Cupcake01
03-01-2022, 05:22
Có một cuộc đời đầy đớn đau, buồn tủi, niềm an ủi lớn nhất của bà Thanh Thúy (SN 1972) là người chồng hết mực thương yêu và đứa con gái ngoan hiền, hiếu thảo.
Sáng sớm, bà Thanh Thúy (hay còn gọi là bà Út) đẩy chiếc xe chất đầy dừa tươi ra bán. Một cặp nam nữ ghé đến mua, bà tỉ mỉ gọt vỏ rồi bán cho khách. Họ nhìn chăm chăm vào những mụn thịt chi chít trên gương mặt, tay chân bà Út. Bà thoáng thấy sự sợ hãi, ái ngại trong ánh mắt của người đối diện. Sau khi nhận hàng, cặp đôi đi thẳng đến cây cầu cạnh bên, vứt hết số dừa vừa mua.
Chứng kiến cảnh đó, sự tủi thân trong lòng bà lại trào dâng. Nước mắt lã chã rơi, bà chạy về nhà và nói với chồng:
- Chắc em không thể đứng bán hàng được nữa đâu. Em chịu đựng không nổi...
Những lúc ấy, chồng lại ôm bà vào lòng và an ủi..
"Nhìn mình trong gương, tôi cũng không thể chấp nhận được..."
Năm 29 tuổi, khi đang làm mẹ của một đứa con gái ngoan ngoãn, làm vợ của người đàn ông hết mực yêu thương mình, biến cố lại ập đến với bà Út. Bà nhận thấy trong người có điều bất thường, bầu ngực cứ căng tức khó chịu. Vào bệnh viện khám, bà như chết lặng khi nhận được kết quả chẩn đoán từ bác sĩ: ung thư vú. Do có căn bệnh u sợi thần kinh trước đó, cơ thể bà bắt đầu nổi những khối mụn thịt.
Chúng mọc trên gương mặt, trên tay chân, chi chít khắp lưng khiến bà vô cùng hoảng sợ. "Lúc nhìn thấy mình trong gương tôi cũng không thể chấp nhận được. Tôi không thể tin đó là mình. Tôi buồn bã vô cùng, vừa thấy tủi thân, vừa xấu hổ", bà Út nghẹn ngào.
Từ lúc sống với những đốt mụn, nỗi đau đớn trên da thịt có lẽ sẽ không khiến bà suy sụp bằng sự kì thị, xa lánh. Lúc còn sức khỏe, bà đẩy xe bán thơm và dừa trái. Không ít lần, bà lặng lẽ rơi nước mắt bởi những người xung quanh.
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2015025&stc=1&d=1646112093
Lúc còn khỏe mạnh, bà Út thường gọt thơm để bán
"Có khách vãng lai ghé mua, họ tấp xe vào mới thấy gương mặt của tôi chằng chịt khối u mụn thịt. Họ bèn lấy cớ "quên mang tiền" và nói rằng hôm khác ghé lại. Tôi thật thà bảo rằng cô chú cứ mua đi, rồi hôm nào ghé đưa tiền cũng được. Nhưng, họ vẫn kiên quyết quay xe đi, tôi biết là họ sợ hãi gương mặt, làn da gồ ghề của mình.
Có lần đi bệnh viện, tôi từng bước khó nhọc đặt chân xuống xe, những tưởng cô gái gần đó sẽ đỡ giúp. Tuy nhiên, khi vừa thấy tôi, họ lập tức lảng đi, chạy đi chỗ khác. Ngay khoảnh khắc đó, tôi biết mình là nỗi khiếp sợ của họ. Tôi tủi thân, nước mắt chực trào. Suốt 20 năm qua, tôi nếm trải đủ sự dè bỉu, sợ hãi khi người ta nhìn thấy mình", bà nói.
Những lúc như thế, chồng và con là niềm an ủi nhất của lớn nhất của bà. Trong suốt 20 năm chiến đấu với ung thư, người chồng chưa một lần rời xa bà Út. Ông vẫn yêu thương vợ khi mái tóc bà rụng dần, khắp gương mặt, cơ thể nổi đầy các khối u to. Ông chăm từng giấc ngủ, bón từng thìa cháo, đưa từng vốc thuốc cho bà...
"Đó là diễm phúc trong cuộc đời đầy đau đớn của tôi", bà Út nói. Con gái bà Út năm nay tròn 18 tuổi. Khi biết những ngày mình còn trên cõi đời này dần vơi, bà dặn dò con gái: "Con phải ráng học, nghe hông!". Mấy lần như thế, con gái lại gạt phắt: "Mẹ đừng nói vậy. Mẹ phải sống hoài với con...".
Tự lo hậu sự cho mình
"Tôi hỏi giá hòm rồi, người ta nói 22 triệu. Số tiền đó là quá lớn đối với tôi", bà Út nói, khi vẫn đang nằm trên giường bệnh. Vào cuối năm 2021, bác sĩ chẩn đoán khối u của bà Út đã di căn, thời gian sống chỉ còn khoảng 3 tháng.
