Log in

View Full Version : NGƯỜI CŨ


goodidea
02-06-2022, 14:47
Xa nhau hai mươi năm, đột nhiên một buổi chiều tôi nhận được cú điện thoại từ số máy lạ gọi đến:
- A lo, em có nhân ra ai không?
Tôi không suy nghĩ nên nói đại:
- Em nghe giọng quen quen nhưng không nhớ là ai.
- Vậy là anh đă bị gạt ra khỏi trí nhớ rồi.
- Chắc là lâu quá nên em quên
- Anh đây, cô bé hay khóc ạ, chê không lấy anh, giờ th́ ra sao rồi.
- Ôi, anh Tùng ạ, em xin lỗi… quên thật.
Cú điện thoại hỏi dồn dập trả lời nhanh như trên truyền h́nh. Chốt lại, tôi mới hỏi:
-Tại sao anh biết số điện thoại của em?
-Bạn bè anh ở huyện em đó? Đi công tác cùng nhau, anh hỏi mấy đứa bảo ḍ t́m cho.
Đúng là thời đại công nghệ thông tin, ǵ cũng biết.
Sau đó là màn hỏi thăm sức khỏe, công việc gia đ́nh. Anh bảo tôi:
- Anh rẽ qua nhà thăm mẹ. Em về nhà đi, anh gặp chút xíu nghe.
- Em đang bận, không gặp được, Hẹn anh khi khác.
- Em cố gắng thu xếp đi, cả đời ḿnh mới gặp lại nhau một lần
Tôi cười bảo:
- Các cụ nói "t́nh cũ không rủ cũng lại". Em và anh gặp nhau rồi tai tiếng. Em ngại lắm.
Anh năn nỉ:
- Một lần thôi. Cách xa hàng ngàn cây số, bây giờ có dịp gặp lại.
Mật rót bên tai rồi, nghe cũng xuôi xuôi. Chiều đó, tôi phóng xe về nhà mẹ.
Tôi đón anh ở gần bến xe. Khi xuống xe, thấy anh đưa mắt t́m kiếm. Tôi vội giơ tay:
- Em ở đây
Anh nh́n tôi từ đầu đến chân rồi thở dài:
- Em gầy thế
Tôi chỉ cười trừ. Về đến nhà, anh ta được mẹ tôi đón tiếp nồng hậu. Mẹ tôi chỉ bảo:
- Lấy nhau là duyên, hai đứa không nên duyên th́ thành anh em. Con hơn em Cúc nhiều tuổi nên cứ coi là anh trai đi.
Anh ta đáp rất lễ phép:
- Vâng, thưa mẹ!
Tối, hai đứa dẫn nhau đi cà phê. Anh kể cho tôi nghe cuộc sống gia đ́nh của anh. Vợ chồng nào cũng thế, lấy nhau cũng phải trải qua sóng gió. Dần dần sẽ đi vào quỹ đạo. H́nh như c̣n điều ǵ anh không nói với tôi mà chỉ thấy mắt buồn buồn…
Ra về, tới cổng anh quay người, ôm sau lưng tôi và nói:
- Cho anh ôm em một lần này thôi! Xin em đừng từ chôi, anh chỉ xin mấy phút được ở bên em. Ngày mai, ḿnh chia tay nhau rồi. Xin em đừng hiểu lầm, anh không làm quá. Như cái thời ḿnh yêu nhau. Vẫn trong sáng thế.
Tôi đẩy anh ra và bảo:
- Thôi, ḿnh về nhà đi. Mẹ thấy ḿnh đi lâu lại đợi cửa.
- Anh xin lỗi em. Cả đời này vẫn nợ em ngàn lời xin lỗi.
- Anh không có lỗi ǵ cả. Hôn nhân là duyên phận. Em bằng ḷng với cuộc sống hiện tại. Mong anh quên hết nhé.
...
Ba năm sau, tôi về thăm quê nội (nhà anh cách nhà ông nội tôi 1 km) chú tôi mới bảo anh mất được hơn hai năm. Lúc đó, tôi mới biết anh bị bệnh nặng, anh chỉ muốn gặp tôi lần cuối để nói lời xin lỗi. Ngày xa đó, anh yêu và lấy người khác trong một lần say không làm chủ được bản thân. Để tôi phải đau khổ đến tận cùng. Nhưng anh không biết là tôi đă tha thứ cho anh từ lâu lắm rồi.

VietBF@sưu tập