Log in

View Full Version : Cô bé mùa đông


troopy
11-20-2021, 12:24
Rồi sau 3 năm gặp lại em, có xúc động, bồi hồi và nước mắt ...Rồi tất cả lại trôi theo cuộc sống vốn dĩ như đã từng...
Đôi khi thỉnh thoảng 1, 2 tháng, tui lại lén chạy lên đó. Đứng từ bên kia đường mà nhìn sang shop của em, lại thấy bóng dáng 1 cô bé quen thuộc đang ra sức nở 1 nụ cười thật tươi với khách hàng của em. Lúc ấy, tui lại cảm thấy nhẹ nhõm, thở phào mà quành xe lại chạy về nhà…
Rồi có hôm...
Số là sáng ra, cô người yêu của tui nhắn tin bảo mới phát hiện ra 1 quán ốc vớ vẩn nào đó, nó ngon bổ rẻ lắm được con nhỏ bạn làm chung nó chỉ, rồi rủ tui tối nay chở cô ấy đi ăn thử. Mà tính tui thì sẵn chiều vợ con rồi lên cũng ko có lăn tăn mấy chuyện này lắm, thích thì đi thôi, nhưng mà trớ cmn trêu là đến trưa, nhận được tin nhắn của Nhi. Nhi nhà ta lại nhắn tin rủ tối đi uống nước nói chuyện gì đó. Lúc đó phân vân chả biết chọn kèo nào, bỏ chị đẹp ở nhà thì nó giận cả tháng chứ chả đùa, bỏ bé Nhi thì cũng được chả sao cả, nhưng ít ra cũng muốn gặp con bé để hỏi thăm sức khỏe, xem dạo này ra sao, rồi có mấy khúc quên hỏi lại luôn và ít ra đến tận ngày hôm nay mới có chuyện để viết ngoại truyện này.
Suy nghĩ cũng ko quá lâu tui mới chọn ra giải pháp là sẽ đi với chị đẹp của tui sớm hơn 1 xíu và hẹn bé Nhi đi trễ 1 xíu, cầm đt nhắn lại cho bé Nhi.
- Vậy khoảng 9h được không em, buổi tối anh bận đi công chuyện rồi.
- Dạ, cũng hổng sao ^^! vậy nhé!
- Ừ gái, bye nhé, hẹn tối gặp, anh làm tiếp đây.
***
- Cục cưng ơi – Tui nhắn cho gấu tui.
- Trời đất, xưng hô gì mà làm buồn ói quá cha ơi – Gấu rep.
- Ơ anh toàn thấy người ta nhắn vậy với người yêu họ ko mà.
- Sến lắm, đừng có nhắn như vậy
- Vậy à 😭, chứ sao?
- Phải nhắn là: tục tưng của anh ơi mới chuẩn)
- Giỡn quài, mà nè, có gì tối nay 6h khởi hành nhé người đẹp.
- Gì mà sớm quá vậy anh? trời vẫn còn sáng lắm.
- Thì tại tối nay anh bận qua nhà chị hai rồi, ăn đầy năm thằng ku bi đó mà, tính ko đi với em đâu, qua đó sớm luôn đó, mà tại thương em quá, anh mới xin bả qua trễ để đi với em đó – Tui nói xạo ko ngượng mồm.
- Ừa, hihi, sao cũng được, thôi anh làm đi, tối gặp ^^!
- Ừ, bye tục tưng.
Thở phào nhẹ nhõm vì mọi việc cũng ổn thỏa, tui lại lao vào guồng quay công việc chờ đến 2 cái hẹn tối nay…
6:00
- Đâu chỉ đường anh coi, cái quán thần thánh như em miêu tả nó nằm ở đâu?
- Thì anh cứ chạy thẳng đi, chưa chi đã hỏi rồi.
- Hì, đùa tí thôi, người đẹp dễ cáu quá, biết vậy quen nhỏ khác sướng hơn.
- Hả, cái gì *nhéo tui 1 cái rõ đau*Dám tò tí te với con nào, em cắt…
- Cắt cái gì – Tui gườm giọng
- Thì… Cắt… Em cắt tóc kiểu khác chớ sao – Con bé chống chế.