"Lúc mang trong mình căn bệnh này, cái chết lúc nào cũng treo trong tâm trí tôi. Tôi dặn chồng rằng hãy ráng chăm sóc cho con. Nếu muốn đi thêm bước nữa, hãy để con gái học hết Đại học. Tôi cũng nhắn nhủ với con rằng, có khó khăn quá thì hãy tìm đến bác H., một người thân thiết của mẹ...", bà Út nghẹn ngào.
Những đớn đau trên cơ thể vẫn luôn giày vò bà mỗi ngày, mỗi đêm. Đầu đau như búa bổ, vết thương do những lần mổ trước cứ âm ỉ... Bà đã không đi lại được, mọi sinh hoạt phải nhờ chồng và con. Bên cạnh đó, bà vô cùng lo lắng khi nhận ra trí nhớ mình cũng đã không còn được như trước.
Những ngày trên giường bệnh, bà luôn cố gắng nhắn nhủ thật nhiều điều cho chồng con. Bà chia sẻ: "Tôi muốn tự lo hậu sự cho mình, nhưng ngặt nỗi gia đình lại khó khăn quá. Đây là giai đoạn thật sự bế tắc. Hiện nay, chồng tôi đã không còn sức lao động để chạy xe ôm được nữa. Con gái vẫn đang tuổi ăn, tuổi lớn. Mỗi lần nó được nghỉ học trông tôi, ổng lại lao ra đường, cố gắng kiếm vài cuốc xe, được bao nhiêu hay bấy nhiêu...".
Hàng chục năm qua, những bữa ăn của gia đình bà Út chỉ quanh quẩn trong nhà. Bà không dám bước chân đến những đám tiệc, càng không dám ra hàng quán để ăn. "Tôi sợ ảnh hưởng đến người ta lắm. Người ta sợ mình, không dám lại gần rồi cũng sẽ không dám lui tới đó luôn. Tôi vẫn luôn ở nhà, có ai mời cũng không đi...", bà Út chực trào nước mắt.
Tuy nhiên, bà Út vẫn luôn tin rằng ông trời rất công bằng. Không có một hình hài lành lặn, bà được bù đắp bằng một gia đình luôn ngập tràn sự cảm thông và tình yêu thương. Mỗi lần có bạn đến nhà chơi, cô con gái vẫn dõng dạc giới thiệu với bạn bè: "Mẹ tôi đó...".
Đối với bà, đó chính là niềm hạnh phúc vô bờ.
VietBF @ Sưu tầm
Sáng sớm, bà Thanh Thúy (hay còn gọi là bà Út) đẩy chiếc xe chất đầy dừa tươi ra bán. Một cặp nam nữ ghé đến mua, bà tỉ mỉ gọt vỏ rồi bán cho khách. Họ nhìn chăm chăm vào những mụn thịt chi chít trên gương mặt, tay chân bà Út. Bà thoáng thấy sự sợ hãi, ái ngại trong ánh mắt của người đối diện. Sau khi nhận hàng, cặp đôi đi thẳng đến cây cầu cạnh bên, vứt hết số dừa vừa mua.
Chứng kiến cảnh đó, sự tủi thân trong lòng bà lại trào dâng. Nước mắt lã chã rơi, bà chạy về nhà và nói với chồng:
- Chắc em không thể đứng bán hàng được nữa đâu. Em chịu đựng không nổi...
Những lúc ấy, chồng lại ôm bà vào lòng và an ủi..
"Nhìn mình trong gương, tôi cũng không thể chấp nhận được..."
Năm 29 tuổi, khi đang làm mẹ của một đứa con gái ngoan ngoãn, làm vợ của người đàn ông hết mực yêu thương mình, biến cố lại ập đến với bà Út. Bà nhận thấy trong người có điều bất thường, bầu ngực cứ căng tức khó chịu. Vào bệnh viện khám, bà như chết lặng khi nhận được kết quả chẩn đoán từ bác sĩ: ung thư vú. Do có căn bệnh u sợi thần kinh trước đó, cơ thể bà bắt đầu nổi những khối mụn thịt.
Chúng mọc trên gương mặt, trên tay chân, chi chít khắp lưng khiến bà vô cùng hoảng sợ. "Lúc nhìn thấy mình trong gương tôi cũng không thể chấp nhận được. Tôi không thể tin đó là mình. Tôi buồn bã vô cùng, vừa thấy tủi thân, vừa xấu hổ", bà Út nghẹn ngào.
