troopy
04-01-2022, 10:13
1.
xưa tôi có đứa bạn, nhà nó có biến cố, bị vỡ nợ, bị giựt hụi hay ǵ đó, đại loại đang giàu có bỗng nhiên bần cùng, đến mức cả nhà gần chục người phải ở chui rúc trong một căn gác lửng ở cầu thang cư xá cũ. Lúc ấy tôi là người duy nhút chơi với nó, biết nó khó khăn nên hay rủ nó về ăn cơm, ở lại chơi, sách vở cũng xài chung với nó, thậm chỉ c̣n đạp xe chở nó đi học thêm măi... thấy nó buồn cũng chả biết động viên ǵ nên chỉ có một câu đọc trong sách nói măi với nó, “đừng buồn, rồi mặt trời sẽ mọc”. Sau gia đ́nh nó làm ăn trở lại, lần hồi khá dần... sau này nó khá lắm, đi du học rồi ở lại nước ngoài, bảo lănh gia đ́nh đi... giờ lên FB thấy nó xôm tụ quá mới vô kết bạn, tưởng nó không nhớ ḿnh, tôi hỏi “bạn có nhớ ḿnh không?”, nó seen một hồi lâu, rồi nhắn lại, “rồi mặt trời sẽ mọc”, tao có thể mất trí chứ sao quên mày được
2.
kể lại chuyện tôi sống sót sau khi bị nan y năm mười bảy tuổi, một khối u động mạch cổ, sau lần phẫu thuật không thành công, khối u lan vào phổi, hết vy vọng, tôi chỉ c̣n chừng 40 kư, gần như chỉ chờ ngày lên đường... dù ai nói ǵ, tôi vẫn tin rằng ḿnh sẽ sống. Lúc ấy tự nhiên bệnh viện nơi mẹ tôi làm việc có thành lập một khoa mới, gọi là khoa điều trị hạt nhân ǵ đó, đại khái là họ sẽ chiếu tia phóng xạ vào khối u để điều trị nó. Chú bác sĩ trưởng khoa nằng nặc xin tôi về khoa chữa trị. Tôi là bệnh nhân đầu tiên của khoa đó, là người đầu tiên thử nghiệm cái máy phóng xạ đầy kỳ bí đó. Ngày nào cũng chiếu, ngực tôi bị đốt cháy thành một vết thương sâu hoắm, đau khủng khiếp, không bao giờ lành... suốt nhiều tháng, dù cơ thể bị huỷ hoại bởi cái máy chiếu phóng xạ ấy, tôi vẫn chịu được. Rồi một năm vật lộn với thần chết đằng đẵng cũng qua, tôi khoẻ lại... sau này tôi vẫn không thể nghĩ sao ḿnh có thể chịu được những điều đó
3.
nên sau này tôi luôn tin vào những điều tốt đẹp, vào cuộc sống và con người, và đời tôi, dù trải qua biết bao biến cố cay đắng và sống c̣n, tôi vẫn luôn gặp bao điều tốt đẹp, luôn có một bàn tay đưa ra lúc tôi kiệt sức nhất, luôn có một người nào đó cùng với phép màu sẽ xuất hiện đúng lúc tôi vừa định bỏ cuộc, luôn có ánh sáng lộng lẫy của mặt trời ở phía sau những cuồng phong băo tố, sẽ trở lại... chỉ là bạn có tin hay không mà thôi.
https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2032319&stc=1&d=1648807975
VietBF©sưu tập
xưa tôi có đứa bạn, nhà nó có biến cố, bị vỡ nợ, bị giựt hụi hay ǵ đó, đại loại đang giàu có bỗng nhiên bần cùng, đến mức cả nhà gần chục người phải ở chui rúc trong một căn gác lửng ở cầu thang cư xá cũ. Lúc ấy tôi là người duy nhút chơi với nó, biết nó khó khăn nên hay rủ nó về ăn cơm, ở lại chơi, sách vở cũng xài chung với nó, thậm chỉ c̣n đạp xe chở nó đi học thêm măi... thấy nó buồn cũng chả biết động viên ǵ nên chỉ có một câu đọc trong sách nói măi với nó, “đừng buồn, rồi mặt trời sẽ mọc”. Sau gia đ́nh nó làm ăn trở lại, lần hồi khá dần... sau này nó khá lắm, đi du học rồi ở lại nước ngoài, bảo lănh gia đ́nh đi... giờ lên FB thấy nó xôm tụ quá mới vô kết bạn, tưởng nó không nhớ ḿnh, tôi hỏi “bạn có nhớ ḿnh không?”, nó seen một hồi lâu, rồi nhắn lại, “rồi mặt trời sẽ mọc”, tao có thể mất trí chứ sao quên mày được
2.
kể lại chuyện tôi sống sót sau khi bị nan y năm mười bảy tuổi, một khối u động mạch cổ, sau lần phẫu thuật không thành công, khối u lan vào phổi, hết vy vọng, tôi chỉ c̣n chừng 40 kư, gần như chỉ chờ ngày lên đường... dù ai nói ǵ, tôi vẫn tin rằng ḿnh sẽ sống. Lúc ấy tự nhiên bệnh viện nơi mẹ tôi làm việc có thành lập một khoa mới, gọi là khoa điều trị hạt nhân ǵ đó, đại khái là họ sẽ chiếu tia phóng xạ vào khối u để điều trị nó. Chú bác sĩ trưởng khoa nằng nặc xin tôi về khoa chữa trị. Tôi là bệnh nhân đầu tiên của khoa đó, là người đầu tiên thử nghiệm cái máy phóng xạ đầy kỳ bí đó. Ngày nào cũng chiếu, ngực tôi bị đốt cháy thành một vết thương sâu hoắm, đau khủng khiếp, không bao giờ lành... suốt nhiều tháng, dù cơ thể bị huỷ hoại bởi cái máy chiếu phóng xạ ấy, tôi vẫn chịu được. Rồi một năm vật lộn với thần chết đằng đẵng cũng qua, tôi khoẻ lại... sau này tôi vẫn không thể nghĩ sao ḿnh có thể chịu được những điều đó
3.
nên sau này tôi luôn tin vào những điều tốt đẹp, vào cuộc sống và con người, và đời tôi, dù trải qua biết bao biến cố cay đắng và sống c̣n, tôi vẫn luôn gặp bao điều tốt đẹp, luôn có một bàn tay đưa ra lúc tôi kiệt sức nhất, luôn có một người nào đó cùng với phép màu sẽ xuất hiện đúng lúc tôi vừa định bỏ cuộc, luôn có ánh sáng lộng lẫy của mặt trời ở phía sau những cuồng phong băo tố, sẽ trở lại... chỉ là bạn có tin hay không mà thôi.
https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2032319&stc=1&d=1648807975
VietBF©sưu tập