troopy
04-22-2022, 02:35
Vào khoảng thời gian cụ thể năm nào th́ tác giả không nhớ chính xác, nhưng lúc ấy bọn Vân chỉ tầm 13--14 tuổi --mới lớn ,vẫn gầy c̣m,
Hôm đó , Vân và Dung hai đứa đang lúi húi cắt cỏ sau trạm xá gần nhà. Trời chiều, nhưng vẫn rất nắng oi. Đang định cố cắt nốt đoạn cỏ rậm sau pḥng đỡ đẻ này, rồi t́m chỗ rợp nghỉ một tí .Vớ được cây tầm bỏi ở góc vườn trạm xá, 2 đứa c̣n tuốt mấy cành bỏ vào mồm nhai...
Vừa lúc thấy có tiếng người con gái khóc nấc nở và một vài người d́u chị ấy vào trạm xá.
Hai đứa mồ hôi nhễ nhại, cố bốc gọn cỏ vào một đống, lấy cánh tay áo quệt mồ hôi, rồi chạy vào chỗ ấy xem..
Chị tên là Hoà ở thôn dưới, lấy anh Trung
(con trai ông Khang) cùng thôn ấy.
Xóm nhà Vân, Dung, chỉ cách thôn ấy một đoạn đường, đi qua trường học là đến.
Chị Hoà bị nhà chồng hành hung, đánh đập, chửi bới :mặt chị sưng súp, nhiều vết đấm, thâm tím ,vết cào cấu rớm máu, quần áo rách tơi tả.. Đồng thời vu oan giá hoạ không thương tiếc...
Anh Trung --chồng chị, đi bộ đội trong chiến trường Miền Nam.
Ngày ấy, có một ḿnh ở nhà, mà phải làm dâu, ở cùng bố mẹ chồng, chứ có như bây giờ đâu mà có nhà ở riêng. ?
Mà hồi đó, làm dâu, th́ nem nép đi thưa, về tŕnh, đi hỏi về chào. Sơ xuất điều ǵ th́ bị mẹ chồng lườm nguưt, và sợ bố mẹ chồng một phép....
Đă cảnh làm dâu, mà không có chồng ở nhà, là một nỗi rất buồn và lo sợ, không có quyền tự do ..
ăn uống cũng c̣n ư tứ, chẳng dám ăn no chứ.?
Có thèm ăn cái ǵ th́ về xin bố mẹ đẻ.
Ở nhà chồng nhịn đói nhịn thèm cũng chả dám ho he.
Có việc ǵ th́ phải vơ vào mà làm hết. Sợ bố mẹ chồng soi mói.
Các cụ có câu :
-(Làm ruộng không trâu ,làm dâu không chồng cơ mà?)
Dù vất vả, và bó buộc, nhưng chị rất xinh gái :
Mặt tṛn, da dẻ trắng hồng mơn mởn. Cắt tóc bấm ngang vai.
Chị ăn mặc quần áo trắng, mỏng hoặc nhiều bộ quần áo đẹp, chứ không mặc kiểu nâu sồng và để tóc dài như bọn Vân, Dung hồi đó.
Bố chồng chị cũng tầm 60 . Hồi trước những người khác tầm ấy là già đấy . Nhưng nhà ông bà ấy kinh tế cũng khá, dù thời bao cấp nhưng ông ấy không đói khổ. Ông ấy vẫn phong độ, da dẻ hồng hào, khỏe mạnh.
Trong gia đ́nh,con ông lấy chồng lấy vợ ở riêng rồi. C̣n chị Hoà và 2 ông bà .
Bà th́ ngoài 60 ,hồi đó già hơn ông nhiều :
Bà da đen, lại tiếng rất khàn khàn,người gầy đét. Ông với bà như trời với vực .
Chị ở chung, chị nằm trong gian buồng .
(ngày ấy thường là nhà 3 gian)
Trong sinh hoạt hàng ngày thường giáp mặt va chạm.
Có những lần :ông ấy cầm tay chị, ánh mắt như muốn ăn tươi, có lần sờ vào mông, vào ngực chị .
