troopy
03-27-2022, 03:10
Câu chuyện ư nghĩa về tâm đố kỵ được chép lại trong cuốn "Văn xương đế quân âm chất văn quảng nghĩa" của cư sỹ Chu An Sỹ thời đầu nhà Thanh.
Thời Xuân Thu Chiến Quốc, có vị đại phu tên Tưởng Viện ở nước Tống. Ông có 10 người con, nhưng bất hạnh là cả 10 người con đều có tật: Đứa th́ lưng gù, đứa th́ đi tập tễnh, đứa th́ chân tay co rút, đứa th́ thọt chân, đứa th́ tai điếc, đứa th́ mắt mù, đứa th́ câm; lại có đứa mắc bệnh về tâm thần; c̣n một đứa chết trong ngục. Phàm là những điều bất hạnh trên thế gian dường như đều rơi vào 10 đứa trẻ nhà Tưởng Viện.
Công Minh Tử Cao nh́n thấy t́nh cảnh này, bèn hỏi Tưởng Viện: “Đại phu, b́nh thường ngài hành sự như thế nào? Mà đến nỗi trong nhà xảy ra tai hoạ như thế này?”
https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2029428&stc=1&d=1648350636
“B́nh thường tôi không có hành vi bất hảo nào khác, duy chỉ có tật thích đố kỵ với người khác. Người giỏi hơn tôi, th́ tôi đố kỵ với họ, có người lấy ḷng tôi, th́ tôi thích họ. Nghe thấy người khác hành thiện, tôi bèn sinh tâm hoài nghi, nghe thấy người khác hành ác th́ tôi tin chắc như đinh đóng cột. Nh́n thấy người khác đắc được thứ ǵ, th́ dường như tôi mất mát thứ đó, nh́n thấy người khác mất thứ ǵ, th́ dường như tôi đắc được vậy”, Tưởng Viện đáp.
Tử Cao thở dài: “Tâm thái và hành vi của đại phu như vậy, có lẽ sẽ dẫn tới họa diệt môn, lẽ nào ác báo chỉ chừng này thôi sao?”
“Mặc dù Thiên thượng th́ cao xa, nhưng minh xét không chút sai lệch. Nếu có thể ăn năn, hối lỗi mà sửa chữa sai lầm, nắm vững tương lai, vậy sẽ chuyển hoạ thành phúc, thay đổi vẫn c̣n chưa muộn”, Tử Cao đưa ra lời khuyên.
Tưởng Viện nghe thấy những lời này, trong ḷng dấy lên nỗi kinh hoàng, khiếp sợ. Từ đó về sau, Tưởng Viện luôn cảnh tỉnh bản thân, suy xét lại những việc làm ác và suy nghĩ ác của ḿnh khi trước. Những năm sau đó, các chứng bệnh lạ của con ông lần lượt từng đứa đều dần dần khỏi.
Trong cuộc sống, chúng ta thường gặp những người có tâm ghen ghét đố kỵ rất lớn. Những người này khi thấy người khác được ǵ th́ buồn rầu, phiền năo giống như bản thân mất đi thứ ǵ, c̣n khi thấy người khác mất mát th́ lại vui mừng như chính bản thân ḿnh được vậy. Kỳ thực, cách suy nghĩ này là một trong những ác tâm xấu nhất, cần phải buông bỏ, v́ hậu quả mà nó đem lại rất có thể chính là “hại người hại ḿnh”.
Tâm đố kỵ ghen ghét thực sự là hại người hại ḿnh. Người có tâm này khi sống cùng người khác mà thấy người khác hơn ḿnh th́ canh cánh trong tâm, tâm lư mất đi sự cân bằng. Một số người đố kỵ đến mức luôn t́m cách để gây trở ngại, làm tổn hại cho người khác. Thậm chí, có người bởi v́ thế mà sinh ra ác niệm, ác sự, mưu hại người khác. Khi tật đố không chịu được th́ người đó sẽ gây ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng, hại người, đồng thời định sẵn kết cục thảm hại cho bản thân ḿnh.
