PDA

View Full Version : Đời người có mấy lần được mười sáu năm?


troopy
04-14-2022, 10:56
"Trong suốt nhiều năm, tâm trí tôi vẫn ám ảnh bởi câu chuyện "Dê Trắng Đê Đen". Hai con cùng tranh nhau để bước qua cầu. Do không con nào chịu lùi bước nên cả hai rơi tỏm xuống sông. Từ truyện nghiệm ra chuyện và từ chuyện ngẫm tới sự đời. Có nhiều t́nh huống tréo ngoe nhưng chỉ cần nhường nhau dù chỉ nửa bước th́ ... trời yên biển lặng"
---
Lấy vợ Long An nên mười năm qua tôi có nhiều bận được về thăm và ḥa ḿnh với nếp sống tại quê vợ. Sáng tinh sương. Mẹ đánh thức tôi để kịp theo chuyến ghe hàng của cậu (cậu là em trai của mẹ). Mẹ có chuẩn bị một ít hoa quả mấy chiếc bánh lạt và bó nhang nhỏ. Hỏi mẹ những thứ này để làm ǵ mẹ không nói. Mẹ chỉ cười hiền " bận nào tới tầm này cậu bây cũng nhờ mẹ chuẩn bị sẵn ... riết không nói cũng thành quen !". Tôi không hỏi nữa. Đôi mắt mẹ chợt long lanh lên. Mẹ nhanh người quay đi. Tôi biết. Khi đó mẹ vợ tôi đă khóc ...
Chiếc ghe bầu của cậu thuộc loại khá lớn. Chứa trên đó hầm bà lằng xáng cấu lỉnh kỉnh các thứ. Từ nồi niêu xoong chảo, đến mền mùng chiếu gối. Bánh ngọt, thuốc lá, bia, cây kim, cọng chỉ, quần áo trẻ em .v.v... Đúng nghĩa là một tiệm tạp hóa nổi trên sông rạch. Ngồi cùng cậu đằng sau đuôi ghe trong buổi sớm mai. Tôi cảm nhận được cái lạnh đang bủa vây xung quanh. Sương sớm quyện cùng cái lạnh từ mặt nước cứ phả lên, khiến tôi thoáng một chút rùng ḿnh. Nhưng cậu vẫn ung dung ngực trần, quần đùi, ngồi ngạo nghễ cùng đất trời. Ghe đang lừng lững rẽ con nước tiến lên th́ bỗng cậu tắt máy cho trôi thật chậm. Phía đối diện là một chiếc ghe nhỏ đi giăng câu sớm, đơn độc và lẻ loi. Tôi lập tức đưa ánh mắt về phía cậu để tỏ sự thắc mắc. Như đoán được. Cậu cắt nghĩa cho tôi :
- Ḿnh là ghe bự. Họ là ghe nhỏ. Gặp nhau trên khúc sông này ḿnh phải chủ động tắt "đuôi tôm" cho phải phép con à !!
- Dạ. Con vẫn chưa hiểu cậu .. ???
- V́ nếu gặp sóng mạnh tạo ra từ "đuôi tôm" có thể làm ghe nhỏ họ chao đảo, dễ dẫn đến bị lật. Đời phải dựa qua dựa lại nhau mà sống !
- ......... (tôi nghe mà thấm vô cùng).
Sau khi ghe nhỏ của họ qua khỏi. Tôi thấy người đàn ông trên đó gật đầu cảm ơn v́ cậu đă tương trợ. Cậu gật đầu đáp lễ rồi cho "đuôi tôm" nổ máy trở lại. Cuộc hành tŕnh của chúng tôi lại tiếp tục. Tôi nh́n cậu với một cặp mắt đầy thán phục v́ cách hành xử trượng nghĩa. Lại một lần nữa như đọc được ư của tôi. Cậu lại cười phá lên "khà khà khà ... mần con khỉ khô ǵ mà bây ḍm tao dữ dằn riết vậy ?". Tôi cười cùng cậu. Hai giọng cười sang sảng ḥa quyện vào nhau phá vỡ không khí ẩm đục của "đất đồng" buổi sáng. Ấm áp và vỡ ̣a cảm xúc khi con người ḿnh biết sống vá biết nghĩ đến nhau ... !
Được một đoạn khá xa, chúng tôi rẽ vào một con rạch nhỏ nhưng cũng đủ sâu để di chuyển. Ghe bầu đang phăng phăng tiến lên phía trước. Hai bên rạch những hàng dừa nước mọc đan xen vào nhau rậm rạp đến che cả tầm mắt. Tôi cầm một cây rựa (loại dao to) tiến lên mũi ghe để chặt bớt lá cho dễ thấy đường. Được chừng mươi phút trong màn sương sớm tôi lại thấy được một chiếc ghe nhỏ đi ngược chiều. Y như phán đoán của ḿnh. Cậu tôi cũng tắt máy để nhường đường cho họ. Nhưng thật ḱ lạ cậu không những tắt máy mà c̣n ... đứng lên ... rồi quỳ gối xuống chắp tay chào họ ! Đối điện là một đôi phu phụ đă lớn tuổi, mái đầu bạc trắng. Người phụ nữ ngồi trước mũi ghe nh́n ra cậu cháu tôi và liền tỏ ra sự lạnh nhạt cùng một cặp mắt vô hồn. Người đàn ông th́ có vẻ cởi mở hơn khi vừa chống sào cho ghe tiến lên, ông ta vừa gật nhẹ đầu rồi nói khẽ :
- Đă là năm thứ mười sáu rồi ... cậu đă có ḷng !
- Dạ ... (cậu tôi nói mà 2 ḍng nước mắt chảy trên đôi g̣ má)
