từ khi Taliban lên nắm quyền?
Ahmed: Tôi bắt đầu mặc quần áo truyền thống để đảm bảo an toàn. Tôi c̣n đeo kính râm nữa. Là người đồng tính và thuộc Công giáo, tôi phải giấu ḿnh và luôn gồng ḿnh sống khác đi.
Tôi chỉ muốn sống thôi
2 anh em Ahmed nằm trong số 10.000 - 12.000 người thuộc Công giáo đang sinh sống ở Afghanistan, trong đó đa số cải đạo từ Hồi giáo. Tuy nhiên, họ phải duy tŕ tín ngưỡng trong bí mật, v́ việc rời bỏ đạo Hồi là một tội ác có thể tử h́nh, theo diễn giải của Taliban với luật Sharia.
Ahmed nghĩ rằng ở thủ đô Kabul sẽ an toàn hơn cho những người đồng tính như anh. Nhưng chỉ 3 ngày sau khi đến nơi, Kabul cũng thất thủ.
Những ǵ xảy ra trong quá khứ khiến Ahmed thừa hiểu cách đối xử của Taliban với người đồng tính. Trong một thông báo công khai hồi tháng 7, một thành viên của Taliban khẳng định rằng sẽ chỉ có 2 h́nh phạt dành cho người đồng tính: bị ném đá hoặc bị đè đến chết dưới tường gạch. Một báo cáo điều tra từ tổ chức Amnesty International cũng cho thấy lực lượng Taliban hồi cuối tháng 8 đă xử tử 13 người dân tộc Hazaras, trong đó hầu hết thuộc Lực lượng an ninh quốc gia Afghanistan.
Lẩn trốn trong tuyệt vọng
Dân tộc Hazara không dễ để ḥa nhập. Họ có những đặc điểm ngoại h́nh của dân Đông và Trung Á - da sáng hơn, kèm đôi mắt mang h́nh thù đặc trưng, khác biệt so với đa số người Afghanistan.
Ahmed v́ thế phải mặc áo choàng truyền thống, đội khăn turban, đeo khẩu trang và kính râm mỗi khi ra ngoài, nhằm tránh sự soi mói của các binh sĩ Taliban.
Ban đầu, không phải lúc nào anh cũng cẩn thận. Nhưng vào một ngày trong tháng 8, anh bị binh sĩ Taliban bắt dừng lại v́ đang đội mũ bóng chày. Họ gạt nó xuống, rồi tra hỏi rất gắt gao. Từ lúc đó, cả 2 anh em hạn chế ra ngoài. Họ trốn trong căn pḥng nhỏ đằng sau một con hẻm đông đúc tại Kabul, ngủ dưới sàn c̣n cửa sổ th́ đóng kín mít.
Hỏi: Anh có cảm thấy ḿnh trở thành mục tiêu tấn công mỗi khi ra ngoài?
Ahmed: Tôi hiếm khi rời nhà, chỉ trừ lúc cấp bách. Tôi biết có người đang truy lùng tôi, và họ cảm thấy vinh dự khi được tự tay sát hại tôi.
Tôi chỉ c̣n biết cầu nguyện về một cái chết không đau đớn. Tôi không muốn bị chặt đầu, không muốn cảm nhận nỗi đau khi da thịt bị cắt rời.
Tôi biết chỉ cần Taliban biết tôi là gay, là người Hazara và không thuộc Hồi giáo, chúng sẽ ra tay ngay lập tức mà không cần hỏi ǵ nữa cả. Sẽ không c̣n ai biết đến tôi nữa v́ chúng tôi sống ẩn dật. Tôi sẽ biến mất, như chưa từng tồn tại.
Mỗi khi nghe thấy tiếng ồn ngoài cửa, "chúng tôi sẽ ngồi lặng thinh như tượng, sợ đến mức không dám động đậy," - Ahmed nói thêm.
Michael Failla - một nhà hoạt động nhân quyền từ Seattle (Mỹ) là người đă giúp đỡ 2 anh em. Anh kể lại ḿnh đă sốc thế nào khi nhận cuộc gọi đầy hoảng loạn của Ahmed vào lúc nửa đêm.
"Có lần anh ấy gọi cho tôi, góc nức nở và kể về việc Taliban đang gơ cửa từng nhà ở khu vực đó. Anh ấy thậm chí nghĩ đến việc nhảy lầu, v́ cho rằng chết như vậy sẽ đỡ đau đớn hơn là bị Taliban bắt rồi chém đầu, chỉ v́ là một người đồng tính."
