troopy
04-20-2022, 07:12
- Chúng mày ơi..., đi xem cô dâu già nè...!
Bọn trẻ con trong xóm í ới gọi nhau đi xem đám cưới của anh. Một đám cưới mà quá nửa đời người anh mới có được. Anh sung sướng nhìn sang chị: Vẫn khuôn mặt ấy, nét đẹp dịu dàng của người con gái mà anh yêu từ tuổi học trò, khuôn mặt đã theo anh bao tháng năm, nằm mơ anh cũng không dám nghĩ rồi sẽ đến ngày chị sẽ là của anh bằng xương, bằng thịt...!
Anh và Chị sinh ra và lớn lên cùng nhau, hai đứa học chung một lớp. Anh từ khi sinh ra đã bị dị tật, càng lớn anh càng mặc cảm vì cái lưng gù của mình, chỉ có chị là không để ý đến cái lưng gù của anh vẫn vô tư rủ anh đi làm nương, phát rẫy.
Đến tuổi biết yêu, anh đã thầm yêu chị, nhưng anh mặc cảm vì dị tật của mình nên không dám thổ lộ, chỉ đơn phương một mình...! Còn chị càng lớn càng xinh đẹp, nét đẹp của tuổi trăng tròn thật rực rỡ...
Anh giấu tình yêu của mình vào những bụi vầu, với sức trai tráng của mình khai hoang được đến đâu anh trồng vầy đến đó, anh thì thầm nói chuyện với những gốc măng non về nỗi nhớ chị của anh. Tình yêu của anh đối với chị như những gốc măng ngày một lớn, qua năm tháng nó đã là cả một rừng vầu ngút ngàn, xanh thẳm....
Chị đến chơi, anh luôn lắng nghe như một người bạn thân, có những lúc chị còn đùa vui đấm vào cái lưng gù của anh hỏi anh có người yêu chưa, bao giờ lấy vợ...?
Anh mỉm cười nói sắp rồi mà con tim quặn đau. Anh yêu chị nhưng đâu dám cho ai biết, chỉ dám vào rừng vầu hét to lên “Anh yêu em...!", vậy thôi...
Hôm chị lấy chồng, anh đã vào rừng vầu lặng lẽ khóc, khóc cho số phận của mình, khóc cho tình yêu đơn phương của mình...!
Khi nghe tin chồng chị mất vì tai nạn, chị một nách hai con nhỏ, anh vô cùng thương chị, tại sao số phận lại ác nghiệt với người con gái anh yêu; một người con gái hiền lành như chị...!
Nỗi vất vả của người đàn bà goá chồng anh đều thấu hiểu, anh cũng
thường qua nhà giúp đỡ chị, thường ngồi kể chuyện cho hai đứa con gái của chị; anh là người kể chuyện rất có duyên hai đứa con của chị cũng rất quý mến anh.
Năm tháng trôi đi, hai đứa con gái của chị đã lấy chồng, chị đã là bà Ngoại. Nhưng anh vẫn không vượt qua được mặc cảm của mình để nói với chị về tình yêu của mình...
Cho đến một hôm đứa con gái lớn của chị nói với anh: “Chú à, cháu hiểu tình yêu của chú đối với mẹ cháu. Cháu cũng hiểu tại sao bao nhiêu năm qua chú không nói với mẹ cháu. Giờ chúng cháu đã lớn cả rồi, chú không phải e ngại về ngoại hình của mình, đối với chúng cháu chú như là người Cha thứ hai, vậy nên chú mạnh dạn lên nhé, chúng cháu ủng hộ chú..!".
Nghe con bé nói, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh lại vào rừng vầu nói hết suy nghĩ của mình với những cây măng non, khi anh đang nói chuyện thì nghe tiếng nói nghẹn ngào từ sau lưng: “Anh đừng nói chuyện với những cây măng vầu nữa... Nói với em đây này, cảm ơn anh những năm tháng qua đã chăm sóc mẹ con em...! Chúng mình từ nay về sau sẽ chăm sóc nhau anh nhé...!”* Anh quay lại, thấy chị đứng đó tự bao giờ, bỗng dưng cơn gió nào thổi đến..., cả rừng vầu xào xạc reo vui trong gió như động viên anh hãy can đảm lên...!
Ôm chị vào lòng thật chặc vì quá hạnh phúc, thầm thì anh nói: “Chúng mình cưới nhau...em nhé...!”
