PDA

View Full Version : PHÔI PHA D̉NG ĐỜI!


troopy
12-27-2021, 05:08
Năm xưa, mẹ tôi tảo tần vất vả, khổ cực không biết đâu mà lường, lúc về già bà suy yếu dần, chỉ biết ngồi tựa cửa ngóng ra sân.
Thời bao cấp đầu thập kỷ tám mươi, lương chuyển ngành của tôi được bốn mươi chín đồng năm hào , cũng gọi là được so với công nhân viên thời ấy chỉ ba mươi mấy đồng , cộng thêm tem phiếu gạo thịt.
Hằng tháng, tôi đều đặn đưa về cho mẹ hai chục, bảo bà cứ chi tiêu ǵ cũng được, miễn giữ được sức khỏe là mừng.
Nói vậy cho mẹ tôi yên tâm, thích ăn cái ǵ th́ mua, để bù lại chuỗi tháng ngày cơ cực mà bà phải lặn lội thân c̣ cùng mấy anh em tôi trong căn nhà đơn sơ , nghèo khổ .
Tôi nghĩ rằng, trẻ cậy cha, già cậy cháu cho nên đối xử với mẹ hết ḷng , mặc dù vợ tôi cứ rầm ŕ, ch́ bấc đêm khuya.
Mẹ tôi vốn thích ăn bưởi da xanh ruột hồng , cứ mỗi cuối tuần tôi lại ghé chợ gần nhà mua một trái thật to. Biết tôi sẽ về nên mỗi chiều thứ Bảy, bà lại ngồi bên song cửa ngó ra, mong đợi.
Hai mẹ con ngồi bệt trước hiên nhà sẫm bóng hoàng hôn, cạnh mấy hàng gạch sần sùi, loang lổ, cùng nhau ăn bưởi chấm muối ớt, râm ran tṛ chuyện, mà sao ḷng vui kỳ lạ.
Tôi lén nh́n qua, thấy khóe mắt bà ứa nhanh giọt lệ vui mừng trên khuôn mặt nhăn nheo, chắc hẵn bà đang được an ủi phần nào trong ḷng bởi bao nhiêu năm phải gánh vác phong trần.
Tôi xuống nhà bếp lục lọi, chỉ thấy một nồi nhỏ cá cơm kho hành nằm chơ vơ trên cái ḷ đất ám khói, nhúm tro tàn lạnh lẽo bên dưới mấy thanh củi nhỏ cháy dở dang, vài trái dưa leo đặt gọn trong cái dĩa nhỏ, ḷng tôi đau quặn, xót xa .
Mẹ tôi ăn uống rất đạm bạc, chắc bà luôn bị ám ảnh bởi cái sự nghèo của một thời năm tháng đă hằn sâu trong kư ức.
Năm nay mùa gió Nam lại về, ngoài chợ người ta bán nhiều cá cơm cá nục, trái cây cam bưởi quưt xoài chất đống như núi.
Tôi ra chợ , gặp chị bán bưởi ngày nào, giờ chị cũng đă chớm già , sương tuyết cũng nhuộm dấu vết thời gian bởi tóc chị bạc nhiều, mấy vết chân chim kéo dài hết đuôi mắt.
Tôi mua một trái bưởi to , cũng da xanh múi mọng ruột hồng, vỏ bưởi được chị cắt đều, x̣e ra nhiều cánh như một đóa sen đang nở.
Tôi thận trọng đặt trái bưởi lên bàn thờ, một bên là chiếc lục b́nh cổ màu xanh, cắm hoa cúc vàng.
Chiếc lục b́nh này mẹ tôi nâng niu, cất kỹ như báu vật bởi nó là kỷ vật của ông ngoại, chỉ có ngày Tết mới được đem ra.
Sinh thời, mẹ tôi rất thích cúc trắng, bà bảo cúc trắng tinh khiết mà hoa lại thơm, nhưng mùa gió Nam khô hạn, không sao t́m được loại hoa này.
Tôi thắp cây nhang rồi nh́n lên di ảnh , bà cũng nh́n lại tôi với đôi mắt u buồn, giống hệt năm xưa!

https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1959927&stc=1&d=1640581684

VietBF@sưu tập