Sưu tầm
QUẢ BÁO CỦA ĐỐ KỴ HẠI NGƯỜI
Vào thời chánh pháp của Đức Phật Thích Ca, có một vị trưởng giả giàu có. Vị này có hai người vợ, người vợ lớn không con, người vợ nhỏ sinh được một đứa con trai khôi ngô tuấn tú, cả gia đ́nh nhờ thế mà vui vẻ. Khi ấy người vợ lớn sinh ḷng sân hận, đố kỵ, luôn t́m cách để hại đứa bé con người vợ nhỏ, nhưng bên ngoài bà tỏ ra hết ḷng thương yêu, chiều chuộng, không một chút ganh tỵ nào.
Một hôm người vợ nhỏ đi vắng, người vợ lớn lén lấy cái kim ghim vào đỉnh đầu đứa bé. Đứa bé từ ấy phát bệnh la khóc suốt ngày, bỏ ăn, bỏ uống, thân h́nh tiều tụy, qua bảy hôm th́ chết. Trong nhà ai cũng sầu khổ. Người vợ lớn cũng tỏ ra đau đớn, tiếc thương. C̣n người vợ nhỏ th́ vật ḿnh xuống đất, khóc than thảm thiết suốt cả ngày đêm. Nhưng cả nhà chẳng ai biết được v́ sao đứa bé ấy chết.
Về sau bà vợ nhỏ biết được do ḷng ganh tị của người vợ lớn và chính bà ấy giết. Bà vợ nhỏ lập tâm báo thù. Bà đến chùa hỏi các thầy tỳ kheo: “Bạch đại đức, muốn toại nguyện ḷng mong cầu, phải làm công đức ǵ?” Các thầy tỳ kheo đáp: “Muồn toại nguyện ḷng mong cầu th́ phải thọ tŕ bát quan trai giới, điều cầu xin sẽ được như ư. Nghe xong, bà xin thọ bát quan trai giới. Sau đó bảy ngày bà chết đầu thai làm con gái bà vợ lớn, thân tướng đẹp đẽ. Bà vợ lớn thương yêu, quí trọng hơn vàng, nhưng oan nghiệt thay, đứa bé ấy chỉ sống được một năm rồi chết khiến cho người mẹ khổ sở đau đớn khôn cùng, khóc lóc thảm thương, bỏ ăn quên ngủ. Oan oan tương báo như thế đến bảy lần, bà vợ lớn đoán biết đây là sự báo oán của người vợ nhỏ. Cho đến lần cuối cùng, bà vợ lớn sinh được một bé gái lại càng đẹp đẽ, thân thể đoan trang hơn mấy lần trước, nhưng lần này đứa bé sống được 14 tuổi, sắp có gia đ́nh.
Một hôm đang đêm nàng bước ra khỏi cửa, liền ngă lăn ra chết. Bà mẹ khóc lóc kêu gào la hét suốt ngày, ḷng thương con cùng cực, khiến bà phát cuồng, không c̣n biết ǵ nữa. Bà để xác con giữa nhà, chẳng chịu liệm càng nh́n xác con càng thấy đẹp lạ thường. Một buổi sáng nọ, các thầy tỳ kheo thiền định, dùng từ tâm quán khắp tâm chúng sinh, thấy người đàn bà ấy bị một chuỗi oan nghiệt nối dài và nay chính là lúc nhờ sự đau khổ cùng tột có thể làm tâm bà bừng sáng.