VietBF©sưu tập
Bọn trẻ con trong xóm í ới gọi nhau đi xem đám cưới của anh. Một đám cưới mà quá nửa đời người anh mới có được. Anh sung sướng nhìn sang chị: Vẫn khuôn mặt ấy, nét đẹp dịu dàng của người con gái mà anh yêu từ tuổi học trò, khuôn mặt đã theo anh bao tháng năm, nằm mơ anh cũng không dám nghĩ rồi sẽ đến ngày chị sẽ là của anh bằng xương, bằng thịt...!
Anh và Chị sinh ra và lớn lên cùng nhau, hai đứa học chung một lớp. Anh từ khi sinh ra đã bị dị tật, càng lớn anh càng mặc cảm vì cái lưng gù của mình, chỉ có chị là không để ý đến cái lưng gù của anh vẫn vô tư rủ anh đi làm nương, phát rẫy.
Đến tuổi biết yêu, anh đã thầm yêu chị, nhưng anh mặc cảm vì dị tật của mình nên không dám thổ lộ, chỉ đơn phương một mình...! Còn chị càng lớn càng xinh đẹp, nét đẹp của tuổi trăng tròn thật rực rỡ...
Anh giấu tình yêu của mình vào những bụi vầu, với sức trai tráng của mình khai hoang được đến đâu anh trồng vầy đến đó, anh thì thầm nói chuyện với những gốc măng non về nỗi nhớ chị của anh. Tình yêu của anh đối với chị như những gốc măng ngày một lớn, qua năm tháng nó đã là cả một rừng vầu ngút ngàn, xanh thẳm....
Chị đến chơi, anh luôn lắng nghe như một người bạn thân, có những lúc chị còn đùa vui đấm vào cái lưng gù của anh hỏi anh có người yêu chưa, bao giờ lấy vợ...?
Anh mỉm cười nói sắp rồi mà con tim quặn đau. Anh yêu chị nhưng đâu dám cho ai biết, chỉ dám vào rừng vầu hét to lên “Anh yêu em...!", vậy thôi...
Hôm chị lấy chồng, anh đã vào rừng vầu lặng lẽ khóc, khóc cho số phận của mình, khóc cho tình yêu đơn phương của mình...!
Khi nghe tin chồng chị mất vì tai nạn, chị một nách hai con nhỏ, anh vô cùng thương chị, tại sao số phận lại ác nghiệt với người con gái anh yêu; một người con gái hiền lành như chị...!
Nỗi vất vả của người đàn bà goá chồng anh đều thấu hiểu, anh cũng
thường qua nhà giúp đỡ chị, thường ngồi kể chuyện cho hai đứa con gái của chị; anh là người kể chuyện rất có duyên hai đứa con của chị cũng rất quý mến anh.
Năm tháng trôi đi, hai đứa con gái của chị đã lấy chồng, chị đã là bà Ngoại. Nhưng anh vẫn không vượt qua được mặc cảm của mình để nói với chị về tình yêu của mình...
Cho đến một hôm đứa con gái lớn của chị nói với anh: “Chú à, cháu hiểu tình yêu của chú đối với mẹ cháu. Cháu cũng hiểu tại sao bao nhiêu năm qua chú không nói với mẹ cháu. Giờ chúng cháu đã lớn cả rồi, chú không phải e ngại về ngoại hình của mình, đối với chúng cháu chú như là người Cha thứ hai, vậy nên chú mạnh dạn lên nhé, chúng cháu ủng hộ chú..!".
Nghe con bé nói, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh lại vào rừng vầu nói hết suy nghĩ của mình với những cây măng non, khi anh đang nói chuyện thì nghe tiếng nói nghẹn ngào từ sau lưng: “Anh đừng nói chuyện với những cây măng vầu nữa... Nói với em đây này, cảm ơn anh những năm tháng qua đã chăm sóc mẹ con em...! Chúng mình từ nay về sau sẽ chăm sóc nhau anh nhé...!”* Anh quay lại, thấy chị đứng đó tự bao giờ, bỗng dưng cơn gió nào thổi đến..., cả rừng vầu xào xạc reo vui trong gió như động viên anh hãy can đảm lên...!
Ôm chị vào lòng thật chặc vì quá hạnh phúc, thầm thì anh nói: “Chúng mình cưới nhau...em nhé...!”
VietBF©sưu tập