troopy
04-29-2022, 02:37
Bảo về nhà thấy nhà cửa im ắng, bếp núc lạnh tanh chén bát trong chậu cũng chưa rửa, anh ném chiếc cặp lên bàn rồi đi vào pḥng th́ thấy Thùy vợ anh đang ôm Bống trên tay c̣n bé Na th́ nằm ngủ bên cạnh. Bảo gọi:
-- Em..sao giờ này c̣n ngủ không dậy nấu cơm đi, anh đói lắm rồi.
https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2045851&stc=1&d=1651199840
Thùy mệt mỏi mở mắt, nh́n sang hai đứa nhỏ đang ch́m trong giấc ngủ mà trả lời chồng ḿnh rằng:.
-- Hôm nay cả hai đứa đều quấy anh ạ, nhất là Bống toàn bắt em bế trên tay, vừa đặt xuống là khóc, may là Na không đ̣i chứ không em không biết phải làm sao luôn.
-- Thôi đi nấu cơm đi.
--Vâng anh bế con hộ em..
-- Em cứ đặt xuống giường đi, anh làm cả ngày mệt lắm em phải để anh nghỉ ngơi chứ Thùy.
Nói rồi Bảo nằm vật ra giường chơi game, âm thanh trong điện thoại làm Bống giật ḿnh khóc ré lên, Thùy lại tiếp tục dỗ:
-- Ơ mẹ đây mẹ đây Bống ngoan nào, ngoan nào mẹ thương mẹ thương nhé.
Bống khóc làm Na cũng dậy theo ḅ lại mẹ. Thùy nh́n Bảo rồi nói :
--Anh ngồi dậy pha hai chai sữa cho con bú với, đói hết rồi. À mai anh mua sữa luôn nhé, đêm nay nữa là hết rồi, cả tă luôn..
-- Em pha đi anh đang vào game rồi không thoát ra được đâu.
-- Cả hai đứa bám em thế này sao em đi được. Nhanh đi anh.
Bảo bực dọc quát lên :
-- Chỉ có việc ở nhà chăm con thôi cũng làm không xong nữa th́ cô c̣n làm được cái quái ǵ hả, cơm nước không nấu, chén bát không rửa, giờ đến việc pha sữa cũng bắt tôi làm, vậy cô làm vợ làm mẹ cái đéo ǵ nữa.
Nghe Bảo nói mà nước mắt Thùy rơi xuống ướt má, tay run lên v́ giận dữ, Bảo khác rồi,, anh không c̣n là người thanh niên mà năm đó cô say đắm, anh đă quên những hẹn ước với cô rồi.
--Anh thay đổi rồi. Hôm nay con ốm quấy khóc, em phải bế con trên tay không nghỉ ngơi phút giây nào, đến đi vệ sinh cũng không dám đi lâu.
-- Thế tôi nghĩ tôi đi làm sung sướng lắm hả, tôi áp lực thế nào cô hiểu không, cái ǵ cũng tiền tiền, cái ǵ đổ lên đầu thằng này,cơm cô ăn áo cô mặc có phải đều từ tiền thằng này làm ra không mà cô càm ràm, cô có giỏi cô đi làm đi..đi đi…
Thùy nói trong hai hàng lệ chảy dài :
-- Con c̣n bé thế này ai trông mà anh bảo em đi làm , anh nghĩ em muốn ở nhà lắm à?
-- Mẹ nói để mẹ lên trông cô không chịu, bảo gửi bớt một đứa về quê cô cũng không chịu, rốt cuộc cô muốn cái ǵ đây, cô nói mẹ ra đi.
-- Anh cũng thừa hiểu em với mẹ không hợp, mẹ lớn tuổi rồi cách chăm cháu của mẹ không hợp khoa học nửa anh bảo em làm sao yên tâm giao cho mẹ. mà con em em nuôi em không giao cho ai cả.
-- Cô nói chuyện buồn cười nhỉ, cô làm như có một ḿnh cô biết chăm con vậy, cô giỏi quá nên hai đứa con cô mới đi viện suốt đấy, lại c̣i dí, cô giỏi quá cơ..giỏi th́ tự mà chăm…đừng có nhờ tôi..
THùy hỏi :
-- Con tôi, vậy nó không phải con anh à, tự ḿnh tôi đẻ được chắc.
-- Thế không phải tại cô hậu đậu à, đă bảo pḥng ngừa năm ba năm nữa rồi hả sinh, thế mà cũng ḷi ra hai con vịt giời khóc điên cả đầu..tôi chán cảnh này lắm rồi.
Bảo nói xong đứng dậy lấy xe chạy ù đi ra quán nhậu với bạn không quan tâm vợ con ḿnh như thế nào, không quan tâm từ sáng giờ Thùy chẳng bỏ bụng chút ǵ cả, cô tủi thân ôm hai con bật khóc như mưa, chợt nhớ hai đứa đang khát sữa nên chạy đi pha hai b́nh sữa, nh́n số sữa ít ỏi c̣n lại trong hộp mà nước mắt cô không ḱm được, không có tiền đúng là nhục mà.
