PDA

View Full Version : Em chỉ c̣n gặp được anh ở nơi nghĩa địa


troopy
03-17-2022, 03:50
Anh và cô học chung lớp những năm cuối cùng của đời học sinh. Anh cao ráo, lăng tử c̣n cô là hoa khôi của lớp. Hai người chơi rất thân v́ có chung nhiều sở thích, ngoài giờ học trên lớp đi đâu họ cũng sánh đôi, buổi chiều chỉ đợi hoàng hôn xuống là nháy nhau ra hồ Tây bơi thuyền, muộn hơn lại tay trong tay đi Bờ Hồ ăn kem rồi xuôi xuống rạp Tháng Tám xem phim…cứ thế họ lớn lên trong tiếng cười không ngớt rồi yêu nhau từ lúc nào không hay, chỉ biết rằng khi hai nhà biết chuyện th́ cũng không cấm v́ thấy họ càng thân nhau lại càng học giỏi. Ước mơ đầu đời cũng thành hiện thực khi anh thi đỗ vào trường kiến trúc c̣n cô đỗ trường sư phạm.

https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2023926&stc=1&d=1647488925

Chiến trường ngày càng ác liệt, học hết năm thứ tư theo tiếng gọi thiêng liêng của Tổ quốc anh xung phong nhập ngũ.
Ngày anh nhận lệnh đi B cũng là ngày cô được thành phố tuyên dương giáo viên dạy giỏi.
Anh nghỉ phép để chuẩn bị vào chiến trường. Hai người ôm chầm lấy nhau, anh luồn tay vào mái tóc dài óng ả đen nhánh của cô, hôn lên mắt, lên môi, lên khắp người cô, nước mắt cô chảy dài sang má anh âm ấm, cảm thấy như có lỗi với cô khiến anh nghẹt thở, thân thể anh cứng đờ. Cô ôm chặt anh như muốn giữ măi khoảnh khắc ấy không cho anh rời xa cô nữa.
Anh nhận thấy sau những ngày tháng đứng trên bục giảng cô đẹp lên rất nhiều không chỉ c̣n là cô bé nhí nhảnh của anh trước đây nữa, cô dịu dàng, đằm thắm, giọng nói ấm áp truyền cảm, nụ cười luôn toả nắng.
Hai người đă có những giây phút thật hạnh phúc, họ đă hứa với nhau biết bao điều tốt đẹp.
Chiều nay, hồ Tây cũng đẹp như hoàng hôn của bao mùa thu trước, nắng cuối thu thả muôn vàn sợi vàng mảnh như tơ xuống mặt hồ lấp lánh, sóng nước vẫn ŕ rào ngợi ca, mặt hồ vẫn đầy ắp tiếng cười của các đôi bạn trẻ bơi thuyền mà cô chỉ cảm thấy không gian trống rỗng, vô hồn.
Theo tiếng gọi của ngành và cũng một phần v́ không muốn đi trên những con phố đầy kỉ niệm khi không có anh, cô xung phong đi xa.
Cuộc sống ở ngôi trường vùng cao muôn vàn khó khăn nhưng v́ t́nh yêu mănh liệt với con trẻ mà cô nhanh chóng hoà nhập. Ngoài việc dạy chữ cô c̣n chăm lo mọi mặt cho các em không khác ǵ người mẹ thứ hai của chúng.
Sau vụ sạt lở đất kinh hoàng trong trận lũ lịch sử năm đó cô nhận nuôi bé trai, em một học sinh của cô.
Công việc ở trường và chức năng làm mẹ cuốn cô quên đi ngày tháng và mang tới cô nhiều niềm vui mới.
Càng đi sâu vào Nam sự gian khổ, hi sinh càng gay gắt, may mà anh vẫn nhận được thư của cô, t́nh yêu của cô là nguồn cổ vũ để anh vượt qua mọi nguy nan.
Đêm thu trên chốt trăng sáng vằng vặc nhớ cô không sao anh chợp mắt được. Anh thả hồn du dương theo giai điệu quen thuộc
“…Tâm hồn em tươi mát xanh như bóng lá bàng
Trái tim em đỏ nhiệt t́nh như hoa phượng vĩ…”*
Trong trận tấn công căn cứ địch do sức ép của đạn pháo anh bị thương nặng phải điều trị dài ngày tại bệnh viện. Ra viện sức khoẻ của anh kém hẳn, lúc nhớ, lúc quên không thể tiếp tục chiến đấu nên anh bị điều chuyển về trạm thương binh.
Một mùa thu nữa đi qua không có tin của anh khiến ḷng cô như lửa đốt.
Bỗng hôm nay nhận được thư anh cô như sa mạc gặp mưa rào.
Đúng ngày hẹn cô nấu những món ăn mà anh thích, ôm bó hoa thật đẹp ra ga đón anh.
Anh t́m nhà theo địa chỉ cô cho. Nh́n qua cửa sổ căn pḥng nhỏ, đồ đạc đơn sơ nhưng gọn gàng ấm áp, trên bàn bầy lọ hoa rất đẹp, một số đồ ăn, một chai rượu vang và hai cái li. Anh dừng mắt ở chiếc giường cũi trẻ em trong giây lát. Đợi măi không thấy cô về khiến anh càng suy nghĩ mông lung. Sự tự ti về bệnh tật trong anh chỗi dậy anh quyết định xa cô một thời gian nữa để chữa bệnh cho khỏi hẳn. Anh quay lại trạm thương binh.
Cô viết thư cho anh không thấy hồi âm. Cô đang xin nghỉ phép để đi t́m anh th́ nhận được tin sét đánh và cuốn nhật kí của anh.
Đêm dài dằng dặc, nước mắt cô thấm đẫm những ḍng nhật kí anh viết
“Đông Hà, ngày…tháng…năm…
hôm qua đại đội anh đánh một trận thắng lớn…Cả ngày nay không một tiếng súng báo hiệu ngày mai sẽ rất ác liệt… Đêm nay trăng trên điểm tựa lung linh như trăng hồ Tây, nhớ em quá anh chỉ ước ḿnh có đôi cánh để bay ngay về với em tiếp thêm sức mạnh ngày mai vào trận chiến mới…”
Buổi chiều trong nghĩa trang liệt sĩ quạnh hiu, sương mù giăng kín lối, trời mưa nặng hạt làm cái lạnh sâu hơn có một cô gái trẻ đến trước ngôi mộ mới đắp. Cô đứng chết lặng hồi lâu rồi sụp xuống, hai bờ vai rung lên bần bật trong tiếng nấc nghẹn ngào "Mạnh ơi, hăy yên nghỉ anh nhé! Em nhớ anh! Em yêu anh!".
Anh đă đến với đời cô như một định mệnh, tuy thời gian ngắn ngủi so với một đời người nhưng đó là quăng thời gian cô hạnh phúc nhất.

VietBF©sưu tập