Sau khi dùng từ tâm quán sát, thầy tỳ kheo liền khoác y ôm bát, đến nhà bà vợ lớn khất thực. Đến nơi trước nhà vắng vẻ, bên trong nghe tiếng khóc than quằn quại, thầy rung tích trượng, hồi lâu có kẻ đầy tớ mang cơm ra cúng: “Bạch Ngài, bà chủ con bận việc không thể ra, xin Ngài từ bi nạp thọ”. Thầy sa môn im lặng, không mở bát ra mà nói: “Ta muốn gặp thí chủ”. Người đầy tớ trở vào thưa cùng bà vợ lớn rằng thầy sa môn nuốn gặp bà. Bà chủ nói: “Ta có chuyện buồn khổ, chỉ muốn chết thôi, ta không muốn gặp ai cả, mày hăy mang cơm ra cúng dường thầy sa môn ấy và xin Ngài hăy đi đi. Nhưng khi người giúp việc mang cơm ra, Ngài cũng không nhận và nói như trước.
Bà vợ lớn tự nghĩ: “Ta đang lúc khổ sở mà vị sa môn này chẳng hiểu được tâm ta, sai ngưởi đem cúng dường mà chẳng nhận, quyết muốn gặp ta, không biết Ngài muốn ǵ?” Khi bà bước ra, thầy sa môn vừa trông thấy liền hỏi: “Này thí chủ, v́ sao bà có vẻ sầu khổ, đầu tốc rối bù, mặt mày hốc hác tiều tụy đến thế?”. “Bạch Ngài, từ ngày tôi có gia đ́nh đến nay, sinh bảy đứa con gái đứa nào cũng đẹp đẽ dễ thương, nhưng khi đến một hoặc hai ba tuổi th́ chết, duy chỉ có đứa con này đến 14 tuổi, đêm hôm vừa bước ra khỏi nhà liền té xuống đất chết ngay. Tôi quá khổ sở, chỉ có muốn chết nữa mà thôi”. Nói xong bà khóc nức nở. Thầy sa môn bảo: “ Hăy rửa mặt, chải đầu rồi ta sẽ nói cho bà nghe”. Nhưng bà ta vẫn khóc, thầy sa môn nói: “Này bà, người vợ nhỏ của ông chủ nhà này v́ sao chết?”. Bà vợ lớn nghe nói trong ḷng bối rối sợ hăi, tự nghĩ sao vị sa môn này lại biết được việc nhà ta? Thầy sa môn nói: “Người vợ nhỏ của nhà này sinh được một đứa con trai, v́ sao đưa con ấy lại chết đi?”. Bà vợ lớn nghe nói trong ḷng càng sợ hăi, run rẩy chẳng nói nên lời. “Này bà, do bà giết đứa bé ấy, nên người mẹ của nó đau khổ rồi chết theo, v́ oan oan tương báo, người mẹ của đứa bé quyết báo thù, nên bảy lần sinh làm con của bà rồi lại chết, để bà phải đau khổ mà chết theo như bà đă gây ra cho người vợ nhỏ.
Giờ đây đứa con bà vừa mới chết, bà hăy xa ra th́ sẽ biết đứa con ấy thể nào?”. Nghe vị sa môn nói, bà quay lại th́ toàn thân đứa con ấy tan ră, hôi thối vô cùng. Trong ḷng cảm thấy hổ thẹn khủng kiếp, bà cúi đầu đảnh lễ vị sa môn cầu xin cứu độ. “Ngày mai bà hăy đến chùa ta sẽ làm lễ qui y cho”. . Ngay khi ấy, xác đứa con gái liền biến thành rắn độc, biết được bà vợ lớn sẽ đi thọ giới, nên rắn nằm ngang chặn giữa đường. Thầy sa môn nói với rắn : “Oan nghiệt đă trải qua mấy đời.
Người vợ lớn chỉ giết có một người con của nhà ngươi, tại sao nhà ngươi lại làm khổ người ta đến bảy lần. Tội nhà ngươi rất lớn, hôm nay lại muốn cản đường không cho người ta đi quy y tam bảo nữa, tội này đời đời sẽ đọa vào địa ngục, hiện tại nhà ngươi chỉ là thân rắn đâu được thân người”. Rắn nghe nói, liền nhớ lại kiếp trước, đau đớn trong ḷng, vặn ḿnh uốn khúc, đập đầu xuống đất, hướng về vị sa môn mà sám hối. Vị sa môn nói : Hai người đời trước đă tạo oan nghiệt gây khó cho nhau.
