florida80
02-13-2022, 21:57
Trong t́nh cảm của mỗi người, thỉnh thoảng phải đối mặt với một vài t́nh huống khó khăn, dù thế nào th́ cũng có cách giải quyết đâu vào đó. Bởi sự đúng sai, phải trái ra làm sao, người ta có thể nh́n thấy rơ ràng để từ đó chọn lấy cách giải quyết hợp lư nhất. Tuy nhiên, lại có t́nh huống tùy theo góc nh́n, nhận thức mà mỗi người chọn cho ḿnh một “đáp án”.
Sự lựa chọn đó, có thể đúng với người này nhưng người kia lại cảm thấy khó có thể chấp nhận.
Mới vừa rồi, Nghệ - bạn của tôi phải quay về quê lo tang ma cho mẹ. Trải qua năm tháng, Nghệ đă có một vài “mối t́nh vắt vai”, hễ quen cô nào th́ hắn ta cũng dẫn về nhà giới thiệu với mẹ ḿnh. Trong khoảng thời gian mặn nồng ấy, bắt chước theo Nghệ, có cô cũng gọi theo là “mẹ”.
Sự xưng hô ấy, cho thấy t́nh cảm của đôi bên như đă “con trong một nhà”. Thậm chí lúc mẹ của Nghệ nằm bệnh viện, có cô cũng vào tận nơi chu đáo chăm sóc nhiều ngày dù chưa chính thức dâu con. Nhưng rồi, v́ nhiều lư do khác nhau, sau đó, những mối t́nh ấy gẫy đổ, đường ai nấy đi. Và tất nhiên, Nghệ lại rẽ sang mối t́nh khác.
Một khi đă không c̣n “duyên nợ”, chia tay nhau vẫn là “sự cố” b́nh thường. Và có thể sau đó, dù không c̣n “người t́nh trăm năm” nhưng họ vẫn xem như bạn bè thân thiết. Thinh thoảng nhân dịp tết nhất, sinh nhật… họ vẫn nhắn tin chúc mừng hoặc điện thoại hỏi han đôi câu. Rồi việc ai nấy làm. Mạnh ai nấy sống. Trong t́nh huống này, nếu người đến đến sau biết được cũng chẳng nghĩ ngợi lăn tăn ǵ khác. Cùng lắm, chỉ là cái tặc lưỡi, đại khái, chuyện thăm hỏi kia, sự quan tâm này cũng phải đạo. Quá khứ ấy đă xa xôi lắm rồi, chấp nhất làm chi. Hiện tại mới quan trọng. Mà hiện tại th́ ai đang nắm giữ trái tim của chàng/nàng? Chính họ chứ c̣n ai vào đây?
Thế nhưng có t́nh huống không dừng lại đó, khi biết được tin buồn của Nghệ, nhiều cô nàng đă từng một thời gắn bó tri âm, tri kỷ cũng muốn có mặt. Nguyệt - người yêu cũ của hắn ta tha thiết hỏi: “Em mua vé tàu xe ra quê viếng tang mẹ nhé anh?”. Nếu đang gắn bó cùng nhau, cách trả lời dễ ợt, ch3i gật đầu là xong nhưng bây giờ lại khác. Bởi v́ rằng hắn ta đă có người mới.
Vậy, câu hỏi này, cách trả lời như thế nào hợp lư nhất?
Bấy lâu nay, hắn ta đă giấu biệt, không hề bật mí cho người mới biết bất kỳ mối quan hệ t́nh cảm nào trong quá khứ. Sở dĩ nhiều người cũng đă làm như thế, đơn giản chỉ v́ họ không muốn nhắc lại nữa và xếp nó vảo dĩ văng như biểu hiện của một cách đă quên, đă chấm dứt. Chuyện t́nh đă cũ, đă qua th́ kể lại cho người mới biết để làm ǵ, có ích ǵ đâu?
