Log in

View Full Version : Chuyện của tôi


troopy
12-08-2021, 04:00
Hôm nay lại căi nhau với vợ. Việc quái ǵ đâu, các cụ bảo cấm có sai, xa thơm, gần thối. Công ty cho ở nhà nghỉ dịch nhưng vẫn hưởng lương, vậy th́ xét trên quan điểm làm việc th́ tôi vẫn phải là đang đi làm. Với tâm thế như vậy, vợ sai lau nhà, phơi quần áo hay việc ǵ tôi cũng bảo hăy coi như anh đang đi làm nhé. Phải thế chứ, phải phân biệt rơ ràng, mấy hôm trước tôi làm việc nhà v́ đó là ngày nghỉ lễ 10/3. C̣n hôm nay bắt đầu là nghỉ dịch, tôi ra ngoài ngồi hút thuốc uống nước, vợ bảo sao đi làm lại ngồi thế kia, tôi trả lời giờ giải lao mà, trên công ty anh cũng thế.
Thế beep nào đến giờ ăn cơm vợ chỉ lấy mỗi 2 cái bát, mẹ 1 cái, thằng lớn 1 cái. Tôi đang bế thằng bé xun xoe lại bàn ăn hỏi ơ bát 2 bố con đâu. Vợ thản nhiên kêu em tưởng anh đang đi làm mà nên ko nấu phần của anh.
Vậy là căi nhau. Tôi sai hay vợ tôi sai hả các anh chị ?
Cái đếch ǵ mà cách mạng nhà bếp với nồi chiên không dầu. Tôi vốn dễ ăn uống, con nhà xuất thân từ cây lúa ngậm ngọn đ̣ng non cũng sống được qua ngày nên ăn thế nào cũng được, ngon th́ ăn nhiều, ko ngon th́ ăn ít. Vợ hôm qua nhất quyết đ̣i đi mua nồi chiên ko dầu, mà lại phải cái hăng beep ǵ đó mới nghe, xem qua trên mạng th́ tận 8 củ, đắt ḷi. Tôi ngọt nhạt dỗ dành bảo ḿnh đâu cần xịn x̣ vậy, có mấy khi dùng đến đâu, mua nồi ở siêu thị có vài triệu thôi là được. Vợ lắc đầu rồi nói như đóng đinh, anh ko mua th́ em mua.
Định mệnh, ai mua th́ tiền vẫn là tiền của chung cả thôi, tôi đi làm th́ đưa hết tiền lương cho vợ cầm chứ ḿnh hơi đâu mà quản lư tài chính cho mệt óc. Thôi đành đồng ư mua cho vợ vui vậy, đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn.
Hôm qua về khai trương nồi, tôi bảo cứ để anh xử lư cho. Vợ cười tươi xem ra ưng lắm, đi gội đầu, tắm giặt cho con xong ra hí hửng gọi chồng vào tắm đi để ăn cơm. Tôi tắm xong ra thấy bày ra mâm món gà nướng, thật ngạc nhiên, đúng là cuộc cách mạng. Các chiến sĩ lại được ăn mỳ tôm...
Phận đàn ông
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Tới tháng lănh lương mới hết hồn
Bạn rủ đi chơi, nào có dám
Tôi chờ người tới để…giao lương
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Xấp tiền lương mỏng, hỏi lung tung :
Rằng lương sao có bao nhiêu đấy?
Chắc“giấu” bớt rồi, phải thế không?
Người ấy thường hay móc bóp tôi
Khảo tiền mỗi lúc bóp tôi vơi
Bảo rằng tôi móc c̣n hơn để…
“ghệ” móc tiền ông, mới khổ đời
Thuở ấy nào tôi đă biết ǵ :
Trẻ người, non dạ quá ngu si
Bao nhiêu tiền bạc, tôi “dâng” hết…
Chẳng giữ cho ḿnh được…tí ti
Đâu biết tiền đưa bả tháng này
Là tiền dành dụm bấy lâu nay
Bao nhiêu tiền mặt, “người” chôm hết
Biết lấy ǵ vui với bạn đây?
Từ đấy thu rồi, thu lại thu
Ḷng tôi c̣n giá đến bao giờ
“Người kia” đă biết tôi vơi túi
“người ấy” cho nên vẫn hững hờ
Tôi vẫn đi…bên cạnh một người
Dữ như sư tử của ḷng tôi
Và từng thu chết, từng thu chết
Vẫn sợ “vợ” hơn cả…sợ trời
Buồn quá, hôm nay xem lại túi
Chỉ c̣n tiền lẻ để…ăn xôi
Bao nhiêu tiền chẵn, người gom hết
Chỉ tặng cho tôi…một nụ cười
Tôi nhớ lời người đă bảo tôi.
Đưa tiền người giữ khỏi lôi thôi
Đến nay, tôi hiểu th́ tôi đă…
Làm lỡ đời trai, muộn mất rồi...

VietBF@sưu tập