goodidea
04-25-2022, 12:38
Anh là người con trai duy nhất của gia đ́nh vượt biển t́m tự do, tưởng chết sau nhiều ngày lênh đênh trên biển dữ.
Anh tỉnh dậy và thấy ḿnh đang nằm trên vai một người mặc chiếc áo đồng phục Hội Hồng Thập Tự. Người ấy xốc anh lên, chạy dọc theo ven biển của đảo xanh.
Sống sót, được một gia đ́nh cư dân Mỹ nhận làm con nuôi, Steve Ḥa Phạm đi học, đi làm. Dấu hiệu chữ thập đỏ trên chiếc áo ân nhân in đậm trong trí nhớ đă thúc đẩy anh lao vào công việc thiện nguyện ngoài giờ làm ở hăng, đêm đêm xách nôi hai con nhỏ đi họp thay vợ bận đi làm.
https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2043857&stc=1&d=1650890306
Có người bảo ra ứng cử vào hội đồng thành phố nhưng anh nói "Không". Anh thật sự hài ḷng khi trở thành nhân viên Hội Hồng Thập Tự Hoa Kỳ năm 2005, một nghề "Tiền ít, việc nhiều". Anh hạnh phúc v́ người bạn đời của anh không ngăn cản chồng ngày đêm lo lắng cho người khác, nhất là cộng đồng Việt Nam ḿnh. Chị hiểu anh rất rơ: một người sẵn ḷng sống chết với tha nhân, ngoài trách nhiệm trước hết đối với vợ con.
Xưa...
Tôi c̣n nhớ, vào mùa Thanksgiving, một gia đ́nh Mỹ đến trại tị nạn mở rộng ṿng tay đón tôi về nhà. Buồn cười là thấy tôi đi một ḿnh, lúc đó tôi khoảng 19 tuổi, phái đoàn Mỹ hỏi "Sao mày đi một ḿnh?". Một lư do thôi, tôi một ḿnh vượt biển sau năm 1975 trong khi bố và anh ruột - những quân nhân Việt Nam Cộng Ḥa - đang ở tù cải tạo.
Tôi đến Mă Lai, được phái đoàn Mỹ phỏng vấn, chấp thuận cho chuyển trại đến Phi Luật Tân rồi sang Nam California. Cám ơn đất nước này rất nhiều, cám ơn những người sẵn sàng cưu mang tôi mặc dù họ không biết tôi là ai. Tôi cám ơn thượng đế cho tôi đến được mảnh đất này, được người dân Mỹ nhân hậu mở cửa đón tôi về nuôi. Hồi đó tôi không biết tiếng Anh nên nói chuyện với mẹ và các anh chị em người Mỹ phải ra dấu nhiều hơn.
Tập quán Mỹ - Việt khác nhau nhiều lắm. Có món tôi phải dùng đũa mới ăn được.
Tôi luôn nhủ ḷng "Đừng được nắng rồi quên mưa". Tôi thường tự hỏi "Nhờ đâu ḿnh được như ngày hôm nay cho nên luôn cố gắng làm được ǵ cho người khác hôm nay th́ ráng làm". Ḿnh không mang đôi dép của người ta th́ sẽ không hiểu hoàn cảnh của họ. V́ vậy mà tôi không tiếc công lao giúp đỡ người khác, xem Hoa Kỳ là quê hương thứ hai của ḿnh.
Người Mẹ nuôi của tôi tên Jessica Griswold, có 4 người con. Khi chưa gặp tôi, Mẹ nuôi bị hư thai. Bác sĩ nói nguyên nhân v́ Bà lớn tuổi và khuyên đi kiếm con nuôi. Bà âm thầm tới văn pḥng xă hội, được hướng dẫn đến ḍ t́m con nuôi trong danh sách người tị nạn.
Bà gặp và đưa tôi về ở tại thành phố Pasadena, đặt cho tôi tên Steve - thay cho đứa con đă mất khi c̣n trong bụng Mẹ. Sau này Bà bị bệnh Parkinson, dọn về tiểu bang Virginia ở với người con gái. Tôi sống với gia đ́nh Mỹ được mười mấy năm, đi học, đi làm, lấy vợ rồi mới tách ra. Tôi nghĩ, từ đôi bàn tay trắng nay có nhà cửa, vợ con đàng hoàng, có công ăn việc làm, c̣n muốn ǵ nữa...
