Log in

View Full Version : Viết Về Sài Gòn Rất Hay Với Những Buồn Vương Và Nỗi Nhớ


florida80
04-13-2022, 21:48
ôi chưa có dịp để đến với Sài Gòn, nhưng nếu xứ Huế trong tôi giống như một nàng thiếu nữ trầm lắng và duyên dáng, thì Sài Gòn qua lời kể của bạn bè lại toát lên vẻ đẹp của một cô nàng tiểu thư đỏng đảnh, dễ thương và dễ mến, không hề đơn điệu. Kẻ bảo Sài Gòn phóng khoáng, vô ưu, người nói Sài Gòn phồn hoa và rộn rã. Con người nơi này quanh năm bận rộn với cuộc mưu sinh, tôi cũng từng nghe ai đó nói rằng Sài Gòn không rảnh, và Sài Gòn không ngủ…

Tôi có nhiều người bạn ở đây, dẫu chưa gặp mặt lần nào nhưng cũng đủ để đặt vào nhau sự tin tưởng, ít nhất là về công việc và tiền bạc. Hi vọng một ngày nào đó không xa tôi sẽ được tận mắt nhìn ngắm nơi này. Còn bây giờ, mời các bạn cùng xem qua và thưởng thức những áng thơ hay viết về Sài Gòn rất đẹp của nhiều tác giả. Mong rằng các bạn cũng sẽ thích những bài thơ về Sài Gòn rất hay này, chúc các bạn vui vẻ bên những vần thơ!

» Đầu tiên, 5 áng thơ tình nơi Sài Gòn hay, buồn và lãng mạn:

1, Một Thoáng Sài Gòn
Khi trở lại buồn vương giọt nắng
Còn ai quen về nói câu chào
Tôi, bước lạ, từ thời xa vắng
Giữa Sài Gòn thôi hết chờ nhau!

Chiều xuống chậm ngang vùng ký ức
Hàng me xanh, kỷ niệm xanh màu
Hoa phượng vỡ, vỡ niềm mơ ước
Những cuộc tình nào xót xa đau?

Mây lờ lững trôi về quá khứ
Tháng sáu trông chờ mãi cơn mưa
Ve không hát bài tình ca cũ
Không mưa mà nỗi nhớ đong đưa!

Vẫn còn đó sân trường, góc lớp
Dấu yêu xưa xa khuất bao giờ
Tìm đâu thấy vai gầy xoã tóc
Áo trắng còn trắng mãi hồn thơ!

Tôi trở lại Sài Gòn muôn ngả
Ði lang thang qua những vui buồn
Thở chút nắng, trường em, giữa hạ
Mai xa rời biết ấm lòng hơn?
(Huỳnh Nguyễn Thanh Tâm)

2, Đi Giữa Sài Gòn
Đi giữa Sài Gòn lòng chợt vắng
Còi xe che mờ dáng em xưa
Tôi cầm màu nắng lang thang mãi
Mà tình lỡ hẹn với cơn mưa

Chắc em từng qua con phố ấy
Hàng cây xào xạc lúc hoàng hôn
Tôi như lữ khách trong miền nhớ
Mắc nợ dài vạt áo chờ mong

Nếu em trở lại ngôi trường cũ
Tôi đã thành phấn trắng phai nhoà
Bảng đen không ghi tên kỷ niệm
Ngọn gió cuối mùa thưa thớt xa

Đi giữa Sài Gòn lòng chợt vắng
Biết giấu nơi đâu một nỗi buồn
Thú thật đời tôi nhiều cay đắng
Từ ngày em vội vã quay lưng!
(Bùi Đức Ánh)

Những áng thơ tình xứ Huế hay
3, Cho Một Thành Phố Mất Tên
Em Sài Gòn đẹp nhất về đêm
Tiếng hoa rơi, nhạc lắng, mây chìm
Nét môi duyên, nụ cười huyền hoặc
Phút chốc trần gian vội lãng quên!

Ta thương em tàn hơi thở cuối
Ta nhớ em trọn kiếp lưu đày
Ngày xa thành phố xanh xao nhớ
Ta giã từ nhau tợ bóng mây!

Những con đường cũ còn im bóng
Tà áo ai còn theo gió bay
Tiếng guốc gõ đều trên phố vắng
Hay tàn trong ngõ hẹp chiều nay?

Ta nhớ từng cơn mưa bụi nhỏ
Ta chờ nhau cuối phố, mưa sa
Từng cơn gió lạnh giao mùa đến
Một sớm thu về em xót xa!

Đời đã vô tình không vấn vương
Ngõ xưa đã hút lối thiên đường
Còn đây hơi thở xanh xao mộng
Em mất tên rồi ta tiếc thương!
(Hoàng Ngọc Ẩn)



4, Sài Gòn – Mùa Không Em
Tháng Tư về sao chẳng thấy em đâu
Trời mùa hạ giấu em kĩ quá
Anh đi tìm trên hàng cây nhánh lá
Lá chỉ lắc đầu khe khẽ gió đong đưa

Tháng Tư về anh đợi một cơn mưa
Xua cái nắng, đón em về trên lối
Mưa Sài Gòn cứ tan đi thật vội
Như sợ vô tình làm ướt dấu chân em

Tháng Tư về anh nhớ những que kem
Tiếng mõ leng keng công viên chiều chung bước
Những ngón tay đan dưới tàn cây xanh mượt
Em mang nụ cười gửi lại phố sau lưng

Tháng Tư về ta cứ chợt dửng dưng
Phố vẫn đông, vắng em thành xa lạ
Anh xa em, Sài Gòn thưa thớt quá
Mặc kệ bao người xuôi ngược về đâu

Tháng Tư, Sài Gòn nắng ngập đầu
Những chiếc khẩu trang chỉ chừa đôi mắt
Ta lạc mất em giữa dòng người bịt mặt
Lặng lẽ trở về xóm trọ cô đơn.

Tháng Tư một mình hát trong đêm
Ngồi thức đợi đèn nhà cao đi ngủ
Sài Gòn không đêm, Sài Gòn không ngủ
Thao thức cùng anh không ngủ để nhớ em!
(Hoài Vũ)