Từ lúc sống với những đốt mụn, nỗi đau đớn trên da thịt có lẽ sẽ không khiến bà suy sụp bằng sự kì thị, xa lánh. Lúc còn sức khỏe, bà đẩy xe bán thơm và dừa trái. Không ít lần, bà lặng lẽ rơi nước mắt bởi những người xung quanh.
https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2015025&stc=1&d=1646112093
Lúc còn khỏe mạnh, bà Út thường gọt thơm để bán
"Có khách vãng lai ghé mua, họ tấp xe vào mới thấy gương mặt của tôi chằng chịt khối u mụn thịt. Họ bèn lấy cớ "quên mang tiền" và nói rằng hôm khác ghé lại. Tôi thật thà bảo rằng cô chú cứ mua đi, rồi hôm nào ghé đưa tiền cũng được. Nhưng, họ vẫn kiên quyết quay xe đi, tôi biết là họ sợ hãi gương mặt, làn da gồ ghề của mình.
Có lần đi bệnh viện, tôi từng bước khó nhọc đặt chân xuống xe, những tưởng cô gái gần đó sẽ đỡ giúp. Tuy nhiên, khi vừa thấy tôi, họ lập tức lảng đi, chạy đi chỗ khác. Ngay khoảnh khắc đó, tôi biết mình là nỗi khiếp sợ của họ. Tôi tủi thân, nước mắt chực trào. Suốt 20 năm qua, tôi nếm trải đủ sự dè bỉu, sợ hãi khi người ta nhìn thấy mình", bà nói.
Những lúc như thế, chồng và con là niềm an ủi nhất của lớn nhất của bà. Trong suốt 20 năm chiến đấu với ung thư, người chồng chưa một lần rời xa bà Út. Ông vẫn yêu thương vợ khi mái tóc bà rụng dần, khắp gương mặt, cơ thể nổi đầy các khối u to. Ông chăm từng giấc ngủ, bón từng thìa cháo, đưa từng vốc thuốc cho bà...
"Đó là diễm phúc trong cuộc đời đầy đau đớn của tôi", bà Út nói. Con gái bà Út năm nay tròn 18 tuổi. Khi biết những ngày mình còn trên cõi đời này dần vơi, bà dặn dò con gái: "Con phải ráng học, nghe hông!". Mấy lần như thế, con gái lại gạt phắt: "Mẹ đừng nói vậy. Mẹ phải sống hoài với con...".
Tự lo hậu sự cho mình
"Tôi hỏi giá hòm rồi, người ta nói 22 triệu. Số tiền đó là quá lớn đối với tôi", bà Út nói, khi vẫn đang nằm trên giường bệnh. Vào cuối năm 2021, bác sĩ chẩn đoán khối u của bà Út đã di căn, thời gian sống chỉ còn khoảng 3 tháng.
"Lúc mang trong mình căn bệnh này, cái chết lúc nào cũng treo trong tâm trí tôi. Tôi dặn chồng rằng hãy ráng chăm sóc cho con. Nếu muốn đi thêm bước nữa, hãy để con gái học hết Đại học. Tôi cũng nhắn nhủ với con rằng, có khó khăn quá thì hãy tìm đến bác H., một người thân thiết của mẹ...", bà Út nghẹn ngào.
Những đớn đau trên cơ thể vẫn luôn giày vò bà mỗi ngày, mỗi đêm. Đầu đau như búa bổ, vết thương do những lần mổ trước cứ âm ỉ... Bà đã không đi lại được, mọi sinh hoạt phải nhờ chồng và con. Bên cạnh đó, bà vô cùng lo lắng khi nhận ra trí nhớ mình cũng đã không còn được như trước.
Những ngày trên giường bệnh, bà luôn cố gắng nhắn nhủ thật nhiều điều cho chồng con. Bà chia sẻ: "Tôi muốn tự lo hậu sự cho mình, nhưng ngặt nỗi gia đình lại khó khăn quá. Đây là giai đoạn thật sự bế tắc. Hiện nay, chồng tôi đã không còn sức lao động để chạy xe ôm được nữa. Con gái vẫn đang tuổi ăn, tuổi lớn. Mỗi lần nó được nghỉ học trông tôi, ổng lại lao ra đường, cố gắng kiếm vài cuốc xe, được bao nhiêu hay bấy nhiêu...".
Hàng chục năm qua, những bữa ăn của gia đình bà Út chỉ quanh quẩn trong nhà. Bà không dám bước chân đến những đám tiệc, càng không dám ra hàng quán để ăn. "Tôi sợ ảnh hưởng đến người ta lắm. Người ta sợ mình, không dám lại gần rồi cũng sẽ không dám lui tới đó luôn. Tôi vẫn luôn ở nhà, có ai mời cũng không đi...", bà Út chực trào nước mắt.
Tuy nhiên, bà Út vẫn luôn tin rằng ông trời rất công bằng. Không có một hình hài lành lặn, bà được bù đắp bằng một gia đình luôn ngập tràn sự cảm thông và tình yêu thương. Mỗi lần có bạn đến nhà chơi, cô con gái vẫn dõng dạc giới thiệu với bạn bè: "Mẹ tôi đó...".
Đối với bà, đó chính là niềm hạnh phúc vô bờ.
VietBF @ Sưu tầm