- Ở, em cắt tóc kệ em liên quan gì tới chuyện anh ngoại tình.
- Ờ, em cũng ko biết có liên quan ko nữa, anh cứ thử mèo mỡ với con nào đi, xem tận thế có đến sớm hơn 1 tháng với anh không.
- Ủa vậy em ko sợ cô đơn à?
- Cóc sợ.
- Sao không?
- Thì lúc đó, em sẽ theo anh ngỏm luôn, haha, thế là hết sợ – Gấu tui cười khoái chí.
- Khiếp thấy ghê hơm, lỡ anh xuống địa ngục thì sao?
- Haizzz thì đành ở trên trời nhìn xuống dưới xem anh ra sao vậy.
- Ích kỷ quá, anh biết mà, thế nào em cũng bỏ anh lên trời trên, để anh ở dưới đó 1 mình mà, biết vậy cái ngày hôm đó, con đường mưa đó, anh ko gặp em thì…
- Thôi mệt anh quá! suốt ngày cứ lôi cái ngày đầu gặp em ra than thở rồi giá như – Thì bởi vậy, giờ anh phải gánh cái của nợ sau lưng nè- Dám kêu em là của nợ hả, chết nè – Con gấu đấm thùm thụp vào lưng tui.
- Ai lủng phổi bây giờ, nhẹ thôi má
- Ê ê dừng lại – Gấu tui bỗng hét lên hốt hoảng
- Gì vậy em?
- Bộ ko thấy đèn đỏ hả?- Gấu tui nói.
- Trời còn 3s đèn vàng cơ ma, qua vẫn kịp mà.
- Thôi, dừng lại đi, chờ 20s ko có mất mát tí gì đâu, qua như vậy nguy hiểm lắm, mắc công có chuyện gì nữa.
- Dạ vâng, thưa người đẹp. – Tui nhẹ giọng nịnh hót.
2 đứa tui là như vậy đó các bác, lúc nào đi với nhau cũng xàm xàm đủ chuyện trên đời, ghẹo nhau dữ lắm, nhưng 2 đứa đều hiểu mấy điều đó cũng chỉ là nói chuyện phiếm nên chả để bụng tí gì.
- Rồi tới rồi, cái quán này nè – Gấu tui chỉ tay.
- Ủa đây hả, anh tưởng nó to lắm, ai ngờ chỉ là cái xe đẩy, trưng mấy loại ốc rồi kê mấy cái bàn bán ngoài vỉa hè hả?
- Ừ, nhìn dân dã vậy thôi chứ ngon lắm đó chớ bộ – Gấu tui liếc xéo.
- Làm anh cứ tưởng, nhưng mà anh cũng thích mấy quán này, vừa ăn vừa hít mùi khói xe, thích phết.
Sau khi 2 đứa an tọa, 1 con bé, chắc con bà chủ ra hỏi tui ăn gì.
- 2 ăn chị gọi món gì ạ – Con bé chìa bộ mặt niềm nở ra.
- À ở đây có bún riêu ko em – Tui ghẹo.
- Dạ… Dạ… Ko anh – Con bé lúng túng.
- Vậy thôi có bán chè, hay bánh gì ko?- Tui ghẹo tiếp.
- Cái anh này, suốt ngày ghẹo người ta, em đừng để bụng nghen, em lấy cho chị đĩa ốc hút, 1 đĩa sò lông nướng phết mỡ hành, 1 đĩa ốc xào bắp nhé.
- Dạ vâng chị – Mặt con nhỏ phụ quán dãn ra – 2 anh chị uống cái gì không?
- Ở đây em có bia gì không? – Tui hớn hở hỏi.
- E hèm – Gấu tui giả vờ ho sang sảng.
- À thôi, lấy cho anh 2 chai nước ngọt đi, tui tiu nghỉu xuống giọng.
- Hì, thấy ngoan và dễ thương ghê ko – Gấu tui cười mãn nguyện.
- Haizz, biết vậy cái ngày ấy… Giá như...
- Thôi thôi, stop dùm con cái bố ơi, suốt ngày lại cái ngày ấy – Gấu tui ngắt lời tui.
