goodidea
12-08-2021, 02:48
Bố mẹ tôi, người luôn luôn dành t́nh yêu thương thầm lặng cho các con mà ko đ̣i hỏi bất cứ lời cảm ơn hay lời yêu thương từ các con!
Người sinh được ba chị em, tôi là út sống xa gia đ́nh nhất, ngày xưa khi c̣n nhỏ chị tôi đi làm trên HN sau đó chuyển về Thái B́nh rồi vào Nam và cuối cùng t́m bến đậu tại quê!
https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1942498&stc=1&d=1638931665
Và anh tôi cũng vậy, đi học trên Sơn Tây rồi đi tàu biển khắp mọi miền đất nước và cuối cùng cũng trở lại quê hương xây dựng cuộc sống với mục tiêu gần bố mẹ chăm sóc ông bà khi về già!!! C̣n tôi, rời nhà lên Hà Nội học và làm việc rồi sinh sống tại đây!
Đối với chị và anh trai khi xa nhà, bố mẹ tôi thường xuyên giục tôi viết thư cho hai người động viên anh chị cố gắng học hành và làm ăn, mỗi lần nhà có món ngon hay bố câu được con cá quả to nào lại tính xem có gần các dịp nghỉ lễ liệu các anh chị có về được ko và để dành đợi mọi người về để ăn cùng… gia đ́nh tôi nghèo chứ ko có của ăn của để như nhà người khác v́ vậy chỉ có t́nh cảm yêu thương của mọi người mỗi khi nhớ về nhau và mong ngóng những bữa cơm quây quần đầy đủ mọi thành viên trong nhà thôi!
Tới Thời tôi bắt đầu đi học xa nhà th́ nhà chỉ c̣n có bố mẹ nên ông bà ko bao giờ viết thư động viên hay hỏi han ǵ tôi nhưng tôi chắc chắn rằng mỗi bữa ăn hai người sẽ vẫn thầm nhắc tới những đứa con đang xa nhà ko biết ở đó chúng nó ăn cơm với ǵ và sống ra sao…
Giờ đây bố mẹ tôi U90 rồi, các cụ ko c̣n nhanh nhẹn và khỏe mạnh nữa… hàng ngày bữa cơm cũng chỉ có hai người… các con bận lo toan cho cuộc sống riêng của ḿnh, chỉ tranh thủ cùng các cháu ghé qua thăm ông bà!!! Tôi biết đó là những giây phút Người hạnh phúc nhất!
Hôm rồi lâu lâu cả nhà về quê, chúng tôi xuống mua thức ăn về nấu nướng và ăn cùng ông bà bữa cơm… mẹ tôi, ngồi bên cạnh khi tôi nấu ăn bà nói những câu chuyện huyên thuyên hỏi han con cái rồi quay ra hỏi:
- mày tập thể dục hay nhịn ăn để giảm cân đấy mà đợt này mẹ thấy gầy!
- Con tập thể dục đấy
- Ừ chứ đừng nhịn ăn con nhé!
- Vâng con biết rồi!
Câu chuyện chỉ thế thôi, tôi nghĩ bà già rồi nh́n sao chuẩn được mà lại bảo tôi gầy như vậy!!! Trở về Hà Nội, sau một ngày đi làm về chiều rảnh tôi chợt nhớ tới lời mẹ nói hôm qua, bỏ cân ra cân thử… “ừ nhỉ ḿnh có sút cân một ít” thấy lạ, hàng ngày xung quanh ko ai nhận thấy sự thay đổi của ḿnh vậy mà mẹ là người phát hiện ra điều đó! Ngẫm lại, thấy một điều … cho dù có như thế nào mẹ vẫn là người luôn quan tâm lo lắng cho ḿnh nhất!
Người suốt bao năm qua từ khi con cái lớn lên trưởng thành chưa bao giờ được con nói tiếng yêu thương, nhớ nhung! Chưa bao giờ được nghe lời cảm ơn của các con nhưng vẫn luôn bao dung mong ngóng các con các cháu mỗi ngày! Cảm ơn bố mẹ đă sinh ra con! Cảm ơn Người những năm tháng khỏe mạnh đă chăm sóc con và các cháu những ngày ấu thơ! Yêu thương thật nhiều bố mẹ của con.
