PDA

View Full Version : BỐ ĐẸP TRAI NHẤT NHÀ


troopy
02-23-2022, 06:04
Mẹ sinh nó vào một chiều đông rét căm căm. Khi nó cất tiếng oe oe chào đời cũng là lúc những tiếng ŕ rầm nổi lên:
- Lại vịt giời à?
- Hai con gái à? Chán nhỉ!
Cái rét ngoài trời cộng thêm cái rét trong ḷng khiến mẹ nó run cầm cập, môi tái mét, nước mắt ứa ra. Bố bắt con gà đang nhảy ổ thịt mừng nó ra đời, rồi khẽ khàng bảo mẹ:
- Con nào chả là con. Mẹ nó đừng buồn!
Ở cái ngôi làng nhỏ này việc phải có con trai nối dơi c̣n khá nặng nề. Có nhà đẻ cố năm sáu đứa chỉ với mục đích duy nhất là kiếm thằng con trai. Có người, vợ không đẻ được đă t́m cách kiếm đứa nối dơi bên ngoài. Mỗi khi làng có việc bố nó luôn phải ngồi chiếu dưới v́ đẻ toàn vịt giời.

https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2011540&stc=1&d=1645596230

Bố nó chẳng lấy làm buồn c̣n nói vui: Chiếu dưới càng đỡ phải uống rượu.
Thỉnh thoảng lại có người trêu chọc bố:
- Nhà toàn vịt giời. Sao ông phải vất vả thế? Làm lắm sau này cho con rể nó phá à?
Bố chỉ thủng thẳng đáp:
- Con tôi, tôi nuôi động đến bát cơm nhà các ông đâu mà phải xía vô? Trai hay gái, sướng hay khổ sau này sẽ rơ.
Có lần bà nội bảo bố:
- Giờ hai đứa lớn rồi. Đẻ thêm đứa nữa xem được con trai không cho vui cửa vui nhà, có người nối dơi.
Bố liền nói:
- Con nào cũng được mẹ ạ cốt sao chúng ngoan ngoăn là được. Nó lớn nhưng c̣n phải nuôi chúng ăn học cho bằng bạn bằng bè chứ để chúng khổ sở, nheo nhóc th́ tội lắm. C̣n khi chết rồi ai chống gậy chả được.
Những lúc như thế nó thấy thương bố vô cùng.
Chị em nó lớn lên trong sự yêu thương của mẹ và tảo tần của cha. Cha nó, người đàn ông có hàng râu quai nón rậm ŕ thoạt trông rất dữ tướng nhưng lại rất thương con. Chưa bao giờ chị em nó bị bố đánh hay nặng lời. Có lần hai chị em nghịch dại làm vỡ gần hết số ống nước bố mới mua về. Bố giận cầm đoạn ống nước khua tít mù, chân dậm th́nh thịch xuống nền nhà. Nhưng chỉ là dọa thôi chứ chẳng hề đánh chị em nó cái nào. Sau này nó mới biết số ống nước chị em nó làm vỡ đáng giá cả chục triệu của bố.
Bố nấu ăn rất ngon. Những lúc rảnh rỗi bố thường trổ tài nấu nướng thết đăi cả nhà. Thịt lợn, hay thịt gà được bố tẩm ướp kỳ công bằng các loại lá rừng hơ trên lửa hồng rồi xoa bên ngoài một lớp mật ong làm cho miếng thịt khi chín vừa thơm ngọt, vừa gịn lại vàng rộm.
Những hôm bố nướng thịt nó vừa ăn vừa xuưt xoa cho tới khi hết sạch mới thôi. Bố thường mỉm cười măn nguyện khi nh́n các con ăn. Sau này đi học xa nhà, cứ mỗi lần mẹ lên thăm là bố lại làm món thịt nướng thái sẵn gói vào lá chuối gửi lên cho nó. Cầm gói thịt nước mắt nó lại cay xè v́ nhớ bố.