- Đùa thôi, hihi, má ơi, làm lẹ lẹ con cái, 2 đứa con đói lắm rồi đó.
*Được rồi, có ngay đây, 2 đứa đợi má xíu, mén, xúc cho ảnh chị đĩa ốc hút trước đi, tao bắc cái bếp than trước cái.
Rút cuộc 2 vợ chồng tui cũng bào hết, về sau gọi thêm vài món nữa, chiến đấu cũng gần tới 8h30, mới chịu buông súng đầu hàng. Tui chở con ghệ về. Phóng về biên hòa cho kịp chuyến đò với bé Nhi.
*Chuông điện thoại reo*
- Alo, anh nghe Nhi ơi.
- Ủa anh đang ở đâu zợ, tới chưa em tới rồi nè.
- À đợi anh xíu, em đang ở đâu thế?
- À em đang ngồi ở quán nước trong văn miếu Trấn Biên nè.
- Ừ được rồi chờ anh xíu, 10′ nữa anh tới liền.
- Dạ vâng hihi, đi cẩn thận đó nhà, từ từ thôi, ko phải vội.
- Biết rồi gái, thôi cúp máy đây.
- Dạ
Chạy mãi cuối cùng cũng tới, thôi quán nước kia có con nhỏ nhìn dáng quen quen, mặc cái váy màu đen, đang gác 1 chân lên chân kia, tay thì nhịp nhịp gõ lên bàn, mồm thì lẩm nhẩm hát vu vơ… Biết ngay là bé Nhi, liền phóng xe vô chỗ em rồi hỏi:
- Chị ơi, cho em hỏi, chị có phải là Nguyễn Thị Nhi ko?
Bé Nhi ngước nhìn tui rùi bụm miệng cười:
- Nhầm rồi anh gì đó ơi, ở đây có Kiều Bảo Nhi thôi.
- Haha, thấy ghê ko, tới lâu chưa
- Dạ cũng hơi hơi… lâu.
- Tới gì sớm quá vậy, mới 9h15 mà.
- Thì ai biểu anh hẹn 9h, sao ko hẹn 9h15 đi.
- Ơ vậy lỗi tại anh à?
- Ko, chắc lỗi tại ông xe ôm đó thôi, hihi – Con bé lại bụm miệng cười.
- Thôi ngồi đi, anh uống gì để em gọi.
- Anh thích uống cafe hơn, lấy cho anh chai C2 đi.
- Thấy ớn hông, cái tật nhây, miết ko bỏ được.
- Thì ko vậy, anh đâu còn là anh…
- Hì hì, dạo này anh sao rồi?
- Cũng khỏe, mà công việc dạo này hơi bận, tại anh cũng vừa làm thêm ở ngoài, đêm về anh còn làm thêm trên nữa 😭
- Trời làm công ty ko đủ ăn nữa hả, mà còn phải làm ngoài?
- Hì, máu kiếm tiền mà, anh với thằng bạn hùng vốn, mở xưởng sản xuất bột trét tường, anh thì trước làm bên khâu kỹ thuật nên mấy cái công thức anh nắm rõ lắm, anh lo nguyên liệu vs chất lượng sản phẩm, còn bạn anh thì lo phần nhân công vs sản xuất.
- Vậy còn đầu ra thì sao?
- Bọn anh có mấy thằng bạn làm thầu xây dựng, nên chuyện đó ko quan ngại lắm, quan trọng làm ra đủ ko thôi, nhưng mà cũng ko làm nhiều, 1 lần nhập về có vài 10 mấy tấn bột thôi.
- Hì, vậy có lời nhiều ko anh?
- Tính ra thì cũng ko nhiều lắm, tại chi phí linh tinh phải chi chả, rồi tiền cho người mình mướn, bọn anh chỉ quản lý, coi thôi, chứ đâu làm gì, nên chả bao nhiêu, coi như kiếm thêm thôi, còn em dạo này sao rồi?
- Em vẫn khỏe re, long nhong ngoài đường quài à, anh thấy da em có vẻ đen ko?
- Có đâu, vẫn trắng mà, mà làm vừa vừa thôi, để ý sức khỏe xíu nữa đó- Tui căn dặn.