Vậy kể từ nay tội lỗi mỗi người sẽ được chấm dứt, đời đời không được có ư niệm giết hại nhau nữa. Cả hai đều ăn năn, rắn độc nhờ sức chú nguyện của vị sa môn liền được thác sinh làm thân người.
Nguồn: Phạm Đ́nh Nhân
(Trích cuốn "Hành Thập thiện và con đường giải trừ khẩu nghiệp")
Xin hăy thường niệm A Di Đà Phật.
P/s Trên đời này mọi cái đều có hậu báo của nó, đừng nghĩ rằng việc làm của ḿnh đều an ổn măi măi. Hăy nhớ rằng việc làm tốt sẽ mang lại điều lành, ngược lại sẽ mang lại đau khổ muôn đời nếu không biết ăn năn sám hối.
Lời Phật dạy: Tâm đố kỵ phúc báo tự khắc tiêu tan
Người có ḷng đố kỵ không những tự làm khổ ḿnh, mà c̣n là nguồn cơn thúc đẩy hăm hại người khác để thỏa măn hư vinh. Muốn sống an nhiên, tích nhiều phúc báo, hăy nghe lời Phật dạy để xóa bỏ ḷng đố kỵ.
Thế nào là ḷng đố kỵ?
Đố kỵ là một trạng thái của cảm xúc con người, có biểu hiện là khi nh́n thấy thành tựu, may mắn của người khác mà bản thân lại cảm thấy khó chịu và sinh tâm trách móc. Tâm đố kỵ mạnh mẽ có thể sinh ra sân hận, khiến lời nói, hành vi mang tính công kích và gây tổn thương. Kỳ thực mang tâm đố kỵ là một chuyện rất đáng sợ.
Thấy người khác được lợi ích th́ dường như bản thân mất mát thứ ǵ, thấy người khác bị tổn thất th́ lại cảm thấy hài ḷng vui vẻ, thái độ đối nhân xử thế này sẽ tạo nên ác báo nghiêm trọng. Nhớ nhé!
VietBF©sưu tập
Thời Xuân Thu Chiến Quốc, có vị đại phu tên Tưởng Viện ở nước Tống. Ông có 10 người con, nhưng bất hạnh là cả 10 người con đều có tật: Đứa th́ lưng gù, đứa th́ đi tập tễnh, đứa th́ chân tay co rút, đứa th́ thọt chân, đứa th́ tai điếc, đứa th́ mắt mù, đứa th́ câm; lại có đứa mắc bệnh về tâm thần; c̣n một đứa chết trong ngục. Phàm là những điều bất hạnh trên thế gian dường như đều rơi vào 10 đứa trẻ nhà Tưởng Viện.
Công Minh Tử Cao nh́n thấy t́nh cảnh này, bèn hỏi Tưởng Viện: “Đại phu, b́nh thường ngài hành sự như thế nào? Mà đến nỗi trong nhà xảy ra tai hoạ như thế này?”
https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2029428&stc=1&d=1648350636
“B́nh thường tôi không có hành vi bất hảo nào khác, duy chỉ có tật thích đố kỵ với người khác. Người giỏi hơn tôi, th́ tôi đố kỵ với họ, có người lấy ḷng tôi, th́ tôi thích họ. Nghe thấy người khác hành thiện, tôi bèn sinh tâm hoài nghi, nghe thấy người khác hành ác th́ tôi tin chắc như đinh đóng cột. Nh́n thấy người khác đắc được thứ ǵ, th́ dường như tôi mất mát thứ đó, nh́n thấy người khác mất thứ ǵ, th́ dường như tôi đắc được vậy”, Tưởng Viện đáp.
Tử Cao thở dài: “Tâm thái và hành vi của đại phu như vậy, có lẽ sẽ dẫn tới họa diệt môn, lẽ nào ác báo chỉ chừng này thôi sao?”