Hồi đó con gái hay mặc áo lót sát nách cổ tṛn, tự cắt tự khâu lấy.
Những lúc dọn dẹp nhà mà cúi xuống là lại bị lộ bộ ngực tṛn căng, đập vào mắt bố chồng..
Ông th́ c̣n khỏe, lại có tính "đĩ ngầm! "
Bà th́ già yếu rồi, không đáp ứng được..
Không làm ăn ǵ được!
Ông cứ tỏ ra quan tâm săn sóc con dâu,
Nhiều lần, chị ấy đă chột dạ .. Nhưng không dám nói ra với ai, v́ sợ bị chửi và mang tiếng.
Có lần chị đi ngủ, ông mở cửa buồng, sấn vào sờ mó và định ôm chị:
Ông c̣n nói :
--chẳng tội ǵ...cơm treo mèo nhịn đói. ..?
Thằng . Trung đi vắng ,th́ đă có tao!
Nó đi bộ đội, c̣n lâu nữa mới về.. ,v. v
Chị vừa lo sợ, vừa ghê tởm ông ấy..
Chị vùng dậy, co cẳng đạp ông ấy và chạy thoát ra ngoài..
Chị buồn và nhớ chồng khóc sưng cả mắt.
Hàng ngày phải né tránh, nhưng ông ấy vẫn không sợ và không xấu hổ, vẫn cứ nhắm lúc không có ai là cầm tay chi, hoặc sờ mó, đụng chạm..
Chị đành phải mời mẹ chồng và anh chồng, nói chuyện đầu đuôi ư tứ nhỏ nhẹ . Mong mẹ và anh chồng bao che, giúp đỡ..
Không ngờ : đầu óc của những người thiển cận, họ không hề hiểu cho, lại c̣n chửi chi. :
--. Mày là loại con dâu mất nết. Bố tao 40 năm tuổi đảng, nhà tao gia đ́nh gia giáo, nền nếp, mày dám vu khống cho bố tao, để gia đ́nh tao mất danh dự với bà con xóm làng à..?
Rồi mẹ chồng tát vào mặt chị, đuổi chị cút về nhà bố mẹ đẻ...
Chị oan ức, không biết kêu ai, nói ra đă khó và xấu hổ ,ḿnh c̣n bị nhà chồng không hiểu ǵ khinh ghét và đuổi thẳng.
Chị là người thông minh, nếu có phải về nhà bố mẹ đẻ cũng phải làm cho rơ ràng và có bằng chứng th́ mới minh oan cho ḿnh được...!
Chị gạt nước mắt. Nuốt uất ức vào trong .chị cố nhẫn nhục ở lại vui vẻ, vẫn hầu hạ, cơm nước cho 2 ông bà sống b́nh thường như trước.
Công việc đồng áng và việc nhà, toàn mỗi ḿnh chị làm.
. Trưa hôm ấy ,nghỉ trưa ,chị ngủ trong buồng , cửa buồng chị khép chứ không buộc chốt bên trong. Chi pḥng thủ 1 cái khăn dài, để đầu giường .
(khăn phụ nữ hay quàng cổ đấy) .
Hôm đó , ông ấy lại ṃ vào. Sờ chị, ôm chị.
Chị để nguyên, không nói ǵ.
Ông ta lại tiếp tục :
--tội ǵ ,phải hoài thóc Ta, cho gà người bới..
Thằng Trung đi vắng, th́ c̣n có tao.. Con cứ chiều ư bố nhé..
Chị cắn răng vẫn lặng yên, cứ để cho ông ta cửi quần áo của ông ta và quần của chị...
Khi ông ấy đè lên người tinh tươm rồi..
Chị liền cầm khăn dài quấn chặt luôn 2 người vào nhau, rồi chị vùng dậy .Chị lôi ông ấy ra ngoài và la hét , kêu to lên .Tay chị cầm chặt nút buộc, để ông ấy không quẫy ra được.
Chị vừa khóc vừa gọi :
--Bu ơi, bu nh́n đây nha ,anh ơi anh nh́n đây nhá ...
Bà con làng xóm đổ xô chạy sang xem.