Thời gian đầu, gia đ́nh Mẹ nuôi gọi tôi tên Ḥa. Về sau, Bà khuyên tôi nên lấy tên Mỹ cho dễ nói chuyện và bảo tôi chọn tên Steve. Khi tôi nhập tịch, Ḥa là tên đệm, tên chính là Steve, nguyên tên họ là Steve Ḥa Phạm.
Gia đ́nh Mỹ cho tôi nhiều thứ trong khi nh́n quanh ḿnh, tôi thấy có nhiều người Việt Nam có 2 - 3 căn nhà nhưng không muốn mở cửa giúp người tị nạn. V́ vậy mà tôi nghĩ ḿnh cần phải lo toan để giúp người khác, mà nghĩ th́ làm chứ không phải nghĩ rồi để đó.
Khi bị bệnh nặng lại sắp sang tiểu bang khác với người con gái, bà gọi tôi đến bên giường hỏi xem "Có ǵ buồn ḷng không". Tôi nói "Không". Bà tâm sự rằng làm Cha Mẹ không bao giờ hoàn hảo, ngoài 4 đứa con ruột, 2 trai, 2 gái, Bà phải săn sóc tôi và hănh diện v́ tôi là một người công dân tốt. Bà nhắc tôi nhớ ngày đầu tiên gặp tôi, mấy đứa con ruột của Bà trố mắt nh́n tôi, không hiểu tại sao Bà lại đón một thằng bé châu Á da vàng mũi tẹt về nhà. Bà dặn ḍ tôi: "Sau này có cơ hội th́ giúp lại cho người khác mà không đ̣i hỏi điều kiện ǵ hết".
Tôi quỳ xuống giường khóc và hứa với Bà. Lời hứa đó là động lực thúc đẩy tôi hy sinh v́ tha nhân. Tôi nhớ lời dặn ḍ của Bà, "Người mày mà mày không thương th́ đừng mong dân tộc khác thương yêu dân tộc mày".
Ở gia đ́nh Mẹ nuôi, tôi đi học, đi làm. Mỗi đứa ở riêng, tự lo giặt giũ. Nhiều tháng trong túi tôi chỉ c̣n vài đồng bạc. Nhiều dịp cả nhà đi coi phim với nhau theo lệ hàng tháng, tôi không có tiền mua vé, giả vờ nói "Phải ở nhà làm bài".
Một hôm Bà vô pḥng tôi đóng cửa lại và hỏi, "Có phải con không có tiền đi xem phim không?" Tôi ôm Bà nói: "Mẹ đúng là Mẹ nên mới hiểu con". Bà nói: "Mẹ không thể cho con tiền trước mặt những đứa con khác được mà chỉ có thể cho lén lút như thế này", và Bà cho tôi tiền để sau đó tôi cùng đi xem phim với các anh chị nuôi của ḿnh.
Tôi vẫn nhớ câu Bà nói: "Mẹ giúp con mà không đ̣i hỏi ǵ hết và không cần biết con là ai".
Tôi làm thợ tiện, sáng đi học, chiều về đi làm bằng xe bus. Bà theo đạo Tin Lành, tôi là người Công Giáo. Cuối tuần Bà chở tôi đến nhà thờ của Bà trước, sau đó chở tôi đến nhà thờ Công Giáo. Rồi trong khi chờ tôi dự lễ, Bà chở con của Bà đi shopping. Bà cũng ân cần hỏi tôi có cần đi shopping không.
Khi có gia đ́nh, ai cũng nghĩ đến gia đ́nh trên hết. Thật ra, tôi đến với Hội Hồng Thập Tự v́ một cơ duyên. Tôi vẫn nhớ ḿnh đă đi trên một con tàu trải qua 4 ngày đêm trên biển hết cả nước. Thuyền trưởng bảo mọi người cầu nguyện.
Tất cả đều ngất xỉu. Tôi cũng đă bất tỉnh. Chúng tôi được một chiếc tàu lạ kéo vào bờ biển Mă Lai. Khi tỉnh lại, tôi thấy có người đang xốc, vác ḿnh trên vai. Họ vác mọi người từ tàu lên bờ, vất nằm thành một đống.
Người cứu tôi thoát chết là một nhân viên Hội Hồng Thập Tự. Tôi không quên h́nh ảnh đó, tới bây giờ bỗng dưng làm việc cho Hồng Thập Tự, mặc đồng phục Hồng Thập Tự đi làm, nghĩ ngộ quá. Đúng là quả đất tṛn. Tôi luôn hănh diện về công việc của ḿnh hiện nay.
