florida80
04-13-2022, 21:33
Ta chợt nhớ một mùa yêu xa lắm!
Thuở ve kêu thấp thoáng nỗi đợi chờ
Phượng rực cháy những hồn thơ xanh thẳm
Ta yên b́nh chở mùa hạ vào mơ
Đâu ai biết phượng tàn theo sắc áo
Giọt lệ gầy rơi vỡ giấc thơ ngây
Đôi mươi đến tô hồng môi thiếu nữ
Đường ta đi nắng hóa những đọa đày…
(Một giấc mơ say!)
Chà, thế là tháng tư cũng về rồi đấy! Những con nắng chớm hạ chưa hẳn đă chói chang nhưng cũng đủ khiến cho con người ta mệt mỏi. Ở nơi tôi không có cái dịu dàng của hoa loa kèn, không có những cháy nồng của osaka mà cũng chẳng có những thấp thoáng của “bản đồng dao chớm hạ”… ḷng bỗng dưng nhớ về xứ Huế. Hoa loa kèn ở Huế tuy nhỏ bé hơn ở Hà thành nhưng vẫn ngọt ngào và đằm thắm. Tôi nhớ những ngày đi qua mấy con đường mênh mang, trắng muốt, nhớ những lần dừng lại ở gánh hàng rong, giấu đi chút vội vă mà dành tí thời gian tám chuyện với mấy Mệ, mấy O – những người đội nắng mùa hè để cơng thiên nhiên vào ḷng thành phố!
Huế có những con đường vàng óng trời osaka, Huế cũng có những con đường dịu dàng một màu hoa loa kèn nở. Tuy vậy, tôi thích hoa loa kèn hơn, không điệu đàng mà trầm lắng, nhẹ nhàng như Huế, chỉ có điều chúng hơi vội vă – những con người phố thị. Dường như cứ hết tháng tư, thả chân xuống phố người ta sẽ không c̣n thấy loài hoa đó nữa. Huế th́ buồn vậy, chớm hè tiết lại hanh khô, oi ả. Nhưng thoải mái như cao nguyên tôi th́ lại khiến người ta buồn tẻ đến lạ kỳ! Những ngày trước, khi cái nóng bắt đầu ngột ngạt, tôi thường dành thời gian lang thang giữa ḷng Cố đô nhiều hơn, đôi khi chỉ là bước đi thật chậm và nhâm nhi điếu thuốc bên bờ sông Hương rợp màu hoa cải…
Tháng tư ở xứ hương tràm & mưa lũ này đôi bận cũng có hoa sưa, hoa lộc vừng lạc mùa tới sớm. Có những cây kiêu hănh ngẩng đầu với nắng hạ mà khoe sắc với đất trời, có cây lại chỉ dám ấp e dăm vài ba nụ, khuất ḿnh trong e thẹn, trông chẳng khác chi một nàng O Huế mỉm cười duyên dáng nghiêng vành nón lá. Tháng tư Huế, nếu ai mà để ư cũng sẽ thấy những gốc xoan, gốc gạo lác đác vài ba hoa chưa rộ thắm, buồn rầu, cô đơn và lạc lơng. Huế mà, kẻ lữ khách nào muốn thấy cái sầu diệu vợi th́ sẽ thấy, kẻ nào muốn thấy cái đỏng đảnh, tươi tắn th́ Huế cũng sẽ chiều ḷng!
