PDA

View Full Version : SÀI G̉N NHỮNG NGÀY TIẾP NỐI


troopy
11-15-2021, 05:01
Sau ngày 15 tháng 10. Sài g̣n những ngày im lặng cúi đầu nay đă như gượng dậy tươi tắn hơn sau cơn bệnh kéo dài. Ai cũng chờ đợi, mong mỏi được thoát ra khỏi song cửa để hít thở một chút bầu trời cao rộng trên kia, xua tan những ngày đen tối dịch bịnh giăn cách, quên đi những ngày tù túng v́ thành phố đóng cửa, giờ tựa như chim sổ lồng lẩn thẩn mà bay.
Ḿnh chẳng thấy ǵ lạ ǵ khi người người ùn ùn kéo nhau về quê. Đó là khát vọng t́m về sự chở che đùm bọc của tổ ấm gia đ́nh. Ai đă từng có con, có cha có mẹ mà v́ bất cứ lư do ǵ đă phải rời đi, th́ những người thân yêu ấy ở tại quê nhà vẫn luôn dơi mắt mong chờ và những cánh chim bay trên ṿm trời quá rộng kia, khi gặp giông băo tơi bời cũng sẽ muốn quay về chốn cũ để nương náu thương yêu, chia sẻ đớn đau mà sống.
Ḿnh đă thấy những đôi mắt buồn đau đáu trong đoàn người lũ lượt sau ngày giăn cách, ḷng nhói đau trước nỗi niềm riêng của chàng trai trẻ ôm tro cốt của vợ và cột đứa con gái nhỏ của ḿnh phía sau xe để trở về quê.
Cũng thấy thương khi thấy cô gái trẻ bụng vượt mặt sắp đến ngày sinh, một tay ôm b́nh tro cốt của chồng và một tay dắt đứa con gái lên năm tha thiết xin được giúp cho cô vượt đường dài tựa nương về với ba với mẹ.
Rồi những tin trên báo, trên face, những đứa trẻ c̣n rất bé mà đă mất cha mất mẹ sau đại dịch Covid kinh hoàng này.
C̣n nhiều nhiều nữa những cảnh đời đau khổ trên quê hương trong mùa đại dịch đầy nỗi xót xa.
Sau 15 tháng 10 năm nay, có lẽ ở Sài g̣n mọi người đă được tiêm đủ hai mũi vắc xin rồi nên thành phố mở cửa. Ḿnh dắt cháu đi dạo một chút ngoài kia, cả nhà lại đi thăm gia đ́nh em trai là ông cậu của các cháu. Cả nhà đă tiêm đủ hai mũi nhưng chẳng có ǵ là chắc chắn sẽ được an toàn, là miễn dịch hết v́ c̣n hai đứa bé cháu ngoại chưa được tiêm nhưng suốt thời gian dài ai cũng khát cái tự do bên ngoài song cửa kia nên dại dột mà không chờ được nữa.
Các con ḿnh đă đi làm lại ở công ty. Nghe con gái nói công ty nó ai cũng đă chích ngừa đủ 2 mũi vắc xin rồi mà vẫn bị F0 đến năm sáu chục người trong ngày đầu mở cửa.
Con trai th́ đi làm vùng lân cận Sài g̣n lại phải cứ 3 ngày là xét nghiệm lại một lần để đề pḥng Covid. Nó rất muốn được đi làm lại, có lẽ v́ khát cái tự do bên ngoài mà cũng bởi khát tiền nhưng không thể bảo nó đừng đi được v́ nó đă trưởng thành vuột qua sự bao bọc bảo vệ của mẹ tự lâu rồi nên bấm bụng mà để nó đi.
Rồi hôm qua cu cậu điện về cho mẹ.
" Mẹ ơi, trong pḥng trọ con có đứa chung pḥng đă bị dương tính. Con phải trốn để đi cho xong công việc của ḿnh chứ ở lại sẽ bị cách ly thôi"...
" Mẹ ơi mẹ nhớ giữ ǵn sức khỏe cho mẹ và hai đứa nhỏ nha mẹ, con trốn không được rồi v́ nếu con đi mà lỡ mang mầm bệnh đến nơi khác th́ sẽ bị truy tố theo luật h́nh sự đó. Thằng bạn trọ chung pḥng của con đă chích 2 mũi rồi giờ bị FO người ta cho điều trị tại chỗ bằng thuốc uống. Tụi con ở chung pḥng nó cũng bị rào chắn cách ly. Nếu nặng hơn th́ họ xử lư sau.
Bây giờ nhóm chung nhà trọ tụi con người ta bắt xét nghiệm đều đều để theo dơi mà tiền xét nghiệm 80 ngàn một lần phải tự lo. Thuốc men tự chịu. Ăn uống ở tại nhà không được ra đường"
"Mẹ ơi... Mẹ ơi..."
Tiếng gọi của đều đều của thằng con bên tai như tỉ tê bên mẹ, ḿnh nghĩ đến thằng bạn FO của nó. Thấy tội và thấy thương nó quá. Nó đi làm kiếm sống chứ có phải xa xỉ ăn chơi đàn điếm ở đâu mà có thể trách cứ chúng. Bây giờ trên ti vi người ta bớt loa tin ầm ĩ đại dịch Covid nữa rồi, ai bệnh chỉ phát thuốc cho điều trị tại nhà. Tưởng như êm rồi nhưng vẫn chưa êm, vi rút vẫn len lỏi mà đến, không biết ăn uống thiếu thốn đó liệu có đủ sức để vượt qua hay không. Trong trái tim của người mẹ làm sao tránh được nỗi xót xa thương cảm cho con của ḿnh. Nhưng chẳng thể làm được điều ǵ để cứu văn t́nh thế đành cầu nguyện mỗi ngày cầu cho đại dịch tiêu trừ, cầu cho an b́nh trở lại trên thế gian này. Chỉ vậy mà thôi.

VietBF@sưu tập