“Mặc dù Thiên thượng th́ cao xa, nhưng minh xét không chút sai lệch. Nếu có thể ăn năn, hối lỗi mà sửa chữa sai lầm, nắm vững tương lai, vậy sẽ chuyển hoạ thành phúc, thay đổi vẫn c̣n chưa muộn”, Tử Cao đưa ra lời khuyên.
Tưởng Viện nghe thấy những lời này, trong ḷng dấy lên nỗi kinh hoàng, khiếp sợ. Từ đó về sau, Tưởng Viện luôn cảnh tỉnh bản thân, suy xét lại những việc làm ác và suy nghĩ ác của ḿnh khi trước. Những năm sau đó, các chứng bệnh lạ của con ông lần lượt từng đứa đều dần dần khỏi.
Trong cuộc sống, chúng ta thường gặp những người có tâm ghen ghét đố kỵ rất lớn. Những người này khi thấy người khác được ǵ th́ buồn rầu, phiền năo giống như bản thân mất đi thứ ǵ, c̣n khi thấy người khác mất mát th́ lại vui mừng như chính bản thân ḿnh được vậy. Kỳ thực, cách suy nghĩ này là một trong những ác tâm xấu nhất, cần phải buông bỏ, v́ hậu quả mà nó đem lại rất có thể chính là “hại người hại ḿnh”.
Tâm đố kỵ ghen ghét thực sự là hại người hại ḿnh. Người có tâm này khi sống cùng người khác mà thấy người khác hơn ḿnh th́ canh cánh trong tâm, tâm lư mất đi sự cân bằng. Một số người đố kỵ đến mức luôn t́m cách để gây trở ngại, làm tổn hại cho người khác. Thậm chí, có người bởi v́ thế mà sinh ra ác niệm, ác sự, mưu hại người khác. Khi tật đố không chịu được th́ người đó sẽ gây ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng, hại người, đồng thời định sẵn kết cục thảm hại cho bản thân ḿnh.
Sưu tầm
QUẢ BÁO CỦA ĐỐ KỴ HẠI NGƯỜI
Vào thời chánh pháp của Đức Phật Thích Ca, có một vị trưởng giả giàu có. Vị này có hai người vợ, người vợ lớn không con, người vợ nhỏ sinh được một đứa con trai khôi ngô tuấn tú, cả gia đ́nh nhờ thế mà vui vẻ. Khi ấy người vợ lớn sinh ḷng sân hận, đố kỵ, luôn t́m cách để hại đứa bé con người vợ nhỏ, nhưng bên ngoài bà tỏ ra hết ḷng thương yêu, chiều chuộng, không một chút ganh tỵ nào.
Một hôm người vợ nhỏ đi vắng, người vợ lớn lén lấy cái kim ghim vào đỉnh đầu đứa bé. Đứa bé từ ấy phát bệnh la khóc suốt ngày, bỏ ăn, bỏ uống, thân h́nh tiều tụy, qua bảy hôm th́ chết. Trong nhà ai cũng sầu khổ. Người vợ lớn cũng tỏ ra đau đớn, tiếc thương. C̣n người vợ nhỏ th́ vật ḿnh xuống đất, khóc than thảm thiết suốt cả ngày đêm. Nhưng cả nhà chẳng ai biết được v́ sao đứa bé ấy chết.
Về sau bà vợ nhỏ biết được do ḷng ganh tị của người vợ lớn và chính bà ấy giết. Bà vợ nhỏ lập tâm báo thù. Bà đến chùa hỏi các thầy tỳ kheo: “Bạch đại đức, muốn toại nguyện ḷng mong cầu, phải làm công đức ǵ?” Các thầy tỳ kheo đáp: “Muồn toại nguyện ḷng mong cầu th́ phải thọ tŕ bát quan trai giới, điều cầu xin sẽ được như ư. Nghe xong, bà xin thọ bát quan trai giới. Sau đó bảy ngày bà chết đầu thai làm con gái bà vợ lớn, thân tướng đẹp đẽ. Bà vợ lớn thương yêu, quí trọng hơn vàng, nhưng oan nghiệt thay, đứa bé ấy chỉ sống được một năm rồi chết khiến cho người mẹ khổ sở đau đớn khôn cùng, khóc lóc thảm thương, bỏ ăn quên ngủ. Oan oan tương báo như thế đến bảy lần, bà vợ lớn đoán biết đây là sự báo oán của người vợ nhỏ. Cho đến lần cuối cùng, bà vợ lớn sinh được một bé gái lại càng đẹp đẽ, thân thể đoan trang hơn mấy lần trước, nhưng lần này đứa bé sống được 14 tuổi, sắp có gia đ́nh.