Trong những nghĩ suy về một bức tranh chớm hạ b́nh yên khi nhớ về xứ Huế, tháng tư khẽ khàng đẩy hồn tôi trôi triền miên trên mớ hồi ức của quê hương, nơi nuôi nâng hồn tôi với những kư ức tuổi thơ thấm đượm vui buồn. Quảng Ngăi khắc sâu vào đáy tâm hồn của đứa con xa những tháng tư thiết tha và b́nh dị. Về những cánh đồng đang độ xuân đầy, mướt xanh, mê hoặc. Người ta thường ví von lúa tháng tư là lúa đang “th́ con gái”. Những ngày xa lắm, cái thời mà tôi c̣n bé, h́nh như cũng khoảng độ tháng tư, ngày nào rảnh rỗi tôi lại ra đồng nhổ lồng vực giúp nội. Nó giống cây lúa, nhổ một hồi tôi nhổ luôn cả lúa, nội thấy vậy cười trừ, chỉ mấy con cua, con ốc rồi sai tôi đi bắt…
Nhắc tới quê hương, ḷng tự nhiên lại thèm được hít hà cái mùi ngọt ngào của lúa se lẫn với hương thơm hoa cỏ nội đồng. Đă có một thời mùa hè của tôi sẽ không trọn vẹn nếu thiếu đi tiếng sáo diều vi vút; tiếng trâu ḅ gọi bạn hay tiếng của lũ chim khách vờn nhau trên cành khế chín. Ấy vậy mà, chẳng biết tự bao giờ, mùa hạ trong tôi từ lâu đă chẳng ắp đầy khi vắng bóng h́nh của một người nao… Và tháng tư, tháng tư quê hương cũng là một thoáng gió khơi chát mặn đầu môi, là một sớm t́nh mơ huyền hoặc giữa những cánh đồng ngắm nh́n cánh c̣ bay lả. Phải rồi, thiếu mất cánh c̣ đă in hằn từ buổi xưa nào bà ru tôi ngủ th́ tháng tư làm sao có thể ấm ḷng, dù nắng ngoài kia cháy rám những làn da!
Vậy c̣n tháng tư của chốn cao nguyên đất đỏ có ǵ? Sao mà nó “trong veo” quá, nắng chưa đổ lửa giữa khoảng trời xanh ngắt đó, ve chưa ngậm ngùi những khúc dạo hè thê lương âm ỉ, xa xôi. Ḷng người cũng chưa trôi hoang đàng trên những giấc mộng ngây thơ của thời áo trắng. Chắc bởi tâm hồn c̣n chửa bận tâm về chuyện yêu đương xưa lắc nên những nghĩ suy được thể lại mơ về những chốn thân thương. Trước nhà tôi mimosa hững hờ dăm ba nụ hé, những gốc dă quỳ đầy bụi nép ḿnh bởi cái “thời mười một” đă qua. Dẫu bầu trời trong veo không gợn chút mây ở cuối chân trời nhưng nơi này đâu đó vẫn vang lên khe khẽ âm sầu thinh lặng!
Này, mái phố đă vàng một ít, mùa đương ch́m vào cái nắng vàng hanh, ai đang vấn vương những chuyện xa xôi có muốn chùng ḷng xuống một khắc thôi mà cảm nhận? Chiều hoàng hôn mây buồn đỏ ối, ai có c̣n thương nhớ hay thôi? Có nghĩa ǵ đâu, khi tuổi trẻ không đếm bằng nỗi nhớ. Nếu ai cũng dám một lần vứt bỏ th́ giờ đây trong đáy tim gầy đă chẳng mệt nhoài những nét t́nh thơ! Tôi lục lọi trong kư ức cũ ṃn những dư hương trơ trọi, tháng tư sống dậy với một trời đau thương và khói thuốc. Ai trả về đây t́nh khúc tháng tư quá đỗi u sầu, đêm mưa cuối… thay cho lời hát cuối!
Chà! Thế là tháng tư cũng về rồi đấy, ḷng ai có thấy nao nao? Dẫu tháng tư chưa có những cơn mưa rào bất chợt nhưng cũng đủ làm cho ngơ hồn tôi ướt đẫm. Tháng tư nơi tôi không có dịu dàng những mùa hoa, không có những hồi ức đẹp như tranh về thời tấm bé, không có những cánh c̣. Vậy, tháng tư của tôi có ǵ? Tháng tư nơi đây có ǵ để tôi vương vấn mà không đành ḷng nói lời tiễn biệt? – Tất cả chỉ đơn thuần là một chuyến xe thôi mà?
Ồ, tôi c̣n đợi, đợi một người nào xưa lắm, đợi một điều ǵ xa lắm!
Ai buồn hay chăng tá? Nắng nhạt rồi, chiều trả về thành phố của đêm…
Hạ mùa này xác xơ mắt lá
Câu thơ buồn ta viết hôm kia
Cung đàn buông âm trầm rất lạ
Như khóc thương một nỗi chia ĺa
Hạ bây giờ riêng ta đứng đợi
Dáng em về gót mịn chân qua
Chợt nhạt nḥa người xa vời vợi
Biết bao giờ kỷ niệm phôi pha?