Chị lại khóc và nói tiếp, :
--Đây !mọi người nh́n và làm chứng cho cháu.
Bu và các anh, các chị làm chứng cho em..
Không lại bảo con vu khống, nói xấu gia đ́nh,
Sau này, anh Trung có đi bộ đội về, muốn xử lư giải quyết con thế nào cũng được...
Cả nhà chồng lại xúm vào giằng tay chị, cởi khăn trói ra, cho ông ấy mặc quần áo xong,.
Anh chồng quay ra tiếp tục chửi chị :
--"đồ lăng loàn ",Con nhà mày không có người dạy.. Đồ mất dạy.. "(!)
Bêu xấu gia đ́nh nhà chồng thế hử? chứ ông là . Đảng viên, có tư cách, mày làm mất danh dự 40 năm tuổi đảng của thầy tao, bôi do trát trấu vào mặt gia đ́nh tao... Mày cuốn gói cút khỏi nhà tao ngay..!
Rồi anh chồng tiếp tục đấm vào mặt chị, túm xé áo chị. Đẩy chị ra ngoài đường..
Có mọi người đă nh́n thấy và làm chứng cho rồi, nên chị không thèm ở đó nữa, chị vừa kh
óc vừa chạy ra ngoài, và mấy chị hàng xóm theo d́u lên trạm xá để ẩn.
Chị cũng khôn,nhờ người báo được chính quyền xă, và xă cũng báo bên công an Huyện về làm việc ngay chiều hôm đó.
cùng với tổ phụ nữ thôn ấy, có mấy chị đại diện lên cùng
Bọn Vân và Dung mải xem, cứ thập tḥ ở cửa sổ pḥng đẻ của trạm xá, xem họ lập biên bản..:
Phải đến tối muộn, công An huyện mới về nghỉ.
Được biết :
-"Gia đ́nh ông Khang vi phạm pháp luật :
tội đánh đập ngược đăi Con dâu,"
Người anh chồng bị gọi lên làm việc và kỷ luật..
Phải kư hết vào văn bản làm việc của công An
Ông Khang phải viết bản kiểm điểm và bản tường tŕnh..
Hai đứa mải xem ,cứ chầu chực thập tḥ măi...
. Không nghĩ là ḿnh đang đi cắt cỏ nữa .
Thế là đến tối về, mỗi đứa chỉ được một nửa gánh cỏ thôi!
Xong chị Hoà về nhà bố mẹ đẻ ở nhờ, bố mẹ góp tiền giúp đỡ mua cho chị cái máy khâu, để cắt quần áo, v́ chị khéo tay biết may vá.
Chị viết thư gửi cho chồng trong Miền Nam. Chị kể hết sự t́nh, để tùy anh sử lư. Nếu anh mà nghe gia đ́nh, đổ oan cho chị bôi xấu, mà bỏ chị, chị cũng sẵn sàng tâm lư ,và chấp nhận.
C̣n ông Khang, sau vụ đó bị chi bộ Đảng họp và khai trừ .Mất thành tích phấn đấu, mất 40 năm tuổi Đảng, ông ngậm ngùi, không dám kêu than...
C̣n anh Trung sau khi nhận được thư của chị. Anh xin được nghỉ phép, về giải quyết việc gia đ́nh.. .
Anh về Xă hỏi thăm và xác minh mọi người.
Đồng thời sang Huyện
Rồi anh về tuột chỗ chị ở làm máy khâu ấy.
Anh xin lỗi bố mẹ vợ, xin lỗi chị.
Anh không về nhà bố mẹ, anh em, của anh một phút nào...
Sáng hôm sau, anh chị thu xếp quần áo, Anh đưa chị đến đơn vị, trú chân một thời gian.
Khi được ra quân, anh chị ở miền nam sinh sống và lập nghiệp ở đấy.
Không biết anh chị được mấy cháu. Tác giả không biết anh chị ở Tỉnh Thành nào trong miền nam. Chỉ biết là ở Miền Nam thôi.
Anh hiểu chị và cũng rất đau ḷng về chuyện gia đ́nh, và người bố ấy..