- Dạ em biết rồi hị hị – Thôi nước tới rồi uống đi anh.
- Còn em dạo này yêu đương sao rồi, có anh nào chưa?
- Haizzzzzzzzzzzzzz… em thở dài
sao thế em? – Tui hỏi
- Vẫn còn ế anh ơi – Rồi em lại che cái miệng cười nhí nhảnh.
- Trời, vẫn chưa có anh nào theo à?
-Theo thì có nhưng mà em không thích quen, thấy nó gò bó lắm – Em vẫn cười cười trả lời.
- Nghĩ lại vậy mà cũng mau quá anh ha, ngót ngét cũng mấy năm rồi còn gì.
- Hì, thời gian nó có chờ bố con thằng nào đâu em, thôi vô đi
100% nghen, để xem bữa nay có bị em cho ăn hành ko, em cười rồi làm rột hết ly bia trong chóng vánh.
- Mơ đi diễm, điều đó chỉ có trong cổ tích thôi cưng, tui uống xong và ghẹo em.
- Riết cái tính anh ko thay đổi, vẫn nhây pà cố, mà dạo này có quen chị nào chưa ?
- Chưa em, từ ngày em đi, vẫn căn phòng đó, vẫn chiếc ghế đó, anh vẫn hằng ngày trông ngóng đợi em về trong mỏi mòn – Tui ngậm ngùi nói.
- Thôi đi cha, gì mà sến đụ quá vậy nè – Rồi em cười lớn.
- Đùa chứ sang năm anh cưới rồi.Tui trả lời đang hoàng lại.
- Vậy hả, cung hỉ cung hỉ hen
chị ấy ở đâu zậy?
- À ở bên Bình Dương.
- Làm gì mà anh quen xa dữ zậy, quen tận bên bển luôn à?
- Thì anh làm bên đó mà… cũng tình cờ mà quen đc thôi.
- Kể em nghe coi sao mà quen đc hay vậy ? – Em chống cắm tò mò hỏi tui.
- Thui má, có gì đâu mà kể.
- Kể nghe coi, em khoái nghe mấy chuyện này lắm, đi mà, em nài nỉ.
Mẹ, hẹn người ta ra nhậu cho cố rồi bắt người ta kể chuyện đời tư cho nghe, các bác có thấy ai như con Nhi này zô ziên hết sức ko?
- Thì là vậy, anh làm bên Bình Dương rồi tình cờ 1 hôm đi làm thì gặp chị ấy bị hư xe mà đường vắng thấy loay hoay với cái xe tội nghiệp quá, nên anh mới dừng lại giúp, kiểm tra cái xe thì thấy bị chết máy, anh mới kêu em nó lấy xe anh kè phía sau chạy cho khỏe, để anh đẩy cái xe hư này tìm chỗ sửa. Lúc đầu bả có chịu đâu, kêu thôi khỏi ngại cái gì ấy, mà hồi sau thấy anh nhiệt tình quá hay sao cũng chịu, rồi sửa cả buổi trời mới xong nên hôm đó anh xin nghỉ nửa buổi, đã giúp giúp cho trót mắc công con gái con đứa mấy thằng thợ nó sửa âm binh ko chừng… rồi em nó cảm ơn cho anh số, kêu bữa nào đi cafe cám ơn, rồi dần dần qua lại riết rồi quen, thấy hợp tính nhau rồi yêu thôi.
- Chị ấy có đẹp ko anh ?
- Xấu quắc à, xấu y như em vậy đó – Tui lại ghẹo.
- Cái anh này. Lườm tui cái đầy nguy hiểm.
- Thôi uống đi, tan đá hết rồi kìa…
Mà dạo này công việc của anh ra sao rồi, ổn định chứ ?
- Ừm cũng bình thường em à, đủ tiền ăn sáng, hút thuốc với bia bọt thôi à.
- Nghe thấy ghê hông? suốt ngày ăn nhậu, thôi bớt bớt lại đi anh, ko có tốt đâu?
- Thì dạo này tuần anh cũng làm 1, 2 lần thôi chứ có nhiều đâu… Nhậu riết có mà sạt nghệp à – Tui đáp.
- Mà kể em nghe thêm 1 chút về chị ấy coi ?