Chút luyến tiếc c̣n vương làn tóc
Ta đợi chờ mùa hạ lại sang
Âm vang nào nghe như tiếng khóc
Đêm nay buồn, nặng nửa ta mang…
(Đợi chờ t́nh hạ)
Thuở ve kêu thấp thoáng nỗi đợi chờ
Phượng rực cháy những hồn thơ xanh thẳm
Ta yên b́nh chở mùa hạ vào mơ
Đâu ai biết phượng tàn theo sắc áo
Giọt lệ gầy rơi vỡ giấc thơ ngây
Đôi mươi đến tô hồng môi thiếu nữ
Đường ta đi nắng hóa những đọa đày…
(Một giấc mơ say!)
Chà, thế là tháng tư cũng về rồi đấy! Những con nắng chớm hạ chưa hẳn đă chói chang nhưng cũng đủ khiến cho con người ta mệt mỏi. Ở nơi tôi không có cái dịu dàng của hoa loa kèn, không có những cháy nồng của osaka mà cũng chẳng có những thấp thoáng của “bản đồng dao chớm hạ”… ḷng bỗng dưng nhớ về xứ Huế. Hoa loa kèn ở Huế tuy nhỏ bé hơn ở Hà thành nhưng vẫn ngọt ngào và đằm thắm. Tôi nhớ những ngày đi qua mấy con đường mênh mang, trắng muốt, nhớ những lần dừng lại ở gánh hàng rong, giấu đi chút vội vă mà dành tí thời gian tám chuyện với mấy Mệ, mấy O – những người đội nắng mùa hè để cơng thiên nhiên vào ḷng thành phố!
Huế có những con đường vàng óng trời osaka, Huế cũng có những con đường dịu dàng một màu hoa loa kèn nở. Tuy vậy, tôi thích hoa loa kèn hơn, không điệu đàng mà trầm lắng, nhẹ nhàng như Huế, chỉ có điều chúng hơi vội vă – những con người phố thị. Dường như cứ hết tháng tư, thả chân xuống phố người ta sẽ không c̣n thấy loài hoa đó nữa. Huế th́ buồn vậy, chớm hè tiết lại hanh khô, oi ả. Nhưng thoải mái như cao nguyên tôi th́ lại khiến người ta buồn tẻ đến lạ kỳ! Những ngày trước, khi cái nóng bắt đầu ngột ngạt, tôi thường dành thời gian lang thang giữa ḷng Cố đô nhiều hơn, đôi khi chỉ là bước đi thật chậm và nhâm nhi điếu thuốc bên bờ sông Hương rợp màu hoa cải…
Tháng tư ở xứ hương tràm & mưa lũ này đôi bận cũng có hoa sưa, hoa lộc vừng lạc mùa tới sớm. Có những cây kiêu hănh ngẩng đầu với nắng hạ mà khoe sắc với đất trời, có cây lại chỉ dám ấp e dăm vài ba nụ, khuất ḿnh trong e thẹn, trông chẳng khác chi một nàng O Huế mỉm cười duyên dáng nghiêng vành nón lá. Tháng tư Huế, nếu ai mà để ư cũng sẽ thấy những gốc xoan, gốc gạo lác đác vài ba hoa chưa rộ thắm, buồn rầu, cô đơn và lạc lơng. Huế mà, kẻ lữ khách nào muốn thấy cái sầu diệu vợi th́ sẽ thấy, kẻ nào muốn thấy cái đỏng đảnh, tươi tắn th́ Huế cũng sẽ chiều ḷng!
Trong những nghĩ suy về một bức tranh chớm hạ b́nh yên khi nhớ về xứ Huế, tháng tư khẽ khàng đẩy hồn tôi trôi triền miên trên mớ hồi ức của quê hương, nơi nuôi nâng hồn tôi với những kư ức tuổi thơ thấm đượm vui buồn. Quảng Ngăi khắc sâu vào đáy tâm hồn của đứa con xa những tháng tư thiết tha và b́nh dị. Về những cánh đồng đang độ xuân đầy, mướt xanh, mê hoặc. Người ta thường ví von lúa tháng tư là lúa đang “th́ con gái”. Những ngày xa lắm, cái thời mà tôi c̣n bé, h́nh như cũng khoảng độ tháng tư, ngày nào rảnh rỗi tôi lại ra đồng nhổ lồng vực giúp nội. Nó giống cây lúa, nhổ một hồi tôi nhổ luôn cả lúa, nội thấy vậy cười trừ, chỉ mấy con cua, con ốc rồi sai tôi đi bắt…
Nhắc tới quê hương, ḷng tự nhiên lại thèm được hít hà cái mùi ngọt ngào của lúa se lẫn với hương thơm hoa cỏ nội đồng. Đă có một thời mùa hè của tôi sẽ không trọn vẹn nếu thiếu đi tiếng sáo diều vi vút; tiếng trâu ḅ gọi bạn hay tiếng của lũ chim khách vờn nhau trên cành khế chín. Ấy vậy mà, chẳng biết tự bao giờ, mùa hạ trong tôi từ lâu đă chẳng ắp đầy khi vắng bóng h́nh của một người nao… Và tháng tư, tháng tư quê hương cũng là một thoáng gió khơi chát mặn đầu môi, là một sớm t́nh mơ huyền hoặc giữa những cánh đồng ngắm nh́n cánh c̣ bay lả. Phải rồi, thiếu mất cánh c̣ đă in hằn từ buổi xưa nào bà ru tôi ngủ th́ tháng tư làm sao có thể ấm ḷng, dù nắng ngoài kia cháy rám những làn da!