Một hôm đang đêm nàng bước ra khỏi cửa, liền ngă lăn ra chết. Bà mẹ khóc lóc kêu gào la hét suốt ngày, ḷng thương con cùng cực, khiến bà phát cuồng, không c̣n biết ǵ nữa. Bà để xác con giữa nhà, chẳng chịu liệm càng nh́n xác con càng thấy đẹp lạ thường. Một buổi sáng nọ, các thầy tỳ kheo thiền định, dùng từ tâm quán khắp tâm chúng sinh, thấy người đàn bà ấy bị một chuỗi oan nghiệt nối dài và nay chính là lúc nhờ sự đau khổ cùng tột có thể làm tâm bà bừng sáng.
Sau khi dùng từ tâm quán sát, thầy tỳ kheo liền khoác y ôm bát, đến nhà bà vợ lớn khất thực. Đến nơi trước nhà vắng vẻ, bên trong nghe tiếng khóc than quằn quại, thầy rung tích trượng, hồi lâu có kẻ đầy tớ mang cơm ra cúng: “Bạch Ngài, bà chủ con bận việc không thể ra, xin Ngài từ bi nạp thọ”. Thầy sa môn im lặng, không mở bát ra mà nói: “Ta muốn gặp thí chủ”. Người đầy tớ trở vào thưa cùng bà vợ lớn rằng thầy sa môn nuốn gặp bà. Bà chủ nói: “Ta có chuyện buồn khổ, chỉ muốn chết thôi, ta không muốn gặp ai cả, mày hăy mang cơm ra cúng dường thầy sa môn ấy và xin Ngài hăy đi đi. Nhưng khi người giúp việc mang cơm ra, Ngài cũng không nhận và nói như trước.
Bà vợ lớn tự nghĩ: “Ta đang lúc khổ sở mà vị sa môn này chẳng hiểu được tâm ta, sai ngưởi đem cúng dường mà chẳng nhận, quyết muốn gặp ta, không biết Ngài muốn ǵ?” Khi bà bước ra, thầy sa môn vừa trông thấy liền hỏi: “Này thí chủ, v́ sao bà có vẻ sầu khổ, đầu tốc rối bù, mặt mày hốc hác tiều tụy đến thế?”. “Bạch Ngài, từ ngày tôi có gia đ́nh đến nay, sinh bảy đứa con gái đứa nào cũng đẹp đẽ dễ thương, nhưng khi đến một hoặc hai ba tuổi th́ chết, duy chỉ có đứa con này đến 14 tuổi, đêm hôm vừa bước ra khỏi nhà liền té xuống đất chết ngay. Tôi quá khổ sở, chỉ có muốn chết nữa mà thôi”. Nói xong bà khóc nức nở. Thầy sa môn bảo: “ Hăy rửa mặt, chải đầu rồi ta sẽ nói cho bà nghe”. Nhưng bà ta vẫn khóc, thầy sa môn nói: “Này bà, người vợ nhỏ của ông chủ nhà này v́ sao chết?”. Bà vợ lớn nghe nói trong ḷng bối rối sợ hăi, tự nghĩ sao vị sa môn này lại biết được việc nhà ta? Thầy sa môn nói: “Người vợ nhỏ của nhà này sinh được một đứa con trai, v́ sao đưa con ấy lại chết đi?”. Bà vợ lớn nghe nói trong ḷng càng sợ hăi, run rẩy chẳng nói nên lời. “Này bà, do bà giết đứa bé ấy, nên người mẹ của nó đau khổ rồi chết theo, v́ oan oan tương báo, người mẹ của đứa bé quyết báo thù, nên bảy lần sinh làm con của bà rồi lại chết, để bà phải đau khổ mà chết theo như bà đă gây ra cho người vợ nhỏ.