Khi ghe của đôi phu phụ đă trôi được một quăng khá xa, cậu mới cho "đuôi tôm" nổ máy. Quẹt quẹt mấy giọt nước mắt trên má ḿnh. Một lần nữa cậu hỏi như trả lời cho sự thắc mắc mắc của tôi :
- Bận năy chị hai (mẹ vợ tôi) có đưa cho bây cái ǵ không ?
- Dạ có cậu !
- Bây biết tự sao năy ghe bầu ḿnh tắt máy nhường "luồng nước" không ?
- Dạ. V́ ghe ḿnh là ghe bự. Cậu sợ sóng đánh làm chồng chềnh ghe nhỏ của người ta.
- Đúng một nửa.
- Dạ ?
- Chị hai không kể bây nghe ngọn nguồn câu chuyện à ?
- Dạ. Cậu ... cậu ... cậu nói con nghe đi !
- Ừ.
---
Tiếng cậu chợt đứt đoạn thay vào đó là sự nấc nghẹn dâng lên cuống họng. Câu chuyện giữa cậu cháu tôi cứ vậy bắt đầu trượt dài về mười sáu năm trước.
16 năm trước.
Cậu và một người con gái yêu nhau. Hai bên gia đ́nh cùng cảnh khổ nên cũng xem như môn đăng hộ đối. Cậu về nhà năn nỉ mẹ (bà ngoại vợ tôi) mang trầu rượu sang "bỏ lễ" ở nhà cô gái xem như ăn hỏi. Họ nhận. Vui vẻ tiếp đón nhà trai, đăi đằng rất thịnh t́nh. Đôi lứa yêu nhau mặn nồng từ ánh mắt đến cái nắm tay chan chứa. Nhưng khoảng hai tuần nữa đến ngày tổ chức hôn lễ. Nhà gái mang sính lễ, cau trầu sang xin trả lại ... ??? Ngày đau ḷng đó, ba cô dâu cúi gằm mặt xuống không nói được câu nào. C̣n mmẹ cô dâu th́ tàn nhẫn thốt lên rằng " ... chị xui hụt à ... đời tụi ḿnh trót nghèo rồi ... giờ nghèo lại cáp rá với nghèo ... hổng lẻ tụi ḿnh cam tâm nh́n cháu con ḿnh cũng nghèo miết sao ... ??? ". Họ chê nhà cậu tôi nghèo ! Ai cũng thương con ḿnh. Từ thật tâm nếu đă thật sự thương con gái người ta th́ phải nghĩ cho họ. Quan niệm chân thành như thế mà cậu tôi chấp nhận và sống tiếp những ngày sau này.
Bẵng đi một thời gian. Người con gái đó bỏ xứ lên Sài G̣n đi làm ở khu chế xuất. Một năm chỉ về nhà một lần lúc nghỉ tết âm lịch. Lần nào họ cũng hẹn nhau ra bập dựa nước phía xa xa cánh đồng để tâm sự. Cô gái dựa đầu vào vai cậu chan chứa :
- Anh à ... mấy năm ... mấy năm rồi em đi làm em cũng tích cóp được một số vốn ... hay là ... hay là tụi ḿnh bỏ xứ mà đi đi anh.
Cậu tôi hôn nhẹ lên vầng trán của cô gái ấy rằng :
- Anh đă bị mẹ em từ chối một lần. Anh không thể bỏ trốn cùng em. Đó là bất hiếu. Lần kế tiếp khi mang sính lễ sáng nhà em sẽ là lần cha mẹ em hănh điện với xóm làng khi gă em cho anh.
Giáp tết năm sau đó nữa. Đang tay cuốc tay cày trên cánh đồng th́ bỗng nhiên mặt cậu tôi biến sắc. Cái điện thoại cùi bắp mà cậu trân quư bấy lâu bỗng rớt tỏm xuống đất. Cậu leo lên bờ ruộng băng băng chạy về phía đường quốc lộ. Mẹ vợ tôi hớt hải chạy lại nhặt cái điện thoại lên mà âm thanh phát ra từ trong đó vẫn không thôi nấc nghẹn :
- .... nó chết rồi ... chết rồi con ơiiiiii !!!
Cô gái hôn phu của cậu năm ấy trên chuyến xe cuối cùng trở về ăn tết cùng gia đ́nh. Không may khi xe vừa về tới địa phận Long An th́ cả xe bị tai nạn giao thông. Chiếc xe bị tông bẹp dí. Khi người ta cố gắng lôi xác của hành khách trong xe ra. Trên tay cô vẫn c̣n cầm khư khư tấm h́nh chụp chung với cậu. Đúng 16 năm sau là đúng 16 lần vào khoảng thời gian này cậu đều đặn đi thăm cô. Cô được an táng trên một g̣ đất cao ráo sạch sẽ. Phần mộ được xây hướng về phía nhà của cậu. Như một sự ngầm chấp nhận từ phía gia đ́nh ấy. Nhưng giờ đă là quá muộn !
---
Chiếc ghe chợt tắt "đuôi tôm" cho cả thân tàu lặng lẽ lướt êm. Ghe cập vào một bến nhỏ. Cậu cột dây sơ sụa cho ghe khỏi trôi sau đó nhảy lên phần đất phía trên. Tôi lỉnh kỉnh bước theo với những thứ mà mẹ đă chuẩn bị. Cậu đi trước không nói nữa lời, trong khi đôi vai rắn rỏi kia cứ run lên từng cơn. Ôi ! Đời người có mấy lần được mười sáu năm .........

https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2038490&stc=1&d=1649933778

VietBF©sưu tập