Trong thời gian đầu, tôi làm thảo chương viên điện toán, vừa học vừa làm, suốt 17 năm. Thời gian rảnh đi làm thiện nguyện viên, săn sóc các Ông Bà Cụ ở nhà dưỡng lăo, những nơi cần được giúp đỡ.
Đến năm 2005, Hội HTT tuyển người, cơ duyên đưa tôi vào Hội. Tôi là người nộp đơn cuối cùng và cũng là người được nhận cuối cùng.
Họ nói lương không cao. Tôi thảo luận với vợ để cô hiểu công việc này cực và tiền bạc ít, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới ngân khoản tài chính gia đ́nh. Thế nhưng vợ tôi nói: "Em hiểu anh, trái tim anh luôn dành cho những người đau khổ", và cô chấp nhận cho tôi làm việc này, bớt đi nhiều thú vui chơi.
Thu nhập ít đi, nhưng tôi thấy hạnh phúc. Sau giờ làm việc cực nhọc, tôi về nhà, lăn ra ngủ như một đứa trẻ thơ, không suy nghĩ ǵ hết. Có những đợt đêm nào tôi cũng làm việc tới khuya để giúp người bị cháy nhà. Về nhà lúc 2 - 3 giờ sáng, tắm rửa xong lại lăn vào giường ngủ liền, có lẽ nhờ không lo phiền, không ganh đua với ai.
Đó là phần thưởng quư báu mà Thượng đế dành cho tôi chăng. Tôi thấy có người làm việc lắm tiền nhiều của, nhà cao cửa rộng nhưng đêm đêm nằm vắt tay lên trán.
Sau biến cố 911, đất nước cho ḿnh đủ thứ lại gặp nhiều nạn tai, tôi ôm con đi họp đêm để hỗ trợ công tác từ thiện, có lúc phải xách con đi họp v́ bà xă làm đêm. Tôi cho mỗi đứa cái b́nh sữa để chúng nằm yên cho ḿnh họp.
Người Mỹ nói "No pain, no gain", từ khổ sở mới thấy hạnh phúc của ḿnh là quư giá.
Ba ruột của tôi sang Mỹ được một năm th́ mất. Hai năm sau, Mẹ ruột tôi cũng qua đời. Khi Mẹ mất, tôi và các anh đưa hài cốt Bà Cụ về Việt Nam. Tôi chỉ về Việt Nam đúng một tuần. Hai người anh, hai người chị ruột của tôi đều đă ở bên này, thỉnh thoảng chúng tôi cũng gặp nhau.
Tôi may mắn có hai Cha Mẹ Việt và Mỹ. Tôi học được bài học cách giáo dục, săn sóc con cái từ người Mẹ Việt Nam của ḿnh. Lúc nào cũng phải nghĩ tới vợ con. Ḿnh đă tạo ra nó th́ ḿnh phải có trách nhiệm với nó. Khi có vợ con th́ phải lo cho gia đ́nh. Xây dựng hạnh phúc gia đ́nh ở đây khó lắm v́ gia đ́nh Việt phải sống hai nền văn hóa có nhiều dị biệt. Một số gia đ́nh tan vỡ v́ không thích nghi được hoàn cảnh mới.
Bố ruột tôi vẫn khuyên: "Người tốt ít lắm và người xấu không mời cũng tới". Hồi xưa Bố ruột hay đưa tôi đến trại cải huấn, muốn con nh́n gương mà tránh, học bài học từ những thiếu niên lỡ lầm. Ông khuyên tôi thấy người khác làm sai không nên coi họ là người thấp hèn để khinh chê, mà thấy để tránh đi vào con đường đó.
Sang đây tôi lại học được rất nhiều ở Bà Mẹ Mỹ... Lúc rỗi rảnh, Bà ngồi tâm sự, kể chuyện để nhắc nhở tôi luôn về gương hy sinh cho tha nhân.
Tôi nghĩ rằng người Việt Nam mới qua thường mặc cảm đến sau, trong thời gian ngắn nên mở cửa ra ngoài để nhanh chóng hội nhập. Phải thích cuộc sống của ḿnh ở đây trước, phải học hỏi về nền văn hóa Hoa Kỳ, rồi giúp người Mỹ học hỏi về nền văn hóa của ḿnh.
