Log in

View Full Version : Vay tiền không trả, chủ nợ đầu thai thành con của người mượn nợ để đ̣i


florida80
01-10-2022, 22:58
Đức Phật từng nói rằng nếu không nợ nhau th́ làm sao gặp gỡ. Con cái trong kiếp này cũng đều là những mối nhân duyên của tiền kiếp, có thể là đến để báo ân, báo oán, đ̣i nợ hay trả nợ. Hết thảy đều là có nguyên nhân của nó.


Con cái trong kiếp này cũng đều là những mối nhân duyên của tiền kiếp. (Ảnh: QQ)
Kiếp trước và kiếp này luôn là một chủ đề khiến người ta cảm thấy hiếu kỳ. Ở đây xin kể cho mọi người một câu chuyện có thật xảy ra tại một bệnh viện huyện ở Trung Quốc, được đăng tải trên trang web Secretchina vào ngày 4/11/2021.

Trước đây tôi từng làm việc trong một bệnh viện huyện ở Trung Quốc. Một hôm, khoa sản của bệnh viện chúng tôi tiếp nhận một phụ nữ mang thai đă đến ngày dự sinh, các chỉ số kiểm tra tất cả đều b́nh thường.

Chồng của phụ nữ này họ Vương (tạm gọi là lăo Vương), nghe nói ông ta cùng 3 hoặc 4 người bạn góp vốn mở một nhà máy gạch, là một loại h́nh kinh doanh rất dễ kiếm tiền. Lúc lăo Vương đưa vợ đi đẻ đă lái theo chiếc Santana rất hiếm thấy vào thời đó.

Toàn bộ công việc làm ăn của nhà máy gạch, lăo Vương đều bàn giao cho các đồng sự, c̣n bản thân th́ ở tại bệnh viện chuyên tâm chăm sóc, chờ vợ sinh đẻ. Bởi v́ đây là đứa con đầu ḷng, cho nên trong pḥng sinh lúc nào cũng chật kín người nhà.

Chỉ có điều, rơ ràng đă qua ngày dự sinh, nhưng người phụ nữ này vẫn chưa có dấu hiệu ǵ. Lăo Vương là người có tiền, nên ông xin chuyển vợ đến pḥng bệnh cao cấp, nơi có các bác sĩ, y tá túc trực ngày đêm.

Mấy ngày tiếp theo, người vợ vẫn không có động tĩnh ǵ. Đêm đó, các bác sĩ và y tá chờ đợi mệt mỏi đă không thể chịu được nữa, liền trở về kư túc xá nghỉ ngơi. Trước khi đi c̣n dặn rằng có vấn đề ǵ th́ hăy gọi cho họ.

Đêm đó là mùng 9 tháng Chạp, sở dĩ tôi nhớ rơ như vậy, là v́ ngày hôm sau là sinh nhật tôi, tôi cũng đang suy nghĩ có nên xin nghỉ hay không. Lúc đó định bụng sẽ rủ y tá nhỏ đẹp nhất trong khoa phụ sản đi t́m một chỗ không người để đánh bài.

Khi tôi đi t́m y tá nhỏ để bàn bạc th́ thấy cô ấy vội vă chạy ra khỏi pḥng sinh, thiếu chút nữa là đụng trúng tôi. Nh́n thấy tôi, cô nhíu mày nói: “Vợ của lăo Vương đang sinh con. Kỳ lạ là, bọn em đă tiêm oxytocin, cổ tử cung đă mở 10 phân nhưng vẫn chưa sinh”.

Tôi nói: “Thế c̣n chờ ǵ nữa mà không mổ!”. Y tá nhỏ nói: “Lăo Vương đang chuẩn bị đi mời chủ nhiệm Lưu”. Chủ nhiệm Lưu là bác sĩ mổ giỏi nhất trong khoa phụ sản, nghe nói những đứa trẻ được cô ấy đỡ mổ nhiều đến nỗi không thể đếm xuể.

Lăo Vương đi tới lo lắng nói: “Nhưng tôi không biết kư túc xá của chủ nhiệm Lưu ở đâu”. Tôi nói: “Ông cứ lên hết tầng 1 của khoa sản, có một cổng mặt trăng (h́nh tṛn) phía bên phải của tầng 2, căn pḥng thứ 3 chính là của chủ nhiệm Lưu”.

