Log in

View Full Version : NGÀY ẤY và BÂY GIỜ


troopy
04-03-2022, 14:40
NGÀY ẤY
Ngày 2 bạn ấy - cặp đôi đầu tiên của lớp : Công và Vân - chia tay nhau vào cuối năm lớp 12 . Cả lớp làm ngơ như không biết để khỏi ngượng . Năm đó không biết v́ sao trong trường cấm không cho phép truyền nhau lưu bút . Học tṛ mà , thứ ba chỉ sau quỷ ma nên vẫn có cách để lách luật . Trong lớp truyền nhau 1 quyển “ kê khai lư lịch “ mỗi trang là tên , địa chỉ , sở thích ( kể cả đối tượng lư tưởng ) , ước mơ tương lai …
Công là lớp trưởng nên được chủ nhân quyển lưu bút ấy đưa đầu tiên . Rồi lần lượt từng người từ bàn đầu xuống bàn cuối .
Tới lượt tôi và Vân , dĩ nhiên là phải ṭ ṃ nh́n qua tờ viết của từng người xem họ viết ǵ .
Tờ đầu tiên của Công khiến phe con gái đọc mà buồn cười ở khoản “ người yêu lư tưởng “ , Công viết :
- Thích con gái người miền nam , tóc dài , đi học không đi xe để tui đưa đón , không cần học giỏi v́ tui học rất dở , không cần xinh đẹp v́ tui cũng xấu trai … miễn khi chia tay phải nói lư do !
Tất cả điều đó đều ngược với Vân , v́ cô ấy người bắc , tóc ngang vai , đi xe đạp , rất thông minh và xinh xắn … lại cái khoản chia tay lặng lẽ th́ chỉ có bạn ấy thôi . Nên khi đọc là cả lớp biết Công nói ǵ . Mặc mọi người b́nh phẩm cười đùa mặt hắn vẫn tỉnh như không .
Ngày liên hoan chia tay cô chủ nhiệm bày tṛ chơi : mỗi người viết 1 câu ǵ đó vào tờ giấy nói về cảm xúc của ḿnh qua 2 năm học , không ghi tên . Tất cả bỏ vào 1 hộp và thay phiên nhau bốc thăm rồi đọc lớn tờ giấy ḿnh nhận được . Giấy được cắt và xếp gấp tư giống nhau để không có dấu hiệu ǵ hết .
Cái hộp được chuyền ṿng tṛn , tới lượt Công hắn đọc lớn nhưng có vẻ nhận ra nét chữ :
- “ Tóc mai sợi vắn sợi dài
Lấy nhau chẳng đặng thương hoài ngàn năm “
Tôi và Vân sững người và không dám nh́n hay cười như các bạn khi nghe Công đọc , v́ cả 3 đều biết đó là tờ giấy của Vân . Sau phút ngạc nhiên tôi và Vân không c̣n nhớ ḿnh đă nhận được ǵ và ai là người nhận giấy của ḿnh . Cả 3 chúng tôi đều im lặng tới lúc tàn buổi liên hoan.
Và chúng tôi không có dịp để nói về điều ǵ nữa khi cuộc đời chia muôn lối sau tuổi 18.