VietBF©sưu tập
Anh tỉnh dậy và thấy ḿnh đang nằm trên vai một người mặc chiếc áo đồng phục Hội Hồng Thập Tự. Người ấy xốc anh lên, chạy dọc theo ven biển của đảo xanh.
Sống sót, được một gia đ́nh cư dân Mỹ nhận làm con nuôi, Steve Ḥa Phạm đi học, đi làm. Dấu hiệu chữ thập đỏ trên chiếc áo ân nhân in đậm trong trí nhớ đă thúc đẩy anh lao vào công việc thiện nguyện ngoài giờ làm ở hăng, đêm đêm xách nôi hai con nhỏ đi họp thay vợ bận đi làm.
https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2043857&stc=1&d=1650890306
Có người bảo ra ứng cử vào hội đồng thành phố nhưng anh nói "Không". Anh thật sự hài ḷng khi trở thành nhân viên Hội Hồng Thập Tự Hoa Kỳ năm 2005, một nghề "Tiền ít, việc nhiều". Anh hạnh phúc v́ người bạn đời của anh không ngăn cản chồng ngày đêm lo lắng cho người khác, nhất là cộng đồng Việt Nam ḿnh. Chị hiểu anh rất rơ: một người sẵn ḷng sống chết với tha nhân, ngoài trách nhiệm trước hết đối với vợ con.
Xưa...
Tôi c̣n nhớ, vào mùa Thanksgiving, một gia đ́nh Mỹ đến trại tị nạn mở rộng ṿng tay đón tôi về nhà. Buồn cười là thấy tôi đi một ḿnh, lúc đó tôi khoảng 19 tuổi, phái đoàn Mỹ hỏi "Sao mày đi một ḿnh?". Một lư do thôi, tôi một ḿnh vượt biển sau năm 1975 trong khi bố và anh ruột - những quân nhân Việt Nam Cộng Ḥa - đang ở tù cải tạo.
Tôi đến Mă Lai, được phái đoàn Mỹ phỏng vấn, chấp thuận cho chuyển trại đến Phi Luật Tân rồi sang Nam California. Cám ơn đất nước này rất nhiều, cám ơn những người sẵn sàng cưu mang tôi mặc dù họ không biết tôi là ai. Tôi cám ơn thượng đế cho tôi đến được mảnh đất này, được người dân Mỹ nhân hậu mở cửa đón tôi về nuôi. Hồi đó tôi không biết tiếng Anh nên nói chuyện với mẹ và các anh chị em người Mỹ phải ra dấu nhiều hơn.
Tập quán Mỹ - Việt khác nhau nhiều lắm. Có món tôi phải dùng đũa mới ăn được.
Tôi luôn nhủ ḷng "Đừng được nắng rồi quên mưa". Tôi thường tự hỏi "Nhờ đâu ḿnh được như ngày hôm nay cho nên luôn cố gắng làm được ǵ cho người khác hôm nay th́ ráng làm". Ḿnh không mang đôi dép của người ta th́ sẽ không hiểu hoàn cảnh của họ. V́ vậy mà tôi không tiếc công lao giúp đỡ người khác, xem Hoa Kỳ là quê hương thứ hai của ḿnh.
Người Mẹ nuôi của tôi tên Jessica Griswold, có 4 người con. Khi chưa gặp tôi, Mẹ nuôi bị hư thai. Bác sĩ nói nguyên nhân v́ Bà lớn tuổi và khuyên đi kiếm con nuôi. Bà âm thầm tới văn pḥng xă hội, được hướng dẫn đến ḍ t́m con nuôi trong danh sách người tị nạn.
Bà gặp và đưa tôi về ở tại thành phố Pasadena, đặt cho tôi tên Steve - thay cho đứa con đă mất khi c̣n trong bụng Mẹ. Sau này Bà bị bệnh Parkinson, dọn về tiểu bang Virginia ở với người con gái. Tôi sống với gia đ́nh Mỹ được mười mấy năm, đi học, đi làm, lấy vợ rồi mới tách ra. Tôi nghĩ, từ đôi bàn tay trắng nay có nhà cửa, vợ con đàng hoàng, có công ăn việc làm, c̣n muốn ǵ nữa...