Thùy nhớ lại mấy năm trước cô đang làm nhân viên kinh doanh với mức lương ổn định, sau đó cô gặp và phải ḷng Bảo, Bảo dẻo miệng lắm, những hôm trời mưa đều chuẩn bị sẵn cho cô áo mưa, khi trời nắng nóng th́ mua nước mát đem tận pḥng cho cô uống, rồi hai người yêu nhau, nhưng khi Bảo về nhà Thùy ra mắt bố cô không đồng ư, ông nói ông nh́n Bảo không chung thủy nên không cho cô quen tiếp, nhưng Thùy cương quyết với t́nh yêu của ḿnh, cô lén lút đi chơi với Bảo, lén lút yêu anh mặc cho bố cô cấm cản quyết liệt, giờ cô mới thấm câu nói “cá không ăn muối cá ươn, con căi cha mẹ trăm đường con hư”, bây giờ hối hận cũng muộn rồi, ngày cô trốn theo Bảo cô cứ nghĩ rồi bố cô sẽ suy nghĩ lại, sẽ đồng ư cuộc hôn nhân của hai người, thế mà ông chưa kịp hết giận th́ mưa băo đă ghé ngang hôn nhân của cô mất rồi, cô có thai đôi bị nghén nặng phải nghỉ làm, toàn bộ chi phí đều do Bảo gánh vác, Bống và Na đau ốm triền miên, cứ một hai tuần lại ôm con lên viện, thêm Thùy không đủ sữa phải cho hai đứa thêm sữa ngoài, những cuộc căi vă bắt đầu xảy ra, lần lượt nhiều hơn.
Nhưng có lẽ ác mộng lớn nhất mà cô trải qua là những ngày cô ở cữ mẹ chồng ở quê lên chăm, cô sinh mổ nên vết thương rất đau mà Bống với NA đều rất quấy, cô một tay ôm Na, Na vừa ngủ lại tiếp tục bế Bống, mẹ chồng cô chẳng phụ giúp được ǵ mà c̣n luôn miệng nói ngày xưa bà sinh hai ngày đă làm hết việc nhà mà c̣n phải đi gặt lúa, cô bây giờ c̣n sướng chán, ấy vậy mà khi Bảo đi làm về bà lại lao vào làm không ngừng, vừa bế cháu vừa làm việc nhà, miệng cười nói mẹ mẹ con con khác hoàn toàn thái độ lúc chồng cô chưa về, chồng cô không hiểu nói cô lười biếng để mẹ làm mọi việc như vậy, dù cô nói thế nào anh anh cũng không tin , không tin mẹ anh lại là người như vậy cả. Thùy nghĩ thôi th́ cô cố gắng chịu đựng một tháng rồi bà sẽ về quê, nhưng không, trong bữa cơm bà nói thấy Thùy cực quá nên sẽ ở thêm một tháng nữa, ác mộng chính thức bắt đầu từ đây.
Con cô mới hơn một tháng mà cô đi chợ về thấy mẹ chồng đang bón bột cho ăn, may mà cô về kịp ,nếu không không biết chuyện ǵ sẽ xảy ra nữa, cô giải thích nhưng mẹ chồng cô cứ phản bác, bà nói chúng đói đ̣i ăn, ngày xưa chồng cô bà cũng cho ăn như thế mà vẫn phổng phao, bà mắng cô trứng mà đ̣i khôn hơn vịt, vẽ chuyện, c̣n mách chồng cô là cô mắng chửi bà, đuổi bà về quê, tất nhiên chồng cô đứng về phía mẹ ḿnh mà căi nhau với cô một trận long trời lở đất, lần ấy cô cũng khóc nhiều lắm, nhưng trong cơn đau cô c̣n có một chị chồng tuyệt vời luôn bênh vực cô mỗi khi vợ chồng cô căi nhau, luôn an ủi cô như chị em gái ruột, thi thoảng dấm dúi cho cô vài trăm ngàn bảo cô thèm ǵ th́ mua ăn.
Nhiều lúc cô muốn ôm con về với bố nhưng rồi cô không đủ can đảm, ngày đó cô cương quyết chạy theo tiếng gọi con tim, chạy theo cái mà cô gọi là t́nh yêu duy nhất, cô bỏ mặc người bố già lầm lũi một ḿnh, bây giờ cô c̣n mặt mũi nào để về gặp bố nữa chứ.
Trở về thực tại Thùy lấy gối bao xung quanh Bống Na, chạy ù đi cắm cơm, mắt liên tục nh́n về hai đứa, nước mắt cô rơi xuống thật nhiều…
Thật khuya Bảo mới về nhà trong t́nh trạng say khướt, vào đến giường ngủ liền nôn một trận rồi lăn ra ngủ không biết trời trăng mây gió ǵ, c̣n Thùy vừa lau dọn băi nôn vừa lọ mọ pha sữa cho hai đứa uống, chốc chốc lại ọ ẹ đ̣i bế, không đêm nào cô được một giấc ngủ trọn vẹn.
