goodidea
02-03-2022, 02:19
Tôi thay mặt hai đứa em của tôi viết thư này gửi đến Ṭa soạn để kể về người cha của chúng tôi. Chúng tôi vừa làm giỗ đầu cho ông. Chúng tôi thống nhất với nhau chỉ kể về người cha của ḿnh sau khi giỗ đầu ông.
Trước kia, khi ông c̣n sống, ba anh em tôi đă ngỏ ư với cha cho phép chúng tôi viết câu chuyện về ông. Nhưng lần nào ông cũng gạt đi và nói: "Bố nuôi nấng và thương yêu anh em con không phải để các con hay ai đó viết một bài báo về bố. Điều bố mong ước lớn nhất là anh em con phải thương yêu đùm bọc nhau, nhất là sau khi bố mẹ không c̣n trên cơi đời này nữa".
https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1995632&stc=1&d=1643854772
Mẹ tôi sinh được ba anh em tôi: hai trai, một gái. Hiện nay, tất cả chúng tôi đă trưởng thành và đă có gia đ́nh riêng. Tôi có thể tự hào rằng, anh em tôi đă biết sống cho nhau mặc dù cuộc sống của chúng tôi trước kia vô cùng khó khăn.
Tôi nhớ cách đây bảy năm, khi người em út của chúng tôi xây dựng gia đ́nh riêng được một năm th́ cha tôi làm một bữa cơm và gọi ba anh em chúng tôi đến. Cha tôi vốn là một người rất vui tính. Nhưng hôm đó, thái độ của ông rất lạ. Ông lặng lẽ gắp thức ăn và giục chúng tôi ăn. Chúng tôi biết ông có việc ǵ hệ trọng lắm.
Sau bữa cơm, ông bắt đầu câu chuyện. Ông hỏi chúng tôi lâu nay có nghe thiên hạ nói ǵ về gia đ́nh ḿnh không. Nhất là từ sau ngày mẹ chúng tôi qua đời. Chúng tôi thưa với ông là chúng tôi không nghe thấy điều ǵ cả. Ông im lặng rất lâu, sau đó cất tiếng hỏi: "Có bao giờ các con nghe ai đó nói bố không phải bố đẻ của các con không?". Khi nghe ông hỏi vậy, anh em chúng tôi hết sức ngạc nhiên. Hai đứa em tôi không hề biết ǵ về chuyện này. Nhưng tôi có nghe một người bạn nói rằng tôi không phải là con của ông. Ngày ấy, tôi đă hỏi mẹ tôi. Bà nh́n tôi ngỡ ngàng một lúc lâu rồi nói là không có chuyện như thế.
Rồi mẹ tôi mất sớm khi chưa đến năm mươi tuổi. Từ đó đến lúc này, bố tôi một ḿnh nuôi dạy và lo chuyện nghề nghiệp cho đến dựng vợ gả chồng cho ba anh em tôi. Ba anh em tôi nói với ông đừng nghĩ ǵ về những lời đồn thổi không thiện chí của thiên hạ. Ông nh́n chúng tôi hết sức nghiêm nghị và nói: "Hôm nay là ngày quan trọng, bố cho gọi ba anh em đến đây để nói cho các con biết một điều vô cùng hệ trọng. Cả ba anh em con đều không phải do bố sinh ra".
Chưa bao giờ tôi lại gặp một câu chuyện bất ngờ đến như thế. Sau những phút bàng hoàng, cả ba anh em chúng tôi biết rằng điều ông nói hoàn toàn là sự thật. Lúc đó, anh em chúng tôi đều khóc. Ông cũng khóc. Ông nói, không biết việc ông giữ kín chuyện hệ trọng đó với chúng tôi cho tới ngày nay có tốt hay không: "Khi bố tin các con đă trưởng thành và có suy nghĩ chín chắn th́ bố mới dám nói điều này cho các con biết. Dù thế nào th́ trước sau bố cũng phải nói cho các con. Các con có quyền phán xét bố. Nhưng bố rất hạnh phúc v́ đă được sống cùng các con, đă nuôi dạy các con thành những người tốt cho xă hội".
Rồi sau đó, ông cho chúng tôi biết ai là cha đẻ của chúng tôi. Đến lúc này chúng tôi mới biết ba anh em chúng tôi là ba anh em cùng mẹ khác cha. Chúng tôi thực sự bàng hoàng khi biết ba anh em chúng tôi có những người cha khác nhau. Lúc đó, chúng tôi vừa thấy đau đớn vừa thấy xấu hổ. Sau đó chúng tôi hỏi ông tại sao mẹ chúng tôi lại làm như thế. Ông nói với chúng tôi đừng nghĩ khác về mẹ chúng tôi. Rồi ông kể cho chúng tôi nghe toàn bộ câu chuyện.