Giờ đây đứa con bà vừa mới chết, bà hăy xa ra th́ sẽ biết đứa con ấy thể nào?”. Nghe vị sa môn nói, bà quay lại th́ toàn thân đứa con ấy tan ră, hôi thối vô cùng. Trong ḷng cảm thấy hổ thẹn khủng kiếp, bà cúi đầu đảnh lễ vị sa môn cầu xin cứu độ. “Ngày mai bà hăy đến chùa ta sẽ làm lễ qui y cho”. . Ngay khi ấy, xác đứa con gái liền biến thành rắn độc, biết được bà vợ lớn sẽ đi thọ giới, nên rắn nằm ngang chặn giữa đường. Thầy sa môn nói với rắn : “Oan nghiệt đă trải qua mấy đời.
Người vợ lớn chỉ giết có một người con của nhà ngươi, tại sao nhà ngươi lại làm khổ người ta đến bảy lần. Tội nhà ngươi rất lớn, hôm nay lại muốn cản đường không cho người ta đi quy y tam bảo nữa, tội này đời đời sẽ đọa vào địa ngục, hiện tại nhà ngươi chỉ là thân rắn đâu được thân người”. Rắn nghe nói, liền nhớ lại kiếp trước, đau đớn trong ḷng, vặn ḿnh uốn khúc, đập đầu xuống đất, hướng về vị sa môn mà sám hối. Vị sa môn nói : Hai người đời trước đă tạo oan nghiệt gây khó cho nhau.
Vậy kể từ nay tội lỗi mỗi người sẽ được chấm dứt, đời đời không được có ư niệm giết hại nhau nữa. Cả hai đều ăn năn, rắn độc nhờ sức chú nguyện của vị sa môn liền được thác sinh làm thân người.
Nguồn: Phạm Đ́nh Nhân
(Trích cuốn "Hành Thập thiện và con đường giải trừ khẩu nghiệp")
Xin hăy thường niệm A Di Đà Phật.
P/s Trên đời này mọi cái đều có hậu báo của nó, đừng nghĩ rằng việc làm của ḿnh đều an ổn măi măi. Hăy nhớ rằng việc làm tốt sẽ mang lại điều lành, ngược lại sẽ mang lại đau khổ muôn đời nếu không biết ăn năn sám hối.
Lời Phật dạy: Tâm đố kỵ phúc báo tự khắc tiêu tan
Người có ḷng đố kỵ không những tự làm khổ ḿnh, mà c̣n là nguồn cơn thúc đẩy hăm hại người khác để thỏa măn hư vinh. Muốn sống an nhiên, tích nhiều phúc báo, hăy nghe lời Phật dạy để xóa bỏ ḷng đố kỵ.
Thế nào là ḷng đố kỵ?
Đố kỵ là một trạng thái của cảm xúc con người, có biểu hiện là khi nh́n thấy thành tựu, may mắn của người khác mà bản thân lại cảm thấy khó chịu và sinh tâm trách móc. Tâm đố kỵ mạnh mẽ có thể sinh ra sân hận, khiến lời nói, hành vi mang tính công kích và gây tổn thương. Kỳ thực mang tâm đố kỵ là một chuyện rất đáng sợ.
Thấy người khác được lợi ích th́ dường như bản thân mất mát thứ ǵ, thấy người khác bị tổn thất th́ lại cảm thấy hài ḷng vui vẻ, thái độ đối nhân xử thế này sẽ tạo nên ác báo nghiêm trọng. Nhớ nhé!
VietBF©sưu tập