Nỗi sợ của nhiều thế hệ
Nỗi sợ của anh em Ahmed chủ yếu đến từ những ǵ xảy ra trong quá khứ. Anh cho biết, Taliban đă giết cha anh trong cuộc thảm sát tăm tối hồi tháng 8/1998 tại Mazar-i-Sharif, khiến hàng trăm nam giới tử nạn.
Ahmed nhớ lại, Taliban đă ném cha anh lên thùng xe tải rồi lái đi. Và đó là lần cuối cùng anh nh́n thấy ông. Năm ấy, Ahmed mới 9 tuổi.
Hỏi: Anh nhớ ǵ về cuộc thảm sát ấy?
Ahmed: Lúc đó tôi đang đi học rồi phụ cha trong xưởng. Taliban chiếm được Mazar, và rồi cuộc thảm sát người Hazara xảy ra. Chúng đến bắt cha tôi, và đó là kư ức cuối cùng tôi có về ông.
Chúng ném cha lên một chiếc xe. Lúc đó tôi đang ở cùng mẹ và em trai. Chúng không giết chúng tôi. Các hàng xóm giúp chúng tôi chuyển đến một ngôi làng. Chúng tôi sống lay lắt nhờ thức ăn xin qua ngày.
Sau 3 tháng, chúng tôi về lại thành phố. Chúng tôi mất tất cả và phải sống trong một túp lều. Mẹ tôi làm giúp việc cho nhà người ta, trong khi anh em tôi mưu sinh bằng việc bán thuốc lá và bánh quy.
Nhưng trước cái ngày định mệnh ấy, tuổi thơ của Ahmed cũng không bao giờ là trọn vẹn. Có những ngày vui vẻ an b́nh, nhưng cùng với đó là bạo lực dành cho người Hazara và cộng đồng LGBT trong thành phố. Và giờ khi Taliban xuất hiện, nỗi đau trong kư ức của Ahmed lại ùa về.
Em trai của Ahmed 26 tuổi, không phải người đồng tính. Nhưng nội việc là người Hazara và thuộc Công giáo là đủ để tính mạng của anh không c̣n an toàn nữa.
Cách đây 8 năm, mẹ của họ qua đời v́ một khối u trong năo. Kể từ đó, cả hai phải nương tựa nhau, tự ḿnh đối mặt với một xă hội khắc nghiệt.
Hỏi: Cuộc sống dưới thời Taliban trước đây như thế nào?
Ahmed: Lúc đó tôi c̣n nhỏ quá. Nhưng tôi nhớ là tôi vẫn thường làm việc cùng em trai trên khắp các con phố, và thường xuyên bị ăn đ̣n v́ là người Hazara. Số khác tấn công tôi v́ tôi là gay.
Sau khi mẹ mất, chúng tôi chỉ biết khóc rồi động viên nhau cố gắng, rằng những ngày tươi đẹp sẽ tới.
Sau khi Taliban rời đi, ít nhất sẽ không có phiên ṭa xét xử nào dành cho chúng tôi. Chúng tôi dần cảm nhận phần nào về sự tự do. Nhưng v́ thuộc dân tộc thiểu số, chúng tôi vẫn bị phân biệt đối xử, dù có đỡ hơn đôi chút.
Và giờ Taliban đă quay lại. Là người đồng tính rời bỏ Hồi giáo, đó thực sự là thảm họa. Một thành viên Taliban tuyên bố sẽ chỉ có 2 hậu quả dành cho người đồng tính: Bị ném đá đến chết, hoặc bị đè chết dưới tường gạch.
Họ sẽ giết chúng tôi, theo cái cách bạo tàn nhất.
Cuộc đua trốn chạy khỏi đất nước
Các nhà hoạt động cho biết không ai rơ có bao nhiêu người đồng tính tại Afghanistan, bởi đa số đều sống một cách ẩn dật. Họ phải chịu đựng "phân biệt đối xử, tấn công và cưỡng hiếp" thường xuyên, theo báo cáo vào năm 2020.