BÂY GIỜ
Cả Công và Vân đều sinh sống ở nước ngoài , nhưng từ khi về SG làm ăn tôi hay gặp Công hơn . Vân th́ thỉnh thoảng email hay gọi điện thoại riêng với tôi .
Năm đó trường làm lễ kỷ niệm 50 năm ngày thành lập , hội cựu học sinh cũng được mời tham gia để gặp lại các thế hệ thày cô . Hắn gọi điện hỏi :
- Bà đi không ? Coi như gặp mặt rồi tuần sau tui lại về Mỹ rồi .
Tôi ngại ngùng :
- Mấy năm họp trường cũng có đi rồi , rốt cuộc th́ cũng lớp nào tụ vào lớp đó thôi . Chỉ khác là gặp lại thày cô cũ …
- Th́ đó đó , tui chưa gặp lại thày cô lần nào . Nhân tiện lần này gặp luôn . Để xem thày cô sống ra sao ? Cần th́ tui sẽ giúp … Tui không biết , tui cứ đóng tiền cho cả lớp , bà chỉ cần có mặt không cần ǵ nữa , tui giàu lắm !
Thế là lại đi cho vừa ḷng …và sau đó như điều hắn muốn , trước khi về Mỹ hắn nhờ gửi tới từng thày cô những phần quà . Nh́n gương mặt hạnh phúc của thày cô đă về hưu nay nhận được quà từ học tṛ 30 năm trước , tôi cũng đă h́nh dung ra hạnh phúc của bạn ḿnh .
Cuối năm hắn tổ chức liên hoan tất niên cho công ty , hắn cho 1 xe chuyên đưa rước công nhân tới 1 nơi tập trung để chở cả lớp “ lên cho biết công ty tui “
Đứng nh́n những hàng xe tải lớn nhỏ xếp hàng ngay ngắn trong khuôn viên , dăy nhà xưởng chạy dài … mà ngộp . Hắn bước tới phía sau :
- Sao , được không ?
- Quá tốt rồi ! Không ngờ luôn !
Hắn cười mà mắt long lanh mặt hạnh phúc :
- Tui không khoe với bà sự giàu có hay thành đạt mà tui khoe điều tui muốn làm và tui làm được . Ngày về ba má anh chị , cả bên vợ nữa cũng cản , nói không phải lănh vực của gia đ́nh , sẽ phải bắt đầu từ con số không ! Nhưng tui thích …
Tôi chẳng phải đại gia để đánh giá thành đạt nhưng tôi biết bạn hạnh phúc là đủ . Suốt buổi tất niên bạn chạy qua chạy lại giữa những bàn dành cho công nhân . Thỉnh thoảng lại chỉ tay về phía bàn chúng tôi :
- Bạn thời cấp 3 của chú đó , tụi cháu có được những người bạn lâu như thế không ?
Có ngày chắc cũng mệt mỏi :
- Mấy bà bao nhiêu tuổi là hưu ?
- 55 cho nữ , tụi tui cũng sắp rồi . Nam th́ h́nh như 60 , hỏi chi vậy ?
- Tui mệt , đang nói đứa con gái lớn tốt nghiệp bên đó rồi về đây phụ tui . Từ từ tui bàn giao rồi tui nghỉ hưu sớm như mấy bà . Lúc đó tui dẫn mấy bạn đi du lịch cho biết với người ta , có dám bỏ vợ chồng con cái ở nhà đi với nhau 2-3 ngày không ?
- Chồng con th́ bỏ ở nhà cũng được nhưng tui không bỏ được tiền , đi chơi vừa mất thu nhập vừa tốn tiền .
Hắn la lớn :
- Lại nữa , mấy bà bạn tui giống nhau thiệt ! Bà nào cũng mê tiền hơn mê giai đẹp lăo như tui . Được rồi , mấy bà lên danh sách xem lương một ngày là bao nhiêu ? Tui trả đủ rồi lo tiền đi luôn . Tui ngày xưa không thích bản thân ḿnh v́ vừa xấu trai vừa học dở hơn mấy bà , nhưng tui tự hào là có tiền lo cho mấy bà thi thố nữ công trong trường . Bây giờ tui vẫn vậy , tui vẫn chỉ có tiền để lo cho mấy bạn ḿnh thong thả nghỉ ngơi thôi . Tui giàu lắm !
Rồi cười ha hả :
- Công nhận buồn buồn nản nản nói chuyện với bà vui thiệt . Tui gửi lời cám ơn ông xă bà nhe , lâu lâu cho tui mượn “ thằng bạn “ .
Bây giờ đă là 46 năm quen biết , ta già như nhau . Đứa con gái lớn đă chịu về giúp bố gần 10 năm nay và cũng đă lập gia đ́nh ở đây . Vợ cũng nghỉ hưu nên về SG sống , lâu lâu lại về Mỹ thăm gia đ́nh con trai và cháu nội .
Thỉnh thoảng hắn gọi hỏi thăm khi SG trở nên nguy cấp v́ covid :
- Khu vực nhà ổn không ? Sắp giăn cách dự trữ ǵ chưa ? Biết mua hàng online chưa , nói con cái chỉ cho , đừng đi chợ nhiều . Có được trợ cấp ǵ không ? ….
Nói cho hắn yên tâm và đùa :
- Tui đâu có nằm trong diện trợ cấp nên chưa thấy đồng nào !
- Vậy tui trợ cấp cho , bằng giá chính phủ thôi không hơn nên đừng lo , cho số tài khoản đi .
- Đùa cho vui chứ ăn trợ cấp của con rồi .
Hắn cười cười :
- Giả bộ hỏi chứ biết câu trả lời luôn , sợ bà buồn là không ai hỏi thăm câu nào .
- Lúc nào cần tui nói đừng giả bộ làm lơ nhe .
- Ừa , tui giàu lắm bà đừng lo …
- Ừ vậy đi !
- Ừ vậy đi ! Thiệt t́nh , tui chán bà hết sức …
Tui cũng chán ông lắm , nên ngưng ở đây thôi , không viết nữa …

VietBF©sưu tập