VietBF@sưu tập
Người sinh được ba chị em, tôi là út sống xa gia đ́nh nhất, ngày xưa khi c̣n nhỏ chị tôi đi làm trên HN sau đó chuyển về Thái B́nh rồi vào Nam và cuối cùng t́m bến đậu tại quê!
https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1942498&stc=1&d=1638931665
Và anh tôi cũng vậy, đi học trên Sơn Tây rồi đi tàu biển khắp mọi miền đất nước và cuối cùng cũng trở lại quê hương xây dựng cuộc sống với mục tiêu gần bố mẹ chăm sóc ông bà khi về già!!! C̣n tôi, rời nhà lên Hà Nội học và làm việc rồi sinh sống tại đây!
Đối với chị và anh trai khi xa nhà, bố mẹ tôi thường xuyên giục tôi viết thư cho hai người động viên anh chị cố gắng học hành và làm ăn, mỗi lần nhà có món ngon hay bố câu được con cá quả to nào lại tính xem có gần các dịp nghỉ lễ liệu các anh chị có về được ko và để dành đợi mọi người về để ăn cùng… gia đ́nh tôi nghèo chứ ko có của ăn của để như nhà người khác v́ vậy chỉ có t́nh cảm yêu thương của mọi người mỗi khi nhớ về nhau và mong ngóng những bữa cơm quây quần đầy đủ mọi thành viên trong nhà thôi!
Tới Thời tôi bắt đầu đi học xa nhà th́ nhà chỉ c̣n có bố mẹ nên ông bà ko bao giờ viết thư động viên hay hỏi han ǵ tôi nhưng tôi chắc chắn rằng mỗi bữa ăn hai người sẽ vẫn thầm nhắc tới những đứa con đang xa nhà ko biết ở đó chúng nó ăn cơm với ǵ và sống ra sao…
Giờ đây bố mẹ tôi U90 rồi, các cụ ko c̣n nhanh nhẹn và khỏe mạnh nữa… hàng ngày bữa cơm cũng chỉ có hai người… các con bận lo toan cho cuộc sống riêng của ḿnh, chỉ tranh thủ cùng các cháu ghé qua thăm ông bà!!! Tôi biết đó là những giây phút Người hạnh phúc nhất!
Hôm rồi lâu lâu cả nhà về quê, chúng tôi xuống mua thức ăn về nấu nướng và ăn cùng ông bà bữa cơm… mẹ tôi, ngồi bên cạnh khi tôi nấu ăn bà nói những câu chuyện huyên thuyên hỏi han con cái rồi quay ra hỏi:
- mày tập thể dục hay nhịn ăn để giảm cân đấy mà đợt này mẹ thấy gầy!
- Con tập thể dục đấy
- Ừ chứ đừng nhịn ăn con nhé!
- Vâng con biết rồi!
Câu chuyện chỉ thế thôi, tôi nghĩ bà già rồi nh́n sao chuẩn được mà lại bảo tôi gầy như vậy!!! Trở về Hà Nội, sau một ngày đi làm về chiều rảnh tôi chợt nhớ tới lời mẹ nói hôm qua, bỏ cân ra cân thử… “ừ nhỉ ḿnh có sút cân một ít” thấy lạ, hàng ngày xung quanh ko ai nhận thấy sự thay đổi của ḿnh vậy mà mẹ là người phát hiện ra điều đó! Ngẫm lại, thấy một điều … cho dù có như thế nào mẹ vẫn là người luôn quan tâm lo lắng cho ḿnh nhất!
Người suốt bao năm qua từ khi con cái lớn lên trưởng thành chưa bao giờ được con nói tiếng yêu thương, nhớ nhung! Chưa bao giờ được nghe lời cảm ơn của các con nhưng vẫn luôn bao dung mong ngóng các con các cháu mỗi ngày! Cảm ơn bố mẹ đă sinh ra con! Cảm ơn Người những năm tháng khỏe mạnh đă chăm sóc con và các cháu những ngày ấu thơ! Yêu thương thật nhiều bố mẹ của con.
VietBF@sưu tập