Vậy c̣n tháng tư của chốn cao nguyên đất đỏ có ǵ? Sao mà nó “trong veo” quá, nắng chưa đổ lửa giữa khoảng trời xanh ngắt đó, ve chưa ngậm ngùi những khúc dạo hè thê lương âm ỉ, xa xôi. Ḷng người cũng chưa trôi hoang đàng trên những giấc mộng ngây thơ của thời áo trắng. Chắc bởi tâm hồn c̣n chửa bận tâm về chuyện yêu đương xưa lắc nên những nghĩ suy được thể lại mơ về những chốn thân thương. Trước nhà tôi mimosa hững hờ dăm ba nụ hé, những gốc dă quỳ đầy bụi nép ḿnh bởi cái “thời mười một” đă qua. Dẫu bầu trời trong veo không gợn chút mây ở cuối chân trời nhưng nơi này đâu đó vẫn vang lên khe khẽ âm sầu thinh lặng!
Này, mái phố đă vàng một ít, mùa đương ch́m vào cái nắng vàng hanh, ai đang vấn vương những chuyện xa xôi có muốn chùng ḷng xuống một khắc thôi mà cảm nhận? Chiều hoàng hôn mây buồn đỏ ối, ai có c̣n thương nhớ hay thôi? Có nghĩa ǵ đâu, khi tuổi trẻ không đếm bằng nỗi nhớ. Nếu ai cũng dám một lần vứt bỏ th́ giờ đây trong đáy tim gầy đă chẳng mệt nhoài những nét t́nh thơ! Tôi lục lọi trong kư ức cũ ṃn những dư hương trơ trọi, tháng tư sống dậy với một trời đau thương và khói thuốc. Ai trả về đây t́nh khúc tháng tư quá đỗi u sầu, đêm mưa cuối… thay cho lời hát cuối!
Chà! Thế là tháng tư cũng về rồi đấy, ḷng ai có thấy nao nao? Dẫu tháng tư chưa có những cơn mưa rào bất chợt nhưng cũng đủ làm cho ngơ hồn tôi ướt đẫm. Tháng tư nơi tôi không có dịu dàng những mùa hoa, không có những hồi ức đẹp như tranh về thời tấm bé, không có những cánh c̣. Vậy, tháng tư của tôi có ǵ? Tháng tư nơi đây có ǵ để tôi vương vấn mà không đành ḷng nói lời tiễn biệt? – Tất cả chỉ đơn thuần là một chuyến xe thôi mà?
Ồ, tôi c̣n đợi, đợi một người nào xưa lắm, đợi một điều ǵ xa lắm!
Ai buồn hay chăng tá? Nắng nhạt rồi, chiều trả về thành phố của đêm…
Hạ mùa này xác xơ mắt lá
Câu thơ buồn ta viết hôm kia
Cung đàn buông âm trầm rất lạ
Như khóc thương một nỗi chia ĺa
Hạ bây giờ riêng ta đứng đợi
Dáng em về gót mịn chân qua
Chợt nhạt nḥa người xa vời vợi
Biết bao giờ kỷ niệm phôi pha?
Chút luyến tiếc c̣n vương làn tóc
Ta đợi chờ mùa hạ lại sang
Âm vang nào nghe như tiếng khóc
Đêm nay buồn, nặng nửa ta mang…
(Đợi chờ t́nh hạ)