- Sao em khoái nghe mấy chuyện đó làm gì vậy?
- Thì em thích – Em nó chu cái mỏ lên hống hách lắm – Bộ ko đc hả?
- Vậy em muốn anh kể nghe chuyện gì?
-Thì tên tuổi tính tình của chị ấy này nọ đó....
Sau khi chuyện vãn rồi tui mới hỏi:
- Mà hẹn anh ra đây có gì ko?
- Ủa bộ anh hổng nhớ lần trước anh nói gì với em hả?
- Nói gì ta, anh nhớ anh nói nhiều lắm 😭
- Thì anh nói anh viết truyện về em, rồi có gì kể lại cho em nghe đó.
- À, cái vụ đó ấy hả, anh mới viết được 13 chap rồi.
- Viết đến đoạn nào rồi? – Bé Nhi tròn mắt hỏi tui:
- Thì đến cái khúc đang ko, bỗng em nhảy cái tủm xuống cái hồ đá đó… Nghĩ là mà phát sợ với em.
- Hì hì rồi có ai ủng hộ truyện anh viết ko?
- Thấy họ toàn chửi anh són quài à – Tui tiu nghỉu than thở.
- Ủa són là sao?
- Có nghĩa là viết ít quá, sao ko viết nhiều nhiều lên cho họ đọc đấy.
- Vậy sao anh ko viết nhiều thêm, cho mấy ảnh trên đó khỏi chửi.
- Anh cũng ko biết làm sao nữa, tại anh viết tùy hứng lắm em ơi, đôi khi đang viết, anh mở trang bóng đá đọc tin 1 hồi sau mới có hứng quay lại viết tiếp, đôi khi lại quên chả nhớ, lại phải ngồi suy nghĩ khờ người 1 hồi mới nhớ ra được mấy cái tình huống tiếp theo. Lâu lâu lại lên face xem cmt của mọi người kiếm động lực 1 hồi rồi lại viết tiếp.
- Ủa anh cũng chơi face hả, face anh tên gì, có gì em vô xem với, xem anh viết lách như thế nào, rồi khi nào quên, inbox hay gọi đt cho em cũng đc, em kể cho mà viết.
- Ừ, face anh tên anh luôn, Trần Đức Vượng, có gì inbox cho anh biết cái.
- Dạ vâng, mà mấy ảnh chị có nói gì về em không?
- Có, họ nói nhiều lắm, tại cmt nào của mọi người anh cũng xem mà, có người khen em có cá tính, nhí nhảnh, có người cũng trách em bồng bột, nói chung nhiều lắm, nhưng mà theo anh cảm nhận thì ai cũng mến em.
- Trời, chỉ qua lời văn của anh miêu tả về em mà làm họ mến em hả?
- Thì em sao anh viết vậy? họ suy nghĩ và cảm nhận ra sao, sao anh biết được, à nói mới nhớ em nè anh có chuyện muốn nói.
- Dạ, nói đi anh.
- Em còn nhớ… Lần đó… Anh xuống quê em… Rồi lúc nhậu với tía em rồi sau đó ko?
- Trời đất ơi, hihi, em bụm miệng cười, sao ko nhớ hả anh, em hiểu ý anh rồi, anh yên tâm mà cứ viết đi, với em thì ko có vấn đề gì đâu. Hì.
- Em ko ngại khi anh viết mọi thứ tối đó chứ.
- Hihi, ko đâu anh, em giờ sống đâu như trước nữa đâu mà anh lo, em giờ sống nhìn về phía trước thôi, những thứ gì ở quá khứ em ko care đâu. Nhưng cũng ko chối bỏ nó vì nhờ có nó mà có mình của ngày hôm nay, ko phải anh đã từng dạy em như vậy hả ^^!
- Ừ vậy thì tốt rồi, nhìn em giờ vậy anh cũng mừng hộ các bác.