Cha chúng tôi không có khả năng sinh con. Ông đă nhiều lần khuyên mẹ chúng tôi xây dựng gia đ́nh với người khác. Mẹ tôi kiên quyết phản đối ông. Nhưng khát khao có một đứa con đă thúc đẩy bố mẹ tôi nuôi một người con nuôi. Song đứa bé đă không sống được v́ một căn bệnh hiểm nghèo. Sau đó mẹ tôi đi xem bói. Thầy bói nói mẹ tôi không thểcó con nuôi, v́ nuôi con nuôi nếu con không chết th́ mẹ chết. Sợ quá, mẹ tôi không dám t́m xin con nuôi nữa.
Đến một ngày, mẹ tôi quyết định xin một người đàn ông quen biết một đứa con. Thế là tôi được sinh ra. Khi có thai, mẹ tôi sợ hăi vô cùng v́ đă phản bội bố tôi. Mẹ đă khóc và nhận lỗi trước bố tôi. Ông bàng hoàng. Những ngày sau đó ông nói với mẹ tôi là ông đă nhiều lần khuyên mẹ tôi đi xây dựng gia đ́nh với người đàn ông khác, nay mẹ tôi có con với người khác th́ cũng là mong muốn của ông cho mẹ tôi. Bố tôi c̣n nói với mẹ tôi, nếu mẹ tôi c̣n muốn ở với ông th́ ông sẽ che chở cho hai mẹ con.
Thực ra, mẹ tôi yêu và kính trọng bố tôi vô cùng. Mẹ tôi đă không ra đi và hết sức chăm sóc, chiều chuộng ông như để trả ơn một phần những ǵ bố tôi đă đối với mẹ tôi.
Mấy năm sau, mẹ tôi lại có thai với một người đàn ông khác. Mẹ tôi sợ quá và tự tử. Nhưng bố tôi phát hiện và cứu mẹ tôi. Ông đă tát mẹ tôi và gầm lên: "Cô định giết chết đứa bé trong bụng hay sao? Chẳng lẽ cô lại độc ác như thế hay sao?".
Lần có thai này mẹ tôi vô cùng xấu hổ. Mẹ tôi bỏ về nhà ngoại. Bố tôi t́m đến, đưa mẹ tôi về nhà và nói: "Tất cả là tại tôi. Chỉ có hai vợ chồng ḿnh mới hiểu được điều đó. Em hăy ở lại đây đến khi nào em muốn". Lần mang thai thứ hai, mẹ tôi sinh đôi. Đó chính là hai đứa em tôi bây giờ. Bố tôi đă yêu thương và chăm sóc chúng tôi hết ḷng.
Khi chúng tôi tới tuổi cắp sách đến trường th́ người đàn ông là bố đẻ của hai em tôi đến gặp bố tôi để xin lỗi và xin mang hai em tôi về nuôi. Bố tôi nói không nỡ xa hai đứa trẻ v́ đă gắn bó với chúng khi c̣n trong bụng, nhưng quan trọng hơn là mẹ tôi không cho đồng ư. Cuối cùng, người đàn ông là bố đẻ của hai em tôi đành phải chấp nhận để bố tôi nuôi dạy. Bố tôi cũng nói với người đàn ông kia là khi chúng lớn sẽ cho chúng biết về cha đẻvà ủng hộ chúng trở về với bố đẻ của ḿnh.
Sau khi kể cho chúng tôi nghe toàn bộ sự thật, ông khuyên chúng tôi hăy đến với những người bố đẻ của ḿnh. Cả ba anh em chúng tôi đều khóc khi nghe điều ấy.
Chúng tôi yêu ông, mang ơn ông và thương ông vô hạn. Hiểu ư chúng tôi, ông nói: "Các con đừng giày ṿ về việc này. Bố nuôi dạy các con v́ bố yêu các con và bố cần các con chứ không phải để chiếm hữu các con. Nay các con đă lớn, các con đủ lư trí và tư cách để biết sự thật. Bây giờ các con đi đâu, làm ǵ và ở đâu bố cũng yên tâm. Các con là con ai không phải là quan trọng. Quan trọng nhất là các con sống như thế nào với con người và với xă hội". Sau đó, ông đưa địa chỉ của những người bố đẻ của chúng tôi.
Chúng tôi đă gặp những người bố đẻ của ḿnh. Nhưng chúng tôi phải thú thực rằng: Chúng tôi không thể nào sống xa người bố đă nuôi dạy và yêu thương chúng tôi. Ông quả là một người bố vĩ đại. V́ ông mà chúng tôi biết sống có nhân có đức với mọi người.
