Log in

View Full Version : HÃY SỐNG VÀ NGHĨ CHO MÌNH NHIỀU HƠN


troopy
11-13-2021, 02:34
- Mịa cái thằng điên! Vậy có khác gì nó bán mẹ nó đi. Thanh niên trai tráng lao động kiếm tiền mà xây nhà chứ, ai lại "bán mẹ" vậy?
Mấy gã anh họ làu bàu chửi sau khi biết cô chúng tái hôn.
Ông Tường, chồng mới đưa cho cậu con riêng của bà Hà năm trăm triệu và nói: Con hãy cầm lấy tiền xây nhà, để mỗi lần bác với mẹ về có chỗ ăn ở. Hãy cho bác cùng góp với con.
Cậu con trai còn ngần ngừ thì bà mẹ đã cười:
- Cứ coi như là tiền lương của mẹ đi. Mẹ cũng thống nhất với bác rồi. Nếu sau này mẹ mất trước thì bác làm ma cho mẹ rồi đưa về quê chôn. Còn nếu bác đi trước thì mẹ lại quay về nương dựa vào các con. Trên nhà, các anh chị ấy ở nước ngoài và vào Sài gòn hết rồi. Mẹ không hợp những nơi đó.
Rồi bà cầm gói tiền ấn vào tay con dâu giục cất đi.
Ngày bà lên xe theo chồng, ông bà làm mươi mâm tạ lễ với người quá cố và mời đãi họ hàng. Nhiều người mừng cho bà cuối đời hưởng phúc giàu sang. Nhiều kẻ dè bỉu; già rồi còn đốc đời, có con trai thì ở với con, sau nó hầu hạ. Lại còn tớn tởn đi lấy chồng. Năm nhăm rồi ham hố gì mà lao đi thế chứ?
Rồi là vậy ngang với bán mẹ à....
Một bác trong họ về đến nhà đã bảo vợ: Này bà, mỗi người đều có cách sống riêng. Mình không có quyền can thiệp hay dè bỉu họ.
Họ có trách nhiệm với cuộc đời của họ. Niềm vui của người già là cần người thấu hiểu, được chăm sóc một người mình thương, quý chả tốt hơn ngồi ngóng con cháu nó hầu mình sao.
Chuyện là bà Hà năm ấy bước sang tuổi năm nhăm, một lần trên đường đi chợ về bà bị một chiếc xe quệt vào do lái xe tránh một đứa trẻ trong ngõ lao ra.
Tuy chỉ bị xây xát nhẹ, nhưng ông Tường, chủ xe vẫn xuống đưa bà vào tận nhà. Sau khi xin lỗi, biếu tiền thuốc men và hỏi han gia cảnh, ông biết bà góa chồng đã hơn chục năm và đang ở cùng vợ chồng con trai. Cậu trai ngoài ba mươi, nhưng cũng hơi yếu, nên kinh tế gia đình cũng có khó khăn. Năm người sống trong căn nhà ngói từ thời ông chồng bà Hà còn sống xây lên.
Ngắm bà còn mỏng mày hay hạt, lại cũng khỏe mạnh nên ông quyết định tán tỉnh bà. Vợ ông mất cũng được vài năm, lúc đầu cũng định ở vậy rồi thuê giúp việc lúc dọn dẹp nhà cửa hoặc lúc ông ốm đau. Bởi ông cũng sang tuổi bẩy mươi rồi. Các con thì hai đứa nước ngoài, một đứa Sài gòn, tòa nhà trăm mét vuông bẩy tầng có thang máy ông cho thuê hai tầng dưới và tầng trên cùng bán cà phê. Mỗi tháng bốn năm mươi triệu kia mà. Ông tha hồ chi tiêu cùng dăm triệu tiền lương cán bộ nghỉ hưu sớm của ông.
Nhưng không hiểu sao lần về quê thăm mộ này lại gặp bà Hà và tình thương mến thương cứ vấn vít trong đầu ông. Từ bữa gặp gỡ "định mệnh" ấy ông liên tục từ thủ đô về quê chơi (quê ông làng bên) những cuộc gặp gỡ, những bữa cơm quê ấm áp. Mắt trong mắt, lời trong tim. Họ quyết định lấy nhau. Bà Hà sau bao đêm suy nghĩ mới bày tỏ ý muốn nếu sau này ông mất, xin phép được về lại với con trai.
Ông nhất trí và nêu ý định góp tiền cho con xây nhà. Lúc đầu bà không đồng ý, sau khi nghe ông thuyết phục thì bà cũng đành chấp thuận vì lý do nào ông đưa ra cũng hợp tình hợp lý hết "mỗi lần đi về, chúng mình cần có phòng riêng", "chả nhẽ mẹ được ở nhà cao sang, lại nỡ lòng để con ở nhà cũ nát..."
Và rồi nửa năm sau, ngôi nhà hai tầng khang trang thay thế ngôi nhà cũ. Ông đánh một xe ô tô tải lớn chở từ xưởng gỗ một người bạn về nào là giường, tủ, tủ thờ, kệ tivi. Rồi ti vi, tủ lạnh tất tuốt cũng ngót hai trăm triệu.
Nhìn mớ nội thất và ngôi nhà mới toanh mọi người nức nở khen bà Hà tốt phúc nhất là khi bà trẻ đẹp và điệu đà trong bộ đồ lụa Tơ tằm óng ả khoác tay chồng từ trên xe bước xuống.
Thế mới bảo: Mỗi người mỗi phúc phần. Cuộc đời của mỗi người, hãy sống cho mình và nghĩ cho mình nhiều hơn.

VietBF@sưu tập