florida80
04-13-2022, 22:23
Bánh ḿ Hà Nội, với tôi, như vệt sáng của sao băng khó phai mờ.
Trong kư ức của một đứa trẻ lên 6, những kỷ niệm ấu thơ đọng lại như những vệt sáng của sao băng đổ xuống. Nó không liền mạch và hằn dấu đều đặn, nhưng những ǵ c̣n đọng lại chắc chắn là sáng rơ lắm, khó có thể phai mờ.
Đó là tôi, đứa trẻ của 25 năm về trước, khư khư giữ chiếc “bánh ḿ Hà Nội” - thức quà bố mua cho mà không nỡ ăn.
Trước những năm 2000, bố tôi theo các chú trong làng lên mạn ngược (ư nói các tỉnh Cao - Bắc - Lạng trước đây) thu mua ắc quy hỏng của người dân rồi chuyển về chợ Long Biên (Hà Nội) bán lại. Mỗi chuyến hàng của bố thường kéo dài hơn hai chục ngày, có khi là cả tháng.
Mỗi lần bố về là chúng tôi vui lắm, mừng lắm bởi bố luôn có quà, khi là cặp bánh đa, lúc là gói bánh Hải Châu, nhưng đặc biệt không lần nào là không có dăm chiếc “bánh ḿ Hà Nội” được bố gói cẩn thận trong cái túi dù bộ đội.
Nhất định phải là “bánh ḿ Hà Nội” và bố có hẳn một sự tích kể về nguồn gốc món bánh này và làm sao mua được mang về cho chị em tôi. Bố bảo, bánh này chỉ Hà Nội mới có, mà phải chờ tận buổi đêm mới mua được, ban ngày không bán. Quăng 10 giờ khuya trở ra, thường có một bà bán bánh đội một cái thúng to trên đầu, thong dong đi khắp ngơ.
Sau này tôi mới rơ, trong câu chuyện hóm hỉnh của bố hằn lên những nhọc nhằn, vất vả. Những lần đưa hàng về chợ Long Biên, bố và các chú thường phải thay nhau thức đêm trông hàng và bánh ḿ là món thay cơm mà cánh phu hàng thường ăn vội trong những phút tranh thủ giải lao, rẻ và thêm cốc nước vào là no bụng.
Thế nhưng, trong kư ức của tôi, “bánh ḿ Hà Nội” thực sự là thức quà vặt đặc biệt nhất, thơm ngon nhất mà món bánh răng bừa toàn hành của mẹ không tài nào sánh bằng.
“Bánh ḿ Hà Nội” bố mang về tuy không c̣n nóng gịn nữa, cái phồng cái dẹt, cái bẹp dúm và dai nhưng chị em tôi thích lắm và chưa bao giờ thôi háo hức. Mùi hương của bột vẫn c̣n nguyên, ruột bánh dẻo mềm, bố lại rắc thêm th́a đường cát càng làm tôi thích thú.
Và hơn cả một chiếc bánh ḿ, bố đă gieo vào chúng tôi niềm tin rằng: “Chăm chỉ học giỏi, sau này được ra Hà Nội tha hồ mà ăn bánh ḿ nóng gịn”.
Cho tới hôm nay, bánh ḿ vẫn là một món ăn trứ danh của Hà Nội nói riêng và Việt Nam nói chung, là một trong những biểu tượng ẩm thực đối với bạn bè quốc tế.
Với tôi, bánh ḿ không chỉ gói tṛn trong kỷ niệm tuổi thơ mà c̣n là niềm tin, động lực mà bố đă gieo vào để hôm nay tôi được ở đây, giữa ḷng thủ đô ngàn năm văn hiến và kể lại câu chuyện về món “bánh ḿ Hà Nội”.
Trong kư ức của một đứa trẻ lên 6, những kỷ niệm ấu thơ đọng lại như những vệt sáng của sao băng đổ xuống. Nó không liền mạch và hằn dấu đều đặn, nhưng những ǵ c̣n đọng lại chắc chắn là sáng rơ lắm, khó có thể phai mờ.
Đó là tôi, đứa trẻ của 25 năm về trước, khư khư giữ chiếc “bánh ḿ Hà Nội” - thức quà bố mua cho mà không nỡ ăn.
Trước những năm 2000, bố tôi theo các chú trong làng lên mạn ngược (ư nói các tỉnh Cao - Bắc - Lạng trước đây) thu mua ắc quy hỏng của người dân rồi chuyển về chợ Long Biên (Hà Nội) bán lại. Mỗi chuyến hàng của bố thường kéo dài hơn hai chục ngày, có khi là cả tháng.
Mỗi lần bố về là chúng tôi vui lắm, mừng lắm bởi bố luôn có quà, khi là cặp bánh đa, lúc là gói bánh Hải Châu, nhưng đặc biệt không lần nào là không có dăm chiếc “bánh ḿ Hà Nội” được bố gói cẩn thận trong cái túi dù bộ đội.
Nhất định phải là “bánh ḿ Hà Nội” và bố có hẳn một sự tích kể về nguồn gốc món bánh này và làm sao mua được mang về cho chị em tôi. Bố bảo, bánh này chỉ Hà Nội mới có, mà phải chờ tận buổi đêm mới mua được, ban ngày không bán. Quăng 10 giờ khuya trở ra, thường có một bà bán bánh đội một cái thúng to trên đầu, thong dong đi khắp ngơ.
Sau này tôi mới rơ, trong câu chuyện hóm hỉnh của bố hằn lên những nhọc nhằn, vất vả. Những lần đưa hàng về chợ Long Biên, bố và các chú thường phải thay nhau thức đêm trông hàng và bánh ḿ là món thay cơm mà cánh phu hàng thường ăn vội trong những phút tranh thủ giải lao, rẻ và thêm cốc nước vào là no bụng.
Thế nhưng, trong kư ức của tôi, “bánh ḿ Hà Nội” thực sự là thức quà vặt đặc biệt nhất, thơm ngon nhất mà món bánh răng bừa toàn hành của mẹ không tài nào sánh bằng.
“Bánh ḿ Hà Nội” bố mang về tuy không c̣n nóng gịn nữa, cái phồng cái dẹt, cái bẹp dúm và dai nhưng chị em tôi thích lắm và chưa bao giờ thôi háo hức. Mùi hương của bột vẫn c̣n nguyên, ruột bánh dẻo mềm, bố lại rắc thêm th́a đường cát càng làm tôi thích thú.
Và hơn cả một chiếc bánh ḿ, bố đă gieo vào chúng tôi niềm tin rằng: “Chăm chỉ học giỏi, sau này được ra Hà Nội tha hồ mà ăn bánh ḿ nóng gịn”.
Cho tới hôm nay, bánh ḿ vẫn là một món ăn trứ danh của Hà Nội nói riêng và Việt Nam nói chung, là một trong những biểu tượng ẩm thực đối với bạn bè quốc tế.
Với tôi, bánh ḿ không chỉ gói tṛn trong kỷ niệm tuổi thơ mà c̣n là niềm tin, động lực mà bố đă gieo vào để hôm nay tôi được ở đây, giữa ḷng thủ đô ngàn năm văn hiến và kể lại câu chuyện về món “bánh ḿ Hà Nội”.