Thời gian đầu, gia đ́nh Mẹ nuôi gọi tôi tên Ḥa. Về sau, Bà khuyên tôi nên lấy tên Mỹ cho dễ nói chuyện và bảo tôi chọn tên Steve. Khi tôi nhập tịch, Ḥa là tên đệm, tên chính là Steve, nguyên tên họ là Steve Ḥa Phạm.
Gia đ́nh Mỹ cho tôi nhiều thứ trong khi nh́n quanh ḿnh, tôi thấy có nhiều người Việt Nam có 2 - 3 căn nhà nhưng không muốn mở cửa giúp người tị nạn. V́ vậy mà tôi nghĩ ḿnh cần phải lo toan để giúp người khác, mà nghĩ th́ làm chứ không phải nghĩ rồi để đó.
Khi bị bệnh nặng lại sắp sang tiểu bang khác với người con gái, bà gọi tôi đến bên giường hỏi xem "Có ǵ buồn ḷng không". Tôi nói "Không". Bà tâm sự rằng làm Cha Mẹ không bao giờ hoàn hảo, ngoài 4 đứa con ruột, 2 trai, 2 gái, Bà phải săn sóc tôi và hănh diện v́ tôi là một người công dân tốt. Bà nhắc tôi nhớ ngày đầu tiên gặp tôi, mấy đứa con ruột của Bà trố mắt nh́n tôi, không hiểu tại sao Bà lại đón một thằng bé châu Á da vàng mũi tẹt về nhà. Bà dặn ḍ tôi: "Sau này có cơ hội th́ giúp lại cho người khác mà không đ̣i hỏi điều kiện ǵ hết".
Tôi quỳ xuống giường khóc và hứa với Bà. Lời hứa đó là động lực thúc đẩy tôi hy sinh v́ tha nhân. Tôi nhớ lời dặn ḍ của Bà, "Người mày mà mày không thương th́ đừng mong dân tộc khác thương yêu dân tộc mày".
Ở gia đ́nh Mẹ nuôi, tôi đi học, đi làm. Mỗi đứa ở riêng, tự lo giặt giũ. Nhiều tháng trong túi tôi chỉ c̣n vài đồng bạc. Nhiều dịp cả nhà đi coi phim với nhau theo lệ hàng tháng, tôi không có tiền mua vé, giả vờ nói "Phải ở nhà làm bài".
Một hôm Bà vô pḥng tôi đóng cửa lại và hỏi, "Có phải con không có tiền đi xem phim không?" Tôi ôm Bà nói: "Mẹ đúng là Mẹ nên mới hiểu con". Bà nói: "Mẹ không thể cho con tiền trước mặt những đứa con khác được mà chỉ có thể cho lén lút như thế này", và Bà cho tôi tiền để sau đó tôi cùng đi xem phim với các anh chị nuôi của ḿnh.
Tôi vẫn nhớ câu Bà nói: "Mẹ giúp con mà không đ̣i hỏi ǵ hết và không cần biết con là ai".
Tôi làm thợ tiện, sáng đi học, chiều về đi làm bằng xe bus. Bà theo đạo Tin Lành, tôi là người Công Giáo. Cuối tuần Bà chở tôi đến nhà thờ của Bà trước, sau đó chở tôi đến nhà thờ Công Giáo. Rồi trong khi chờ tôi dự lễ, Bà chở con của Bà đi shopping. Bà cũng ân cần hỏi tôi có cần đi shopping không.
Khi có gia đ́nh, ai cũng nghĩ đến gia đ́nh trên hết. Thật ra, tôi đến với Hội Hồng Thập Tự v́ một cơ duyên. Tôi vẫn nhớ ḿnh đă đi trên một con tàu trải qua 4 ngày đêm trên biển hết cả nước. Thuyền trưởng bảo mọi người cầu nguyện.
Tất cả đều ngất xỉu. Tôi cũng đă bất tỉnh. Chúng tôi được một chiếc tàu lạ kéo vào bờ biển Mă Lai. Khi tỉnh lại, tôi thấy có người đang xốc, vác ḿnh trên vai. Họ vác mọi người từ tàu lên bờ, vất nằm thành một đống.
Người cứu tôi thoát chết là một nhân viên Hội Hồng Thập Tự. Tôi không quên h́nh ảnh đó, tới bây giờ bỗng dưng làm việc cho Hồng Thập Tự, mặc đồng phục Hồng Thập Tự đi làm, nghĩ ngộ quá. Đúng là quả đất tṛn. Tôi luôn hănh diện về công việc của ḿnh hiện nay.