Lăo Vương liền kéo tay tôi nói: “Anh hăy đi với tôi!”. Tôi và lăo Vương vừa đi qua cổng mặt trăng, bỗng nhiên không hiểu sao nổi lên một trận sương mù dày đặc.

Khi đó là tháng Chạp, sương mù thường xuất hiện ở miền bắc, cho nên đây cũng là điều b́nh thường. Tuy nhiên, sương mù lần này rất kỳ lạ: thứ nhất là đến quá nhanh, giống như chúng tôi đột nhiên chui vào một màn sương; thứ hai, sương mù này thực sự là quá dày đặc, đưa tay ra không nh́n thấy năm ngón, tôi thậm chí nghĩ rằng mắt ḿnh đă bị mù.

Lăo Vương cũng sợ hăi, gọi tôi mấy tiếng, trong mù mịt cũng t́m được tay tôi, lúc này chúng tôi mới cảm thấy một chút an toàn. Tôi lấy lại b́nh tĩnh, lớn tiếng ho khan mấy cái, bởi v́ bên trong, bên ngoài tầng đều lắp đặt đèn điều khiển bằng giọng nói, b́nh thường dậm chân một cái là đèn đă sáng lên, nhưng lần này tôi gần như ho ra cả tim phổi mà đèn vẫn không sáng.

Đúng lúc này, tôi bỗng nhiên nh́n thấy bên cạnh có ánh sáng, chỉ là thứ ánh sáng này rất kỳ quái, xuyên qua ánh sáng, tôi rơ ràng thấy được có một gian pḥng, bên trong có rất nhiều người đang thương lượng chuyện ǵ đó. Tôi tiến lại gần xem xét, thấy có 5, 6 người, những người này tôi đều không quen biết, bọn họ ngồi trên vắt chân trên ghế sofa, có người uống trà, có người đọc báo.


Con cái đời này cũng đều là nhân duyên của đời trước. (Ảnh: qiwenshuo)
Trong số đó có một anh chàng chừng 26, 27 tuổi, trông rất phong nhă, giữa lông mày có một nốt ruồi đỏ to bằng đồng xu. Anh ta vừa đứng dậy, xem chừng chuẩn bị rời đi. Mấy người kia thấy vậy đều đứng dậy đưa tiễn anh ta, nói: “Cậu đi đến nhà nào?”.

Anh chàng cau mày, có chút không vui nói: “Đến nhà lăo Vương. Người này thật chẳng ra ǵ, lúc hắn mới mở xưởng gạch, bởi v́ không có tiền kinh doanh nên đă mượn tôi 8000 tệ. Vốn là bạn cùng lớp, nên tôi cũng không cần viết giấy biên nhận. Nhưng sau khi tôi chết đi, vợ và con trai tôi trở thành cô nhi quả mẫu, cuộc sống cũng không dễ dàng, thế mà anh ta không những không trả lại tiền, mà c̣n nhiều lần trêu chọc vợ tôi”.

Mấy người kia nghe vậy tức giận nói: “Người như vậy thật đúng là súc sinh, cậu đến nhà hắn nhất định phải cho hắn sống không được yên nhé!”. Chàng thanh niên cười cười, vẫy tay cáo từ mọi người rồi rời đi.

Chàng trai đẩy cửa đi ra ngoài, sương mù trong nháy mắt giống như bị gió cuốn đi mất, không c̣n lại chút ǵ. Tôi dụi dụi mắt, căn pḥng kia rốt cuộc đă biến đi đâu? C̣n những ǵ tôi vừa thấy là mơ hay thực? Tôi không thể không cảm thấy rùng ḿnh.

Đúng lúc này, chủ nhiệm Lưu từ trên lầu đi xuống, ông Vương vội vàng tiến đến nói: “Chủ nhiệm Lưu, vợ tôi đang sinh con, mong cô nhanh chóng đến trợ giúp một tay”. Chủ nhiệm Lưu vừa đi vừa nói: “Vừa rồi tinh thần tôi có chút không yên, dự cảm vợ anh đang chuẩn bị sinh”.