VietBF@sưu tập
Trước kia, khi ông c̣n sống, ba anh em tôi đă ngỏ ư với cha cho phép chúng tôi viết câu chuyện về ông. Nhưng lần nào ông cũng gạt đi và nói: "Bố nuôi nấng và thương yêu anh em con không phải để các con hay ai đó viết một bài báo về bố. Điều bố mong ước lớn nhất là anh em con phải thương yêu đùm bọc nhau, nhất là sau khi bố mẹ không c̣n trên cơi đời này nữa".
https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=1995632&stc=1&d=1643854772
Mẹ tôi sinh được ba anh em tôi: hai trai, một gái. Hiện nay, tất cả chúng tôi đă trưởng thành và đă có gia đ́nh riêng. Tôi có thể tự hào rằng, anh em tôi đă biết sống cho nhau mặc dù cuộc sống của chúng tôi trước kia vô cùng khó khăn.
Tôi nhớ cách đây bảy năm, khi người em út của chúng tôi xây dựng gia đ́nh riêng được một năm th́ cha tôi làm một bữa cơm và gọi ba anh em chúng tôi đến. Cha tôi vốn là một người rất vui tính. Nhưng hôm đó, thái độ của ông rất lạ. Ông lặng lẽ gắp thức ăn và giục chúng tôi ăn. Chúng tôi biết ông có việc ǵ hệ trọng lắm.
Sau bữa cơm, ông bắt đầu câu chuyện. Ông hỏi chúng tôi lâu nay có nghe thiên hạ nói ǵ về gia đ́nh ḿnh không. Nhất là từ sau ngày mẹ chúng tôi qua đời. Chúng tôi thưa với ông là chúng tôi không nghe thấy điều ǵ cả. Ông im lặng rất lâu, sau đó cất tiếng hỏi: "Có bao giờ các con nghe ai đó nói bố không phải bố đẻ của các con không?". Khi nghe ông hỏi vậy, anh em chúng tôi hết sức ngạc nhiên. Hai đứa em tôi không hề biết ǵ về chuyện này. Nhưng tôi có nghe một người bạn nói rằng tôi không phải là con của ông. Ngày ấy, tôi đă hỏi mẹ tôi. Bà nh́n tôi ngỡ ngàng một lúc lâu rồi nói là không có chuyện như thế.
Rồi mẹ tôi mất sớm khi chưa đến năm mươi tuổi. Từ đó đến lúc này, bố tôi một ḿnh nuôi dạy và lo chuyện nghề nghiệp cho đến dựng vợ gả chồng cho ba anh em tôi. Ba anh em tôi nói với ông đừng nghĩ ǵ về những lời đồn thổi không thiện chí của thiên hạ. Ông nh́n chúng tôi hết sức nghiêm nghị và nói: "Hôm nay là ngày quan trọng, bố cho gọi ba anh em đến đây để nói cho các con biết một điều vô cùng hệ trọng. Cả ba anh em con đều không phải do bố sinh ra".
Chưa bao giờ tôi lại gặp một câu chuyện bất ngờ đến như thế. Sau những phút bàng hoàng, cả ba anh em chúng tôi biết rằng điều ông nói hoàn toàn là sự thật. Lúc đó, anh em chúng tôi đều khóc. Ông cũng khóc. Ông nói, không biết việc ông giữ kín chuyện hệ trọng đó với chúng tôi cho tới ngày nay có tốt hay không: "Khi bố tin các con đă trưởng thành và có suy nghĩ chín chắn th́ bố mới dám nói điều này cho các con biết. Dù thế nào th́ trước sau bố cũng phải nói cho các con. Các con có quyền phán xét bố. Nhưng bố rất hạnh phúc v́ đă được sống cùng các con, đă nuôi dạy các con thành những người tốt cho xă hội".
Rồi sau đó, ông cho chúng tôi biết ai là cha đẻ của chúng tôi. Đến lúc này chúng tôi mới biết ba anh em chúng tôi là ba anh em cùng mẹ khác cha. Chúng tôi thực sự bàng hoàng khi biết ba anh em chúng tôi có những người cha khác nhau. Lúc đó, chúng tôi vừa thấy đau đớn vừa thấy xấu hổ. Sau đó chúng tôi hỏi ông tại sao mẹ chúng tôi lại làm như thế. Ông nói với chúng tôi đừng nghĩ khác về mẹ chúng tôi. Rồi ông kể cho chúng tôi nghe toàn bộ câu chuyện.