Trong thời gian đầu, tôi làm thảo chương viên điện toán, vừa học vừa làm, suốt 17 năm. Thời gian rảnh đi làm thiện nguyện viên, săn sóc các Ông Bà Cụ ở nhà dưỡng lăo, những nơi cần được giúp đỡ.
Đến năm 2005, Hội HTT tuyển người, cơ duyên đưa tôi vào Hội. Tôi là người nộp đơn cuối cùng và cũng là người được nhận cuối cùng.
Họ nói lương không cao. Tôi thảo luận với vợ để cô hiểu công việc này cực và tiền bạc ít, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới ngân khoản tài chính gia đ́nh. Thế nhưng vợ tôi nói: "Em hiểu anh, trái tim anh luôn dành cho những người đau khổ", và cô chấp nhận cho tôi làm việc này, bớt đi nhiều thú vui chơi.
Thu nhập ít đi, nhưng tôi thấy hạnh phúc. Sau giờ làm việc cực nhọc, tôi về nhà, lăn ra ngủ như một đứa trẻ thơ, không suy nghĩ ǵ hết. Có những đợt đêm nào tôi cũng làm việc tới khuya để giúp người bị cháy nhà. Về nhà lúc 2 - 3 giờ sáng, tắm rửa xong lại lăn vào giường ngủ liền, có lẽ nhờ không lo phiền, không ganh đua với ai.
Đó là phần thưởng quư báu mà Thượng đế dành cho tôi chăng. Tôi thấy có người làm việc lắm tiền nhiều của, nhà cao cửa rộng nhưng đêm đêm nằm vắt tay lên trán.
Sau biến cố 911, đất nước cho ḿnh đủ thứ lại gặp nhiều nạn tai, tôi ôm con đi họp đêm để hỗ trợ công tác từ thiện, có lúc phải xách con đi họp v́ bà xă làm đêm. Tôi cho mỗi đứa cái b́nh sữa để chúng nằm yên cho ḿnh họp.
Người Mỹ nói "No pain, no gain", từ khổ sở mới thấy hạnh phúc của ḿnh là quư giá.
Ba ruột của tôi sang Mỹ được một năm th́ mất. Hai năm sau, Mẹ ruột tôi cũng qua đời. Khi Mẹ mất, tôi và các anh đưa hài cốt Bà Cụ về Việt Nam. Tôi chỉ về Việt Nam đúng một tuần. Hai người anh, hai người chị ruột của tôi đều đă ở bên này, thỉnh thoảng chúng tôi cũng gặp nhau.
Tôi may mắn có hai Cha Mẹ Việt và Mỹ. Tôi học được bài học cách giáo dục, săn sóc con cái từ người Mẹ Việt Nam của ḿnh. Lúc nào cũng phải nghĩ tới vợ con. Ḿnh đă tạo ra nó th́ ḿnh phải có trách nhiệm với nó. Khi có vợ con th́ phải lo cho gia đ́nh. Xây dựng hạnh phúc gia đ́nh ở đây khó lắm v́ gia đ́nh Việt phải sống hai nền văn hóa có nhiều dị biệt. Một số gia đ́nh tan vỡ v́ không thích nghi được hoàn cảnh mới.
Bố ruột tôi vẫn khuyên: "Người tốt ít lắm và người xấu không mời cũng tới". Hồi xưa Bố ruột hay đưa tôi đến trại cải huấn, muốn con nh́n gương mà tránh, học bài học từ những thiếu niên lỡ lầm. Ông khuyên tôi thấy người khác làm sai không nên coi họ là người thấp hèn để khinh chê, mà thấy để tránh đi vào con đường đó.
Sang đây tôi lại học được rất nhiều ở Bà Mẹ Mỹ... Lúc rỗi rảnh, Bà ngồi tâm sự, kể chuyện để nhắc nhở tôi luôn về gương hy sinh cho tha nhân.
Tôi nghĩ rằng người Việt Nam mới qua thường mặc cảm đến sau, trong thời gian ngắn nên mở cửa ra ngoài để nhanh chóng hội nhập. Phải thích cuộc sống của ḿnh ở đây trước, phải học hỏi về nền văn hóa Hoa Kỳ, rồi giúp người Mỹ học hỏi về nền văn hóa của ḿnh.
VietBF©sưu tập