Từ đó anh chị cũng không về quê hương một lần nào nữa cả...
https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2042227&stc=1&d=1650594911
VietBF©sưu tập
Hôm đó , Vân và Dung hai đứa đang lúi húi cắt cỏ sau trạm xá gần nhà. Trời chiều, nhưng vẫn rất nắng oi. Đang định cố cắt nốt đoạn cỏ rậm sau pḥng đỡ đẻ này, rồi t́m chỗ rợp nghỉ một tí .Vớ được cây tầm bỏi ở góc vườn trạm xá, 2 đứa c̣n tuốt mấy cành bỏ vào mồm nhai...
Vừa lúc thấy có tiếng người con gái khóc nấc nở và một vài người d́u chị ấy vào trạm xá.
Hai đứa mồ hôi nhễ nhại, cố bốc gọn cỏ vào một đống, lấy cánh tay áo quệt mồ hôi, rồi chạy vào chỗ ấy xem..
Chị tên là Hoà ở thôn dưới, lấy anh Trung
(con trai ông Khang) cùng thôn ấy.
Xóm nhà Vân, Dung, chỉ cách thôn ấy một đoạn đường, đi qua trường học là đến.
Chị Hoà bị nhà chồng hành hung, đánh đập, chửi bới :mặt chị sưng súp, nhiều vết đấm, thâm tím ,vết cào cấu rớm máu, quần áo rách tơi tả.. Đồng thời vu oan giá hoạ không thương tiếc...
Anh Trung --chồng chị, đi bộ đội trong chiến trường Miền Nam.
Ngày ấy, có một ḿnh ở nhà, mà phải làm dâu, ở cùng bố mẹ chồng, chứ có như bây giờ đâu mà có nhà ở riêng. ?
Mà hồi đó, làm dâu, th́ nem nép đi thưa, về tŕnh, đi hỏi về chào. Sơ xuất điều ǵ th́ bị mẹ chồng lườm nguưt, và sợ bố mẹ chồng một phép....
Đă cảnh làm dâu, mà không có chồng ở nhà, là một nỗi rất buồn và lo sợ, không có quyền tự do ..
ăn uống cũng c̣n ư tứ, chẳng dám ăn no chứ.?
Có thèm ăn cái ǵ th́ về xin bố mẹ đẻ.
Ở nhà chồng nhịn đói nhịn thèm cũng chả dám ho he.
Có việc ǵ th́ phải vơ vào mà làm hết. Sợ bố mẹ chồng soi mói.
Các cụ có câu :
-(Làm ruộng không trâu ,làm dâu không chồng cơ mà?)
Dù vất vả, và bó buộc, nhưng chị rất xinh gái :
Mặt tṛn, da dẻ trắng hồng mơn mởn. Cắt tóc bấm ngang vai.
Chị ăn mặc quần áo trắng, mỏng hoặc nhiều bộ quần áo đẹp, chứ không mặc kiểu nâu sồng và để tóc dài như bọn Vân, Dung hồi đó.
Bố chồng chị cũng tầm 60 . Hồi trước những người khác tầm ấy là già đấy . Nhưng nhà ông bà ấy kinh tế cũng khá, dù thời bao cấp nhưng ông ấy không đói khổ. Ông ấy vẫn phong độ, da dẻ hồng hào, khỏe mạnh.
Trong gia đ́nh,con ông lấy chồng lấy vợ ở riêng rồi. C̣n chị Hoà và 2 ông bà .
Bà th́ ngoài 60 ,hồi đó già hơn ông nhiều :
Bà da đen, lại tiếng rất khàn khàn,người gầy đét. Ông với bà như trời với vực .
Chị ở chung, chị nằm trong gian buồng .
(ngày ấy thường là nhà 3 gian)
Trong sinh hoạt hàng ngày thường giáp mặt va chạm.
Có những lần :ông ấy cầm tay chị, ánh mắt như muốn ăn tươi, có lần sờ vào mông, vào ngực chị .
Hồi đó con gái hay mặc áo lót sát nách cổ tṛn, tự cắt tự khâu lấy.