Nay đang lúc “tang gia bối rối” lại xẩy ra sự chạm mặt giữa một vài “cố nhân” và người mới th́ sẽ thế nào đây? Với sự phân vân ấy, Nghệ đă hỏi và nhờ tư vấn, Chà, nói thật, tôi cũng cảm thấy bối rối. Sau giây lát suy nghĩ, tôi bảo: “Chẳng sao cả. Cũ là cũ. Mới là mới. Có quái ǵ đâu mà phải từ chối? Hơn nữa, lư do của chỉ sự thăm viếng, tiễn đưa, chứ đâu phải v́ thế mà nẫy sinh ra t́nh cảm nối lại t́nh xưa nghĩa cũ? Người mới thừa bản lĩnh để hiều điều đó. Yên tâm đi”. Nghe lời tôi, hắn ta liền gật đầu đồng ư với đề nghị của Nguyệt và vài cô khác nữa.
Sau đó, với nhũng sự việc tương tự liệu có ổn thỏa như tôi đă tiên đoán? Không rơ. Riêng với Nghệ th́ tôi thật bất ngờ. Gần đây, vừa gặp nhau ở cơ quan, nh́n thấy mặt may thểu năo, u ám, tôi liền buột miệng: “Một lần nữa, tớ chia buồn với cậu”. Hắn chẳng nói chẳng rằng, tôi biết tâm trạng của bạn đang buồn v́ tang mẹ nên không nói ǵ thêm.
Nào ngờ, lúc tôi vừa quay lưng đi, hắn ta nói theo: “Tớ vừa chia tay với X rồi”. “Trời đất, sao thể nhỉ?”. Chưa kịp thốt ra câu ấy, Nghệ nói mỉa: “Ông “tham mưu” hay ghê. Lúc gặp mấy “cố nhân” của tớ ở quê, cô X mặt nặng mày nhẹ, cau có, ch́ chiết bóng gió suốt ngày. Rồi…”. Dù ngưng lại đó, tôi đă thừa biết, bèn an ủi: “Thôi, chẳng sao. Cô X yếu bóng vía, thiếu bản lĩnh quá th́ sau này ở chung với nhau cũng mệt lắm. Chẳng hạn…”. Tôi vừa định nói thêm nữa th́ hắn ta đă bỏ đi một nước.
Thế đấy, sự chọn lựa thế nào trong chuyện t́nh cảm của mỗi người khó có một “đáp án” chung.
Liệu quư cô có va phải t́nh huống như trên không? Chắc chắn là có, v́ tôi biết c̣n biết có trường hợp có người đang đang yên ấm với chồng con bỗng dưng lại gặp phải sóng gió tơi bời, dù chẳng ai nghĩ điều đó lại có thể xẩy ra một cách lảng xẹt.
Rằng, thời sinh viên Giảng và Loan đă yêu nhau và tất nhiên, suốt năm tháng đó gia đ́nh của “đôi trẻ” cũng thân thiết cùng nhau. Anh em Loan quư mến Giảng và xem như thành viên trong nhà và ngược lại. Ai cũng nghĩ chỉ c̣n chờ đến ngày họ “tơ duyên chắp nối”. Mọi việc ắt diễn ra ngon lành. Thế nhưng, không ai lường trước chữ ngờ, sau khi tốt nghiệp, Giảng trở thành… rể hụt. Chuyện này cũng chẳng có ǵ ghê gớm cả, v́ cả hai sau đó, đều yên bề gia thất.
Nhiều năm sau khi hay tin bố của Loan mất, Giảng về tận quê viếng tang và cũng chung tay như mọi thành viên khác trong gia đ́nh. Sở dĩ như thế, vi Giảng chỉ nghĩ lúc “tang gia bối rối” ḿnh giúp được ǵ th́ giúp. Hơn nữa, nghĩa tử là nghĩa tận. Chứ Giảng chẳng hề có ư nghĩ ǵ khác. Thế nhưng chồng của Loan lại chẳng hiểu, chẳng cảm thông, khổ nổi, rắc rối không xẩy ra cho Giảng mà lại cho Loan.