- Rồi sau đó 2 chúng tui nói chuyện phiếm linh tinh rồi dẫn nhau đi ăn mì gò rồi chào tạm biệt nhau, kẻ về Biên Hòa, người đi Sài Gòn…
Và đây là những thông tin của 2 nhân vật trong truyện:
Về phần bé Nhi
Kiều Bảo Nhi
Sn: 15/8/1991
Quê: Cà Mau
Hiện em nó đang làm bà chủ, quản lý 2 cái shop hiện tại cũng khá ổn: 1 cái thì vẫn ở chỗ gần KCN Sóng Thần và mở thêm 1 cái lớn hơn ở khu vực Thủ Đức.
Tình hình tui hỏi thì bé Nhi cứ nói là chưa có người yêu nhưng ko biết có nói xạo tui ko nữa, nhưng thôi tui ko dám đi quá sâu vào cuộc sống của em.
Đặc điểm nhận dạng: Nếu 1 ngày nào đó, các bạn quen 1 cô bé nào tên Nhi, mà đi uống nước mà cứ thích gọi bơ dằm nhiều sữa, dáng người ko cao lắm nhưng nhìn tướng thon thả, có 1 cái mụn ruồi nho nhỏ mờ mờ bên má trái, tóc để mái xéo, uốn lọn phần đuôi, màu nâu hạt dẻ. Và đặc biệt là rất hay cười mỉm lộ rõ cái núm đồng tiền thì đích thị các bạn gặp phải em nó rồi đấy.
Về phần bé Nhy
Tên là: Trịnh Hoàng Yến Nhi
SN: 1/9/1990
Quê: Biên Hòa
Hiện bé Nhy cao vừa tốt nghiệp trường Đại Học Sư Phạm Đồng Nai chuyên ngành toán và hiện đang là cô giáo dạy học tại trường THPT Lê Quý Đôn tại Quận 3 và đang sống chung với anh trai trên đó.
Đặc điểm nhận dạng: Nếu 1 ngày bạn gặp 1 cô giáo, mà có cái tướng cao 1m72, đi thêm đôi guốc 3 phân, tóc duỗi dài, màu đen, để mái xéo, mắt 2 mí. Khi đi ăn uống, gọi mồi rất là bá đạo và phá mồi cũng là 1 cao thủ. Đặc biệt khi cười sẽ thấy 1 núm đồng tiền bên phải nó lõm sâu hơn bên trái, và có vài ba hạt gạo li ti đi kèm khi cười nữa. Nghe giang hồ đồn là có bồ rồi. Nên tui cũng chúc mừng em nó.
Bữa vừa rồi đây thì tui lên Sài Gòn để gặp em, nhưng tui ghé qua gặp bé Nhy cao trước, uống nước nói chuyện 1 hồi hỏi thăm sức khỏe công việc ra sao, lúc gặp thấy con bé vác theo 1 thằng “xe ôm” cũng bộ cũng hiền lành, thấy ăn nói nhỏ nhẻ ngoan ngoãn lắm, coi bộ cũng ổn, rồi sau đó ghé bé Nhi cốt thì chỉ muốn thông báo cho con bé là kết thúc truyện. Mọi thứ đều đã được tui hoàn thành trước khi gặp em. Tui có hỏi em có muốn nhắn nhủ gì tới các bạn đọc truyện ko? thì con bé chỉ biết cười rồi bảo: “em chả biết nói gì hết trơn á, chỉ biết cám ơn các anh các chị trên đó đã yêu quí em thôi “, rồi sau đó tui cũng mua mồi màn về mà vào shop bé Nhi nhậu, 2 đứa giờ xem nhau như 2 người bạn, 2 đồng nghiệp thôi… Chứ ko còn quá bận tâm vào chuyện xưa nữa, tui có khuyên con bé nếu được thì kiếm ai đó để yêu đi, mà con bé cứ gãi đầu rồi chối nguây nguẩy mà bảo: thôi, em còn phải lo nhiều thứ lắm, chả có thời gian để yêu anh nào đâu, hihi…
1 lúc sau thì có gọi thằng Minh qua, nó vác thêm 1 thùng ken qua nữa, và 3 đứa chiến đấu hết cả đêm… Tiếng cụng bia… Tiếng nói chuyện vẫn vang lên ko ngớt suốt đêm, mặc kệ ngoài kia… Dòng xe qua lại tấp nập giữa cái đất Sài Gòn về đêm…

https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1926909&stc=1&d=1637411069

VietBF@sưu tập