Những lúc được nghỉ lễ về thăm nhà, trong khi hai chị em nó c̣n ngủ nướng để bù lại những đêm thức khuya học bài th́ bố nó đă dậy từ lúc nào, lục đục nấu nướng. Khi mâm cơm đă tươm tất, mùi thơm bay lên ngào ngạt bố mới vén màn gọi chị em nó dậy bằng những lời âu yếm:
- Dậy thôi hai vịt giời của bố! Cơm canh chín hết rồi! Dậy ăn cho nóng!
Những lúc như vậy nó chun mũi làm mặt cười với bố, ôm lấy đôi bờ vai xương xẩu của bố rồi trêu:
- Anh bố đẹp trai nhất nhà của con!
Bố cười tít mắt đáp:
- Bố nhà cô! Nhà có mỗi bố là con trai lại chả đẹp trai nhất nhà.
Những lúc rảnh rỗi hai chị em nó thường chụm đầu vào đánh cờ thi với bố. Hai chị em nó, những cô sinh viên học giỏi có tiếng lại thua bố nó một ông nông dân chính hiệu. Những nước cờ của bố biến hóa linh hoạt khiến hai chị em không thể đoán định và luôn bị bố chiếu tướng.
Trong cái làng nhỏ này bố nó được mệnh danh là “Vua cờ tướng” v́ chưa ai thắng cờ bố cả.
Nhớ khi c̣n nhỏ bố đi chợ mua cho hai chị em mỗi người một chiếc áo len kẻ xọc màu xanh trắng dành cho bé trai. Bố ngượng nghịu bảo:
- Bố chẳng biết các con thích màu ǵ. Thôi th́ màu này bố thấy hay hay nên mua về cho các con.
Mặc áo vào nh́n chị em nó chẳng khác ǵ hai đứa con trai. Nhưng nó thấy thật hạnh phúc bởi tấm ḷng yêu thương của bố dành cho chị em nó. Sau này đi học xa, nó vẫn mang theo chiếc áo len bé xíu bố mua. Mỗi lần nhớ nhà nó lại lấy ra ngắm nh́n mà tưởng như thấy nụ cười và giọng nói ấm áp của bố.
Ở cái ngôi làng nhỏ của nó, trong khi nhiều nhà chỉ cho con học hết lớp 9 rồi bắt nghỉ đi làm kiếm tiền th́ bố mẹ luôn động viên chị em nó đi học. Hai chị em nó đỗ vào hai trường đại học danh tiếng ở trung tâm Hà Nội. Tiền học, tiền trọ, tiền ăn là gánh nặng lớn đối với gia đ́nh nó. Nó thấy bố vất vả hơn, mẹ thức khuya hơn.
Nhiều lúc về thăm thấy tóc bố ngày càng bạc trắng nó định nghỉ học th́ bố bảo:
- Các con phải cố gắng học để sau này giúp ích cho đời và không phải quay lại cầm cuốc cầm cày như bố.
Nó không c̣n ư định bỏ học nữa, chỉ lặng lẽ học. Mỗi năm học trôi qua món quà cho bố là những tấm giấy khen và giấy chứng nhận học sinh giỏi các cấp được chị em nó mang về. Cầm tập giấy khen của chị em nó trên tay mắt bố rưng rưng. Bố thường bảo:
- Nhà ḿnh chẳng cần tranh treo tường v́ tường nhà ḿnh đă có giấy khen của mấy mẹ con treo kín cả rồi.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Chị em nó ra trường và ở lại Hà Nội lập nghiệp. Mỗi lần trở về nó lại thấy bố ngày một gầy đi bởi sương gió, bởi những tháng năm vất vả, bươn trải nuôi chị em nó ăn học. Nó thương bố đến thắt ḷng.
Bố nó, người đàn ông có hàng râu quai nón rậm ŕ, nước da dám nắng v́ quanh năm làm bạn với ruộng vườn nhưng trong ḷng chị em nó bố luôn là người đàn ông đẹp trai nhất. Bố luôn yêu thương, che chở và coi chị em nó như báu vật. Chiều nay, ngồi ngắm làn mưa rơi nó lại rưng rưng nhớ bố thật nhiều.

VietBF©sưu tập