Mấy người đi vào pḥng sinh, tôi liền ngồi ở ghế chờ bên ngoài tranh thủ chợp mắt, thuận tiện suy nghĩ một chút về chuyện vừa xảy ra. Lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy có người đàn ông bên cạnh nhanh chóng đi vào pḥng sinh, dường như không phải là ảo giác, bởi v́ tôi cũng nh́n thấy người đàn ông đó bước đi vội vàng, phía sau vẫn c̣n cuộn lên một mảnh giấy nhỏ, xoay từ từ trôi dạt vào pḥng.

Đúng lúc này, trong pḥng sinh truyền đến một tiếng khóc. Y tá nhỏ bước ra, mỉm cười với tôi và nói “Sinh rồi, sinh rồi!”. Sau đó lại cau mày nói: “Đứa nhỏ này giữa lông mày lại có một nốt ruồi đỏ to bằng đồng xu”. Tôi đột nhiên nghĩ tới anh chàng có nốt ruồi đỏ và những ǵ anh ta đă nói.

Sinh được một đứa con trai, lăo Vương tỏ ra rất vui sướng, dù sao cũng là có hậu rồi. Tôi chen vào, nh́n thấy đứa trẻ mũm mĩm, giữa lông mày quả nhiên có một nốt ruồi đỏ, vị trí trùng khớp với nốt ruồi của anh chàng mà tôi đă nh́n thấy trong sương mù kia, khuôn mặt cũng giống như đúc. Tim tôi bỗng đập th́nh thịch.

Lăo Vương dù đang vui sướng, nhưng cũng đă thấy được điểm không hoàn mỹ này. Bởi v́ nốt ruồi ở trên mặt khẳng định sẽ ảnh hưởng đến mỹ quan, tương lai có thể lấy được vợ hay không cũng là một vấn đề.

Khi đó ở chỗ chúng tôi có một phương pháp dân gian để loại bỏ nốt ruồi, đó là dùng ngón tay người chết nhẹ nhàng gẩy lên nốt ruồi, miệng lẩm nhẩm: “Người chết rồi, hăy đem nốt ruồi của con trai/con gái ta đi, trên đường đến Hoàng Tuyền hăy đem cho chó ăn, tránh để chó cắn tay”. Sau khi đọc xong ba lần, lại nhổ vài miếng nước bọt lên nốt ruồi. Biện pháp dân gian này trước nay vẫn rất linh nghiệm.

Nghe nói lúc tôi sinh ra trên mặt cũng có rất nhiều nốt ruồi đen. Bởi vậy khi ông nội qua đời, bà đă lấy tay ông gẩy lên những nốt ruồi trên mặt của tôi, lại bảo ông mang chúng đến Hoàng Tuyền cho chó ăn. Bằng không chắc tôi cũng không thể đẹp trai như bây giờ.

Tôi c̣n biết phương pháp này, th́ lăo Vương nhất định cũng sẽ biết, bởi kinh nghiệm sống của ông ta c̣n phong phú hơn tôi rất nhiều. V́ thế, ông ta cũng t́m đến một thi thể nằm trong quan tài, nắm lấy tay của người chết, dùng sức găi nốt ruồi đỏ của con trai tiểu Vương, c̣n đọc ‘chú ngữ’ nhiều lần, rồi nhổ nước bọt đầy mặt đứa trẻ.

Phương pháp này quả thật rất hiệu quả, nốt ruồi trên mặt tiểu Vương rất nhanh đă biến mất, hơn nữa hoàn toàn không để lại dấu vết, so với kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ của Hàn Quốc c̣n vượt trội hơn nhiều. Nhưng chẳng ngờ, trong lúc cả nhà lăo Vương đang vui vẻ, nốt ruồi trên mặt của tiểu Vương lại trở về vị trí cũ. Lăo Vương cảm thấy rất kỳ quái, liền t́m đến một vị đại sư nổi tiếng xem qua một chút.