Những lúc dọn dẹp nhà mà cúi xuống là lại bị lộ bộ ngực tṛn căng, đập vào mắt bố chồng..
Ông th́ c̣n khỏe, lại có tính "đĩ ngầm! "
Bà th́ già yếu rồi, không đáp ứng được..
Không làm ăn ǵ được!
Ông cứ tỏ ra quan tâm săn sóc con dâu,
Nhiều lần, chị ấy đă chột dạ .. Nhưng không dám nói ra với ai, v́ sợ bị chửi và mang tiếng.
Có lần chị đi ngủ, ông mở cửa buồng, sấn vào sờ mó và định ôm chị:
Ông c̣n nói :
--chẳng tội ǵ...cơm treo mèo nhịn đói. ..?
Thằng . Trung đi vắng ,th́ đă có tao!
Nó đi bộ đội, c̣n lâu nữa mới về.. ,v. v
Chị vừa lo sợ, vừa ghê tởm ông ấy..
Chị vùng dậy, co cẳng đạp ông ấy và chạy thoát ra ngoài..
Chị buồn và nhớ chồng khóc sưng cả mắt.
Hàng ngày phải né tránh, nhưng ông ấy vẫn không sợ và không xấu hổ, vẫn cứ nhắm lúc không có ai là cầm tay chi, hoặc sờ mó, đụng chạm..
Chị đành phải mời mẹ chồng và anh chồng, nói chuyện đầu đuôi ư tứ nhỏ nhẹ . Mong mẹ và anh chồng bao che, giúp đỡ..
Không ngờ : đầu óc của những người thiển cận, họ không hề hiểu cho, lại c̣n chửi chi. :
--. Mày là loại con dâu mất nết. Bố tao 40 năm tuổi đảng, nhà tao gia đ́nh gia giáo, nền nếp, mày dám vu khống cho bố tao, để gia đ́nh tao mất danh dự với bà con xóm làng à..?
Rồi mẹ chồng tát vào mặt chị, đuổi chị cút về nhà bố mẹ đẻ...
Chị oan ức, không biết kêu ai, nói ra đă khó và xấu hổ ,ḿnh c̣n bị nhà chồng không hiểu ǵ khinh ghét và đuổi thẳng.
Chị là người thông minh, nếu có phải về nhà bố mẹ đẻ cũng phải làm cho rơ ràng và có bằng chứng th́ mới minh oan cho ḿnh được...!
Chị gạt nước mắt. Nuốt uất ức vào trong .chị cố nhẫn nhục ở lại vui vẻ, vẫn hầu hạ, cơm nước cho 2 ông bà sống b́nh thường như trước.
Công việc đồng áng và việc nhà, toàn mỗi ḿnh chị làm.
. Trưa hôm ấy ,nghỉ trưa ,chị ngủ trong buồng , cửa buồng chị khép chứ không buộc chốt bên trong. Chi pḥng thủ 1 cái khăn dài, để đầu giường .
(khăn phụ nữ hay quàng cổ đấy) .
Hôm đó , ông ấy lại ṃ vào. Sờ chị, ôm chị.
Chị để nguyên, không nói ǵ.
Ông ta lại tiếp tục :
--tội ǵ ,phải hoài thóc Ta, cho gà người bới..
Thằng Trung đi vắng, th́ c̣n có tao.. Con cứ chiều ư bố nhé..
Chị cắn răng vẫn lặng yên, cứ để cho ông ta cửi quần áo của ông ta và quần của chị...
Khi ông ấy đè lên người tinh tươm rồi..
Chị liền cầm khăn dài quấn chặt luôn 2 người vào nhau, rồi chị vùng dậy .Chị lôi ông ấy ra ngoài và la hét , kêu to lên .Tay chị cầm chặt nút buộc, để ông ấy không quẫy ra được.
Chị vừa khóc vừa gọi :
--Bu ơi, bu nh́n đây nha ,anh ơi anh nh́n đây nhá ...
Bà con làng xóm đổ xô chạy sang xem.
Chị lại khóc và nói tiếp, :
--Đây !mọi người nh́n và làm chứng cho cháu.
Bu và các anh, các chị làm chứng cho em..