Kể từ khi đất nước rơi vào tay Taliban, các tổ chức nhân quyền đă cố gắng đưa người thuộc cộng đồng LGBT ra khỏi đất nước. "Taliban nổi tiếng với việc xử tử không khoan nhượng với người đồng tính trong lần nắm quyền cách đây hơn 20 năm. Và đă có báo cáo cho thấy nam giới đồng tính bị sát hại kể từ tháng 8 năm nay," - Aws Jubair, giám đốc Dự án Ahman - một tổ chức hỗ trợ cộng đồng LGBT tại Thổ Nhĩ Kỳ.
Hỏi: Cuộc sống của anh hiện giờ như thế nào?
Ahmed: Việc lẩn trốn giống như ngồi tù vậy. Tôi chỉ ra ngoài khi có việc khẩn cấp. Ước ǵ có thể khác đi, nhưng đó là cuộc sống rồi.
Người ta th́ lo không biết mai mặc ǵ, chúng tôi th́ sợ ngày mai chẳng c̣n sống nổi. Tinh thần và thể xác đều đă kiệt quệ. Nhưng tôi biết, có những người đang làm việc không ngừng nghỉ để đưa chúng tôi ra ngoài.
Với sự trợ giúp của các mạnh thường quân, dự án đă gửi tiền cho cộng đồng LGBT tại Afghanistan, hướng dẫn họ lẩn trốn cho đến khi t́m được cơ hội trốn sang các nước khác.
"Taliban tuyên bố rằng họ sẽ nhẹ tay hơn với phụ nữ và dân tộc thiểu số trong lần trở lại này. Nhưng chẳng ai đề cập đến cộng đồng LGBT cả," - nhà hoạt động Failla cho biết. "Họ (người đồng tính) là những người chịu rủi ro lớn nhất ở đất nước này.
Ngày định mệnh
Ahmed đă sử dụng một ứng dụng nhắn tin, cho phép xóa mọi tin nhắn sau khi đọc. Anh làm vậy để pḥng hờ trường hợp Taliban thu giữ được điện thoại của ḿnh - điều có thể xảy ra bất kỳ lúc nào.
Cứ như vậy, Ahmed chờ đợi trong tuyệt vọng.
Một ngày cuối tháng 9, anh nhận được cuộc gọi của một nhà hoạt động. Sẽ có một chuyến bay sẵn sàng trong vài ngày kế tiếp, để đưa anh và em trai đến Pakistan.
Hỏi: Cuộc trốn chạy của anh ra sao?
Ahmed: Tôi xoá mọi thứ có thể gây nguy hiểm trên điện thoại. Sau khi qua trạm gác của Taliban và lên được máy bay, tôi mới thở phào nhẹ nhơm v́ cảm nhận được sự tự do.
Hỏi: Việc đầu tiên anh làm sau khi rời đất nước?
Ahmed: Tôi... cạo râu. Mua thêm chiếc quần jeans và áo sơ mi nữa. Chiếc áo truyền thống tôi vứt lại ở shop quần áo rồi.
Ahmed như sảng đi trước tin này, nhưng cùng với đó là sự sợ hăi. Càng gần ngày bay, anh càng lo lắng hơn, trước việc phải làm sao để vượt qua các trạm gác của Taliban.
Ngày cất cánh, anh khoác lên ḿnh bộ trang phục truyền thống. Lúc này, râu đă mọc đủ trên mặt anh. Hít một hơi thật sâu, anh cũng em trai hướng đến sân bay.
Cuộc hành tŕnh vẫn chưa kết thúc
Ahmed và em trai giờ ở Islamabad - thủ đô Pakistan, ngập ch́m trong sự lạc quan nhưng đầy cảnh giác. Anh dành phần lớn thời gian để đọc sách và thăm thú mọi thứ xung quanh.
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1896185&stc=1&d=1634431316
Failla gửi cho 2 anh em một khoản tiền, đồng thời đang xúc tiến thủ tục ân xá nhân quyền. Thủ tục này cho phép họ được tạm thời chuyển đến Mỹ, thậm chí có thể định cư ở đó trong trường hợp khẩn cấp.
Ahmed vẫn đang t́m cách làm quen với cuộc sống mới. Dù Pakistan cũng không phải nơi lư tưởng cho người đồng tính, Ahmed vẫn cảm thấy an toàn hơn rất nhiều. Những ǵ khó khăn nhất đă ở lại phía sau. Và cuối cùng, Ahmed đă có thể hy vọng vào tương lai.
VietBF@ sưu tập