Khổ tâm thiệt. Sau khi kể cho tôi nghe, Laon bảo: “Có phải là oan ông Địa không anh? Vậy tớ phải làm sao?”.
Sự lựa chọn đó, có thể đúng với người này nhưng người kia lại cảm thấy khó có thể chấp nhận.
Mới vừa rồi, Nghệ - bạn của tôi phải quay về quê lo tang ma cho mẹ. Trải qua năm tháng, Nghệ đă có một vài “mối t́nh vắt vai”, hễ quen cô nào th́ hắn ta cũng dẫn về nhà giới thiệu với mẹ ḿnh. Trong khoảng thời gian mặn nồng ấy, bắt chước theo Nghệ, có cô cũng gọi theo là “mẹ”.
Sự xưng hô ấy, cho thấy t́nh cảm của đôi bên như đă “con trong một nhà”. Thậm chí lúc mẹ của Nghệ nằm bệnh viện, có cô cũng vào tận nơi chu đáo chăm sóc nhiều ngày dù chưa chính thức dâu con. Nhưng rồi, v́ nhiều lư do khác nhau, sau đó, những mối t́nh ấy gẫy đổ, đường ai nấy đi. Và tất nhiên, Nghệ lại rẽ sang mối t́nh khác.
Một khi đă không c̣n “duyên nợ”, chia tay nhau vẫn là “sự cố” b́nh thường. Và có thể sau đó, dù không c̣n “người t́nh trăm năm” nhưng họ vẫn xem như bạn bè thân thiết. Thinh thoảng nhân dịp tết nhất, sinh nhật… họ vẫn nhắn tin chúc mừng hoặc điện thoại hỏi han đôi câu. Rồi việc ai nấy làm. Mạnh ai nấy sống. Trong t́nh huống này, nếu người đến đến sau biết được cũng chẳng nghĩ ngợi lăn tăn ǵ khác. Cùng lắm, chỉ là cái tặc lưỡi, đại khái, chuyện thăm hỏi kia, sự quan tâm này cũng phải đạo. Quá khứ ấy đă xa xôi lắm rồi, chấp nhất làm chi. Hiện tại mới quan trọng. Mà hiện tại th́ ai đang nắm giữ trái tim của chàng/nàng? Chính họ chứ c̣n ai vào đây?
Thế nhưng có t́nh huống không dừng lại đó, khi biết được tin buồn của Nghệ, nhiều cô nàng đă từng một thời gắn bó tri âm, tri kỷ cũng muốn có mặt. Nguyệt - người yêu cũ của hắn ta tha thiết hỏi: “Em mua vé tàu xe ra quê viếng tang mẹ nhé anh?”. Nếu đang gắn bó cùng nhau, cách trả lời dễ ợt, ch3i gật đầu là xong nhưng bây giờ lại khác. Bởi v́ rằng hắn ta đă có người mới.
Vậy, câu hỏi này, cách trả lời như thế nào hợp lư nhất?
Bấy lâu nay, hắn ta đă giấu biệt, không hề bật mí cho người mới biết bất kỳ mối quan hệ t́nh cảm nào trong quá khứ. Sở dĩ nhiều người cũng đă làm như thế, đơn giản chỉ v́ họ không muốn nhắc lại nữa và xếp nó vảo dĩ văng như biểu hiện của một cách đă quên, đă chấm dứt. Chuyện t́nh đă cũ, đă qua th́ kể lại cho người mới biết để làm ǵ, có ích ǵ đâu?