Không lại bảo con vu khống, nói xấu gia đ́nh,
Sau này, anh Trung có đi bộ đội về, muốn xử lư giải quyết con thế nào cũng được...
Cả nhà chồng lại xúm vào giằng tay chị, cởi khăn trói ra, cho ông ấy mặc quần áo xong,.
Anh chồng quay ra tiếp tục chửi chị :
--"đồ lăng loàn ",Con nhà mày không có người dạy.. Đồ mất dạy.. "(!)
Bêu xấu gia đ́nh nhà chồng thế hử? chứ ông là . Đảng viên, có tư cách, mày làm mất danh dự 40 năm tuổi đảng của thầy tao, bôi do trát trấu vào mặt gia đ́nh tao... Mày cuốn gói cút khỏi nhà tao ngay..!
Rồi anh chồng tiếp tục đấm vào mặt chị, túm xé áo chị. Đẩy chị ra ngoài đường..
Có mọi người đă nh́n thấy và làm chứng cho rồi, nên chị không thèm ở đó nữa, chị vừa kh
óc vừa chạy ra ngoài, và mấy chị hàng xóm theo d́u lên trạm xá để ẩn.
Chị cũng khôn,nhờ người báo được chính quyền xă, và xă cũng báo bên công an Huyện về làm việc ngay chiều hôm đó.
cùng với tổ phụ nữ thôn ấy, có mấy chị đại diện lên cùng
Bọn Vân và Dung mải xem, cứ thập tḥ ở cửa sổ pḥng đẻ của trạm xá, xem họ lập biên bản..:
Phải đến tối muộn, công An huyện mới về nghỉ.
Được biết :
-"Gia đ́nh ông Khang vi phạm pháp luật :
tội đánh đập ngược đăi Con dâu,"
Người anh chồng bị gọi lên làm việc và kỷ luật..
Phải kư hết vào văn bản làm việc của công An
Ông Khang phải viết bản kiểm điểm và bản tường tŕnh..
Hai đứa mải xem ,cứ chầu chực thập tḥ măi...
. Không nghĩ là ḿnh đang đi cắt cỏ nữa .
Thế là đến tối về, mỗi đứa chỉ được một nửa gánh cỏ thôi!
Xong chị Hoà về nhà bố mẹ đẻ ở nhờ, bố mẹ góp tiền giúp đỡ mua cho chị cái máy khâu, để cắt quần áo, v́ chị khéo tay biết may vá.
Chị viết thư gửi cho chồng trong Miền Nam. Chị kể hết sự t́nh, để tùy anh sử lư. Nếu anh mà nghe gia đ́nh, đổ oan cho chị bôi xấu, mà bỏ chị, chị cũng sẵn sàng tâm lư ,và chấp nhận.
C̣n ông Khang, sau vụ đó bị chi bộ Đảng họp và khai trừ .Mất thành tích phấn đấu, mất 40 năm tuổi Đảng, ông ngậm ngùi, không dám kêu than...
C̣n anh Trung sau khi nhận được thư của chị. Anh xin được nghỉ phép, về giải quyết việc gia đ́nh.. .
Anh về Xă hỏi thăm và xác minh mọi người.
Đồng thời sang Huyện
Rồi anh về tuột chỗ chị ở làm máy khâu ấy.
Anh xin lỗi bố mẹ vợ, xin lỗi chị.
Anh không về nhà bố mẹ, anh em, của anh một phút nào...
Sáng hôm sau, anh chị thu xếp quần áo, Anh đưa chị đến đơn vị, trú chân một thời gian.
Khi được ra quân, anh chị ở miền nam sinh sống và lập nghiệp ở đấy.
Không biết anh chị được mấy cháu. Tác giả không biết anh chị ở Tỉnh Thành nào trong miền nam. Chỉ biết là ở Miền Nam thôi.
Anh hiểu chị và cũng rất đau ḷng về chuyện gia đ́nh, và người bố ấy..
Từ đó anh chị cũng không về quê hương một lần nào nữa cả...
https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2042227&stc=1&d=1650594911
VietBF©sưu tập