Cha chúng tôi không có khả năng sinh con. Ông đă nhiều lần khuyên mẹ chúng tôi xây dựng gia đ́nh với người khác. Mẹ tôi kiên quyết phản đối ông. Nhưng khát khao có một đứa con đă thúc đẩy bố mẹ tôi nuôi một người con nuôi. Song đứa bé đă không sống được v́ một căn bệnh hiểm nghèo. Sau đó mẹ tôi đi xem bói. Thầy bói nói mẹ tôi không thểcó con nuôi, v́ nuôi con nuôi nếu con không chết th́ mẹ chết. Sợ quá, mẹ tôi không dám t́m xin con nuôi nữa.
Đến một ngày, mẹ tôi quyết định xin một người đàn ông quen biết một đứa con. Thế là tôi được sinh ra. Khi có thai, mẹ tôi sợ hăi vô cùng v́ đă phản bội bố tôi. Mẹ đă khóc và nhận lỗi trước bố tôi. Ông bàng hoàng. Những ngày sau đó ông nói với mẹ tôi là ông đă nhiều lần khuyên mẹ tôi đi xây dựng gia đ́nh với người đàn ông khác, nay mẹ tôi có con với người khác th́ cũng là mong muốn của ông cho mẹ tôi. Bố tôi c̣n nói với mẹ tôi, nếu mẹ tôi c̣n muốn ở với ông th́ ông sẽ che chở cho hai mẹ con.
Thực ra, mẹ tôi yêu và kính trọng bố tôi vô cùng. Mẹ tôi đă không ra đi và hết sức chăm sóc, chiều chuộng ông như để trả ơn một phần những ǵ bố tôi đă đối với mẹ tôi.
Mấy năm sau, mẹ tôi lại có thai với một người đàn ông khác. Mẹ tôi sợ quá và tự tử. Nhưng bố tôi phát hiện và cứu mẹ tôi. Ông đă tát mẹ tôi và gầm lên: "Cô định giết chết đứa bé trong bụng hay sao? Chẳng lẽ cô lại độc ác như thế hay sao?".
Lần có thai này mẹ tôi vô cùng xấu hổ. Mẹ tôi bỏ về nhà ngoại. Bố tôi t́m đến, đưa mẹ tôi về nhà và nói: "Tất cả là tại tôi. Chỉ có hai vợ chồng ḿnh mới hiểu được điều đó. Em hăy ở lại đây đến khi nào em muốn". Lần mang thai thứ hai, mẹ tôi sinh đôi. Đó chính là hai đứa em tôi bây giờ. Bố tôi đă yêu thương và chăm sóc chúng tôi hết ḷng.
Khi chúng tôi tới tuổi cắp sách đến trường th́ người đàn ông là bố đẻ của hai em tôi đến gặp bố tôi để xin lỗi và xin mang hai em tôi về nuôi. Bố tôi nói không nỡ xa hai đứa trẻ v́ đă gắn bó với chúng khi c̣n trong bụng, nhưng quan trọng hơn là mẹ tôi không cho đồng ư. Cuối cùng, người đàn ông là bố đẻ của hai em tôi đành phải chấp nhận để bố tôi nuôi dạy. Bố tôi cũng nói với người đàn ông kia là khi chúng lớn sẽ cho chúng biết về cha đẻvà ủng hộ chúng trở về với bố đẻ của ḿnh.
Sau khi kể cho chúng tôi nghe toàn bộ sự thật, ông khuyên chúng tôi hăy đến với những người bố đẻ của ḿnh. Cả ba anh em chúng tôi đều khóc khi nghe điều ấy.
Chúng tôi yêu ông, mang ơn ông và thương ông vô hạn. Hiểu ư chúng tôi, ông nói: "Các con đừng giày ṿ về việc này. Bố nuôi dạy các con v́ bố yêu các con và bố cần các con chứ không phải để chiếm hữu các con. Nay các con đă lớn, các con đủ lư trí và tư cách để biết sự thật. Bây giờ các con đi đâu, làm ǵ và ở đâu bố cũng yên tâm. Các con là con ai không phải là quan trọng. Quan trọng nhất là các con sống như thế nào với con người và với xă hội". Sau đó, ông đưa địa chỉ của những người bố đẻ của chúng tôi.
Chúng tôi đă gặp những người bố đẻ của ḿnh. Nhưng chúng tôi phải thú thực rằng: Chúng tôi không thể nào sống xa người bố đă nuôi dạy và yêu thương chúng tôi. Ông quả là một người bố vĩ đại. V́ ông mà chúng tôi biết sống có nhân có đức với mọi người.
VietBF@sưu tập