Nay đang lúc “tang gia bối rối” lại xẩy ra sự chạm mặt giữa một vài “cố nhân” và người mới th́ sẽ thế nào đây? Với sự phân vân ấy, Nghệ đă hỏi và nhờ tư vấn, Chà, nói thật, tôi cũng cảm thấy bối rối. Sau giây lát suy nghĩ, tôi bảo: “Chẳng sao cả. Cũ là cũ. Mới là mới. Có quái ǵ đâu mà phải từ chối? Hơn nữa, lư do của chỉ sự thăm viếng, tiễn đưa, chứ đâu phải v́ thế mà nẫy sinh ra t́nh cảm nối lại t́nh xưa nghĩa cũ? Người mới thừa bản lĩnh để hiều điều đó. Yên tâm đi”. Nghe lời tôi, hắn ta liền gật đầu đồng ư với đề nghị của Nguyệt và vài cô khác nữa.
Sau đó, với nhũng sự việc tương tự liệu có ổn thỏa như tôi đă tiên đoán? Không rơ. Riêng với Nghệ th́ tôi thật bất ngờ. Gần đây, vừa gặp nhau ở cơ quan, nh́n thấy mặt may thểu năo, u ám, tôi liền buột miệng: “Một lần nữa, tớ chia buồn với cậu”. Hắn chẳng nói chẳng rằng, tôi biết tâm trạng của bạn đang buồn v́ tang mẹ nên không nói ǵ thêm.
Nào ngờ, lúc tôi vừa quay lưng đi, hắn ta nói theo: “Tớ vừa chia tay với X rồi”. “Trời đất, sao thể nhỉ?”. Chưa kịp thốt ra câu ấy, Nghệ nói mỉa: “Ông “tham mưu” hay ghê. Lúc gặp mấy “cố nhân” của tớ ở quê, cô X mặt nặng mày nhẹ, cau có, ch́ chiết bóng gió suốt ngày. Rồi…”. Dù ngưng lại đó, tôi đă thừa biết, bèn an ủi: “Thôi, chẳng sao. Cô X yếu bóng vía, thiếu bản lĩnh quá th́ sau này ở chung với nhau cũng mệt lắm. Chẳng hạn…”. Tôi vừa định nói thêm nữa th́ hắn ta đă bỏ đi một nước.
Thế đấy, sự chọn lựa thế nào trong chuyện t́nh cảm của mỗi người khó có một “đáp án” chung.
Liệu quư cô có va phải t́nh huống như trên không? Chắc chắn là có, v́ tôi biết c̣n biết có trường hợp có người đang đang yên ấm với chồng con bỗng dưng lại gặp phải sóng gió tơi bời, dù chẳng ai nghĩ điều đó lại có thể xẩy ra một cách lảng xẹt.
Rằng, thời sinh viên Giảng và Loan đă yêu nhau và tất nhiên, suốt năm tháng đó gia đ́nh của “đôi trẻ” cũng thân thiết cùng nhau. Anh em Loan quư mến Giảng và xem như thành viên trong nhà và ngược lại. Ai cũng nghĩ chỉ c̣n chờ đến ngày họ “tơ duyên chắp nối”. Mọi việc ắt diễn ra ngon lành. Thế nhưng, không ai lường trước chữ ngờ, sau khi tốt nghiệp, Giảng trở thành… rể hụt. Chuyện này cũng chẳng có ǵ ghê gớm cả, v́ cả hai sau đó, đều yên bề gia thất.
Nhiều năm sau khi hay tin bố của Loan mất, Giảng về tận quê viếng tang và cũng chung tay như mọi thành viên khác trong gia đ́nh. Sở dĩ như thế, vi Giảng chỉ nghĩ lúc “tang gia bối rối” ḿnh giúp được ǵ th́ giúp. Hơn nữa, nghĩa tử là nghĩa tận. Chứ Giảng chẳng hề có ư nghĩ ǵ khác. Thế nhưng chồng của Loan lại chẳng hiểu, chẳng cảm thông, khổ nổi, rắc rối không xẩy ra cho Giảng mà lại cho Loan.
Khổ tâm thiệt. Sau khi kể cho tôi nghe, Laon bảo: “Có phải là oan ông Địa không anh? Vậy tớ phải làm sao?”.