troopy
04-15-2022, 03:33
Trong một cái chuồng gà, có một con Gà mái đang ấp trứng. Đã hai mươi ngày trôi qua... các con cũng sắp chào đời...
Thế rồi, bao công sức của mẹ gà cuối cùng đã được đền đáp. Mười chú gà con mủm mỉm lần lược mổ vỏ chui ra. Thật khó mà diễn tả được hết niềm hạnh phúc tột cùng của nó khi nghe đàn con chíp chíp xung quanh...
Hình ảnh con gà mẹ “túc túc” dẫn bầy con đi trong vườn kiếm ăn là một hình ảnh vô cùng đẹp và rất nhiều ý nghĩa...
Tôi thích ngồi nhìn gà mái dẫn đàn con đi tìm thức ăn vào buổi sáng trên sân và sau đó, mẹ dẫn các con vào vườn kiếm ăn cùng nô đùa...!
Chân luôn bươi đất, gạt lá cây tìm trùng rết rồi túc Gà mẹ luôn luôn nhường phần ăn cho con mình.
Thấy hạt tấm rơi đâu đó, thấy con trùn, con mối..., mẹ gắp mỏ gọi con.
Đám gà con chẳng cần phải lo gì, chỉ cần chạy theo mẹ, lắng nghe..., khi nào cái mỏ của mẹ kêu “tục tục” là chạy tới..., bọn chúng có một người mẹ quá tuyệt vời.
Gà mẹ quan tâm chăm sóc đến từng đứa con trong đàn, hướng dẫn cho chúng cách bới mồi tìm kiếm thức ăn cùng nhiều kỹ năng sống cần thiết khác. Đặc biệt hơn, ở bên mẹ, bọn chúng không phải lo bị các con vật khác tấn công...
Vì khi phát hiện nguy hiểm, mẹ gà sẽ xù lông và sẳn sàng liều thân để bảo vệ con...!
Chân luôn bươi đất, gạt lá cây tìm trùn, côn trùng rồi mẹ luôn luôn nhường phần ăn cho con mình...!
Dù bụng mẹ đang rất đói...!
Chiều về..., mẹ dẫn đàn con về chuồng rồi xoè cánh ủ ấp mang ấm áp và bảo vệ đàn gà con an giấc...!
Rồi đàn gà con lớn lên, đủ lông đủ cánh bắt đầu đánh đá lẫn nhau, để giành ăn, giành cái quyền lợi, địa vị trong đàn khi đã đủ sức kiếm ăn riêng.
Đến một ngày nào đó, gà mẹ vẫn “túc túc” gọi con nhưng chẳng đứa con nào chạy đến. Bọn chúng đã đi xa cuối vườn, tự do đi khắp nơi, chúng không còn cần đến sự chăm sóc, không đến lời kêu của mẹ nữa.
Đến một ngày..., chẳng biết gà mẹ lững thững, buồn tủi chậm chạp đi về chuồng một mình...!
Các con đã lớn, đã đi xa chẳng có gà con nào một lần gọi mẹ khi nó tìm thấy một con trùn hay một hạt gạo rơi...!
Ngày chúng còn ấu thơ..., gà mẹ ấp ủ, che chở bảo vệ đầy đủ cả Mười đứa con...!
Hôm nay..., những đứa con không làm tròn bổn phận chăm sóc, nuôi nấng Một người mẹ già...!
*Nước mắt chảy xuôi: Chỉ làm nguôi kí ức...!
*Nước mắt chảy ngược: Mới thấm được niềm đau...!
“Nỗi buồn là di sản của quá khứ...!
Sự nuối tiếc là nỗi đau của ký ức...!”
https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2038866&stc=1&d=1649993595
VietBF©sưu tập
Thế rồi, bao công sức của mẹ gà cuối cùng đã được đền đáp. Mười chú gà con mủm mỉm lần lược mổ vỏ chui ra. Thật khó mà diễn tả được hết niềm hạnh phúc tột cùng của nó khi nghe đàn con chíp chíp xung quanh...
Hình ảnh con gà mẹ “túc túc” dẫn bầy con đi trong vườn kiếm ăn là một hình ảnh vô cùng đẹp và rất nhiều ý nghĩa...
Tôi thích ngồi nhìn gà mái dẫn đàn con đi tìm thức ăn vào buổi sáng trên sân và sau đó, mẹ dẫn các con vào vườn kiếm ăn cùng nô đùa...!
Chân luôn bươi đất, gạt lá cây tìm trùng rết rồi túc Gà mẹ luôn luôn nhường phần ăn cho con mình.
Thấy hạt tấm rơi đâu đó, thấy con trùn, con mối..., mẹ gắp mỏ gọi con.
Đám gà con chẳng cần phải lo gì, chỉ cần chạy theo mẹ, lắng nghe..., khi nào cái mỏ của mẹ kêu “tục tục” là chạy tới..., bọn chúng có một người mẹ quá tuyệt vời.
Gà mẹ quan tâm chăm sóc đến từng đứa con trong đàn, hướng dẫn cho chúng cách bới mồi tìm kiếm thức ăn cùng nhiều kỹ năng sống cần thiết khác. Đặc biệt hơn, ở bên mẹ, bọn chúng không phải lo bị các con vật khác tấn công...
Vì khi phát hiện nguy hiểm, mẹ gà sẽ xù lông và sẳn sàng liều thân để bảo vệ con...!
Chân luôn bươi đất, gạt lá cây tìm trùn, côn trùng rồi mẹ luôn luôn nhường phần ăn cho con mình...!
Dù bụng mẹ đang rất đói...!
Chiều về..., mẹ dẫn đàn con về chuồng rồi xoè cánh ủ ấp mang ấm áp và bảo vệ đàn gà con an giấc...!
Rồi đàn gà con lớn lên, đủ lông đủ cánh bắt đầu đánh đá lẫn nhau, để giành ăn, giành cái quyền lợi, địa vị trong đàn khi đã đủ sức kiếm ăn riêng.
Đến một ngày nào đó, gà mẹ vẫn “túc túc” gọi con nhưng chẳng đứa con nào chạy đến. Bọn chúng đã đi xa cuối vườn, tự do đi khắp nơi, chúng không còn cần đến sự chăm sóc, không đến lời kêu của mẹ nữa.
Đến một ngày..., chẳng biết gà mẹ lững thững, buồn tủi chậm chạp đi về chuồng một mình...!
Các con đã lớn, đã đi xa chẳng có gà con nào một lần gọi mẹ khi nó tìm thấy một con trùn hay một hạt gạo rơi...!
Ngày chúng còn ấu thơ..., gà mẹ ấp ủ, che chở bảo vệ đầy đủ cả Mười đứa con...!
Hôm nay..., những đứa con không làm tròn bổn phận chăm sóc, nuôi nấng Một người mẹ già...!
*Nước mắt chảy xuôi: Chỉ làm nguôi kí ức...!
*Nước mắt chảy ngược: Mới thấm được niềm đau...!
“Nỗi buồn là di sản của quá khứ...!
Sự nuối tiếc là nỗi đau của ký ức...!”
https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2038866&stc=1&d=1649993595
VietBF©sưu tập