goodidea
02-25-2022, 01:40
"Những con đường ta đi, rồi cũng đưa ta về bên nhau..."
Đây không phải là lần đầu tiên tôi xem bộ phim
"Turn Left Turn Right”. Nhưng mỗi lần xem tôi lại có những suy nghĩ và cảm xúc khác lạ theo ḍng chảy của thời gian và cuộc sống .
...Tiếng nhạc nhè nhẹ. Một thế giới hỗn độn người ch́m trong cơn mưa rả rích. Mênh mông những chiếc ô đen. Trên cái nền đen tối sẫm ấy, Eve và John sở hữu hai chiếc ô rực rỡ, đơn độc, và duy nhất như chính t́nh yêu họ có trong cuộc đời này : một chiếc ô đỏ - một chiếc ô xanh. Họ rẽ vào hai lối đi của một căn nhà : một lối bên trái - một lối bên phải. Họ ở trong hai căn pḥng nằm cách nhau chỉ một bức tường. Họ chưa một lần thấy mặt nhau...
Một ngày có cả mưa lẫn nắng. Eve và John gặp nhau - cảm mến nhau. Thứ duy nhất họ trao cho nhau vội vă sau nụ hôn ướt dưới mưa là những con số nghuệch ngoạc, nḥe nhoẹt trên một tờ giấy nhỏ. Vài ngày sau, tờ giấy lem luốt biến dạng. Eve và John cuống cuồng t́m nhau...Sẽ chẳng có ǵ đáng nói nếu cuộc kiếm t́m dừng lại chỉ trong vài ngày sau đó để người xem hời hợt bảo "T́nh yêu sét đánh th́ thế đó! Chóng chán thôi mà..".
Thời gian kiếm t́m nhau hiện diện trong từng phút, từng giây của đời họ. T́nh cảm vô h́nh kia ngày càng sâu nặng và trở thành mục đích sống của những tháng ngày c̣n lại. Thật không thể quên cảm giác khi tim ḿnh gióng lên từng nhịp sâu thẳm với đoạn Eve và John phải nằm liệt trên giường trong cơn sốt tím tái mà tay vẫn liên tục bấm số bằng tất cả NIỀM TIN là sẽ t́m được nhau...Họ không khóc, không kêu gào, không đập phá. Sao nước mắt tôi rơi...?
Nhẹ nhàng lắm. Tinh khiết lắm. Lăng mạng lắm. Nhưng cũng ư nghĩa lắm. Đó là tất cả những ǵ tôi có thể nói với bạn về "Turn left turn right"...Có thể thấy rơ ràng chuyện t́nh này "phù phiếm" , phi thực tế. Nhưng có phải tự trong chúng ta phải thừa nhận cuộc sống đôi khi có nhiều việc xảy ra ngoài sức tưởng tượng của chúng ta. Nhưng rồi kết quả của những sự việc ấy là do chính chúng ta quyết định. Một chữ DUYÊN thật to đă đưa Eve và John đến bên nhau. Nhưng nếu trong họ không có t́nh yêu và niềm tin mănh liệt giành cho nhau. Họ đă không bao giờ t́m thấy nhau sau lần thất lạc kia dù thật ra vẫn ở cạnh nhau từng ngày..
Ai đó có thể nghi ngờ và cho rằng chuyện t́nh này vô lư. Nhưng riêng tôi. Tôi nh́n thấy ngay trong điều vô lư kia một chân lư : "Hăy cho t́nh yêu một NIỀM TIN". Khi ta yêu nhau mà không trao nhau Niềm Tin, ta sẽ không bao giờ t́m thấy nhau...Niềm Tin để làm ǵ? Để "những con đường ta đi rồi cũng đưa ta về bên nhau.."
Và khi có "Niềm Tin" th́ dù Anh "turn left" - Em "turn right". Sau cùng, chúng ta vẫn là của nhau...
VietBF©sưu tập
Đây không phải là lần đầu tiên tôi xem bộ phim
"Turn Left Turn Right”. Nhưng mỗi lần xem tôi lại có những suy nghĩ và cảm xúc khác lạ theo ḍng chảy của thời gian và cuộc sống .
...Tiếng nhạc nhè nhẹ. Một thế giới hỗn độn người ch́m trong cơn mưa rả rích. Mênh mông những chiếc ô đen. Trên cái nền đen tối sẫm ấy, Eve và John sở hữu hai chiếc ô rực rỡ, đơn độc, và duy nhất như chính t́nh yêu họ có trong cuộc đời này : một chiếc ô đỏ - một chiếc ô xanh. Họ rẽ vào hai lối đi của một căn nhà : một lối bên trái - một lối bên phải. Họ ở trong hai căn pḥng nằm cách nhau chỉ một bức tường. Họ chưa một lần thấy mặt nhau...
Một ngày có cả mưa lẫn nắng. Eve và John gặp nhau - cảm mến nhau. Thứ duy nhất họ trao cho nhau vội vă sau nụ hôn ướt dưới mưa là những con số nghuệch ngoạc, nḥe nhoẹt trên một tờ giấy nhỏ. Vài ngày sau, tờ giấy lem luốt biến dạng. Eve và John cuống cuồng t́m nhau...Sẽ chẳng có ǵ đáng nói nếu cuộc kiếm t́m dừng lại chỉ trong vài ngày sau đó để người xem hời hợt bảo "T́nh yêu sét đánh th́ thế đó! Chóng chán thôi mà..".
Thời gian kiếm t́m nhau hiện diện trong từng phút, từng giây của đời họ. T́nh cảm vô h́nh kia ngày càng sâu nặng và trở thành mục đích sống của những tháng ngày c̣n lại. Thật không thể quên cảm giác khi tim ḿnh gióng lên từng nhịp sâu thẳm với đoạn Eve và John phải nằm liệt trên giường trong cơn sốt tím tái mà tay vẫn liên tục bấm số bằng tất cả NIỀM TIN là sẽ t́m được nhau...Họ không khóc, không kêu gào, không đập phá. Sao nước mắt tôi rơi...?
Nhẹ nhàng lắm. Tinh khiết lắm. Lăng mạng lắm. Nhưng cũng ư nghĩa lắm. Đó là tất cả những ǵ tôi có thể nói với bạn về "Turn left turn right"...Có thể thấy rơ ràng chuyện t́nh này "phù phiếm" , phi thực tế. Nhưng có phải tự trong chúng ta phải thừa nhận cuộc sống đôi khi có nhiều việc xảy ra ngoài sức tưởng tượng của chúng ta. Nhưng rồi kết quả của những sự việc ấy là do chính chúng ta quyết định. Một chữ DUYÊN thật to đă đưa Eve và John đến bên nhau. Nhưng nếu trong họ không có t́nh yêu và niềm tin mănh liệt giành cho nhau. Họ đă không bao giờ t́m thấy nhau sau lần thất lạc kia dù thật ra vẫn ở cạnh nhau từng ngày..
Ai đó có thể nghi ngờ và cho rằng chuyện t́nh này vô lư. Nhưng riêng tôi. Tôi nh́n thấy ngay trong điều vô lư kia một chân lư : "Hăy cho t́nh yêu một NIỀM TIN". Khi ta yêu nhau mà không trao nhau Niềm Tin, ta sẽ không bao giờ t́m thấy nhau...Niềm Tin để làm ǵ? Để "những con đường ta đi rồi cũng đưa ta về bên nhau.."
Và khi có "Niềm Tin" th́ dù Anh "turn left" - Em "turn right". Sau cùng, chúng ta vẫn là của nhau...
VietBF©sưu tập