Cha mẹ và con cái có 4 loại nhân duyên, đó là báo ân, báo oán, đ̣i nợ, trả nợ. (Ảnh: ĐKN)
Đại sư nói: “Nốt ruồi này gọi là nốt ruồi đ̣i nợ, chó ác trên đường Hoàng Tuyền cũng không muốn ăn, v́ nó có mùi quá tanh, ăn vào lại nôn ra. V́ vậy, nốt ruồi này lại quay trở lại mặt của đứa bé”.

Tôi đă bí mật nói với vị đại sư những ǵ ḿnh thấy và nghe thấy trong sương mù. Đại sư cười nói: “Cha mẹ và con cái có 4 loại nhân duyên, đó là báo ân, báo oán, đ̣i nợ, trả nợ. Đứa trẻ này này chính là đến để đ̣i nợ”.

Quả nhiên, từ khi tiểu Vương sinh ra, lăo Vương cưng chiều hết mực, đến nỗi chỉ hận là không thể ngậm đứa con vào miệng, luôn mang theo bên ḿnh, có thể nói là muốn sao có sao, muốn trăng có trăng. Tiếc rằng, tiểu Vương cứ dăm bữa nửa tháng lại mắc bệnh, đến độ không bệnh viện nào là không quen mặt, tiền của lăo Vương vất vả kiếm được đều bị đứa con này tiêu tán hết.

Lăo Vương lúc này hoài nghi Bát Tự của đứa con có vấn đề, liền t́m thầy coi Bát Tự. Nghe nói, vị tiên sinh kia vừa nh́n Bát Tự của tiểu Vương liền cười nói: “Đợi khi đứa trẻ lấy hết nợ, nó tự nhiên sẽ rời đi thôi!”.

Không ít người cũng hay thắc mắc về Bát Tự này, kỳ thực nó chính là một bản tóm tắt của số mệnh. Có câu rằng: “Dục tri tiền thế nhân, kim sinh thụ giả thị”, ư nói, muốn biết nhân đời trước th́ hăy nh́n vào những ǵ nhận phải trong đời này. Cho nên những bậc thầy đoán mệnh, có khi chỉ nh́n Bát Tự một chút, liền biết kiếp trước tích lũy nợ nghiệp lớn nhỏ thế nào, sau đó trực tiếp quyết định có thể cứu hay không.

Lại nói đến Tiểu Vương, lúc đi học thấy có một quầy hàng bán bánh ở cổng trường lại khiến cậu đặc biệt yêu thích. Bánh nhân thịt là 5 tệ một cái, mặc dù quầy hàng này cũng không có ǵ xuất sắc, nhưng tiểu Vương lại chỉ muốn ăn ở đây.

Năm lên 9 tuổi, tiểu Vương bỗng nhiên mắc bệnh nặng, tiêu tốn hết toàn bộ tiền tiết kiệm của lăo Vương, nhưng vẫn không thể giữ được mạng của đứa con. Trước khi chết, tiểu Vương nói: “Con muốn ăn bánh ở cổng trường một lần nữa”.

Lúc lăo Vương đi mua bánh mới phát hiện chủ quầy hàng là vợ của bạn học năm đó ḿnh đă vay 8000 tệ. Lăo Vương khóc nói: “Con trai nhà tôi ăn bánh ở chỗ chị suốt mấy năm, cái cuối cùng này chị hăy tặng cho nó nhé!”.

Đợi đến khi lăo Vương đưa chiếc bánh này đến trước giường, tiểu Vương ngửi ngửi bỗng nhiên nói: “Ăn chiếc bánh này xong, con đă thay cha trả hết nợ 8000 tệ rồi”. Đứa trẻ ăn xong liền mỉm cười mà qua đời.

Trong câu chuyện này, một người là lăo Vương tâm địa bất lương, một người là tiểu Vương đầu thai đến đ̣i nợ, nhân quả báo ứng quả thật khiến người ta phải suy ngẫm. Chuyện này từ đầu đến cuối tôi đều chứng kiến, cho nên nói, chuyện cát hung họa phúc trong thiên hạ đều có nguyên nhân, mà những báo ứng này đều là công bằng, không có chút sai lệch nào.

Tuệ Tâm (Theo Vision Times)