Hôm sau là chủ nhật Bảo được nghỉ, Thùy định bụng nhờ anh trông con để ḿnh dọn dẹp nhà, nhưng hơn tám giờ Bảo dậy lại thay quần áo, Thùy hỏi:
-- Hôm nay cũng đi làm à anh?
-- Không, anh đi câu cá với tụi thằng Dũng, bọn nó rủ đi câu rồi làm vài lon luôn.
-- Hay là để dịp khác đi anh, hôm nay anh trông con cho em dọn nhà rồi đi chợ mua thức ăn để sẵn trong tủ lạnh, bọn nhỏ có quấy em cũng nấu cơm được.
-- Anh đă hứa với bọn nó cả rồi, em cứ để con nằm ở đó rồi làm việc thôi, cái nhà bé tí bọn nó có đi đâu được mà lo.
-- Bống và Na bảy tháng rồi đều biết ḅ cả rồi, sơ sẩy một chút rất nguy hiểm, anh gọi báo bận đi, anh em nhiều dịp gặp nhau mà, không gặp hôm nay th́ gặp hôm khác, chứ anh đi rồi em làm sao vừa trông con vừa làm việc nhà đây.
Thùy nói nhỏ nhẹ như vậy Bảo trong ḷng muốn đi cũng trở nên do dự, nh́n sang thấy Bống Na nheo nhéo nên quyết định ở nhà, anh lấy máy ra gọi cho Dũng, Dũng nói trong điện thoại:
-- Mày đến đâu rồi, nhanh đi chỉ c̣n đợi mỗi mày nữa đấy.
-- Tao có việc rồi không đến được, bọn mày đi trước đi..
-- Ơ cái thằng này hôm qua thống nhất cả rồi giờ lại bảo không đi là sao, à, hay con vợ mày cằn nhằn ǵ đúng không, ôi dồi ơi mày lại đi sợ nó à?
Bảo ngần ngại nói:
-- Không phải sợ nhưng hai đứa nhỏ quấy quá phải trông phụ cho nó đi chợ nấu ăn, lần khác đi với bọn mày sau.
Dũng khích Bảo :
-- Con cái cơm nước là việc của đàn bà, có bao nhiêu đó mà làm không xong nữa th́ vứt. Vợ tao mà láo là tao tát vỡ mồm chứ ở đấy mà chăm với nom, bỏ hết đi ra với bon tao đi, có mấy con hàng ngon lắm, không đi hối hận cả đời.
-- Nhưng mà..
-- NHƯng nhị cái đ.éo ǵ nữa, nhanh nhé..mày mà không đi là thằng hèn đấy Bảo..
-- Được rồi đợi tao sang ngay.
-- OK ,phải thế mới ra dáng đàn ông chứ, cứng rắn lên,nhà phải có nóc..
Tắt máy Bảo nói với Thùy:
-- Em đi chợ nhanh đi tí anh đi với sếp có việc.
-- Việc ǵ hả anh
-- việc của anh th́ làm sao em biết được, thôi đi nhanh cái chân lên đi không anh lại bị mắng.
Thùy thở dài nói :
-- Anh đi với bạn đúng không, chẳng lẽ vợ con không quan trọng bằng bạn bè hả anh? họ có ở với anh cả đời đâu? Anh không thể dành một ngày cho vợ con được hả Bảo ?
--Anh đă bảo là anh đi với sếp em đừng có dạy đời anh, đàn bà th́ an phận thủ thường lo cho con cái đi, bớt nói lại.
-- TẠI sao em không được quyền nói, em là vợ anh là mẹ của con anh …
Bảo cắt ngang lời Thùy:
-- cô là vợ chứ không phải mẹ tôi, mà đến mẹ c̣n không quản tôi nữa ḱa cô lấy tư cách ǵ mà xét nét tôi kia chứ, ừ tôi đi với bạn tôi đấy th́ làm sao ? tôi nai lưng ra làm nuôi cô, cô nên biết điều một chút, bớt càu nhàu đi.
Bảo đi đến lấy ch́a khóa xe định phóng đi nhưng đă bị Thùy giữ tay lại và nói lớn :
-- Anh ở nhà trông con.
Bảo trừng mắt:
-- BỎ ra..
THùy kiên định:
-- Nếu hôm nay anh vẫn cương quyết đi th́ chúng ta ly hôn đi, em không chịu nổi nữa rồi.
Dứt lời Thùy buông tay Bảo ra để anh tự do lựa chọn, nhưng Bảo vốn không h́nh ra sự quan trọng của Thùy, cũng không tha thiết với hai đứa con gái nên nhếch mép phóng xe đi, Bảo cơ bản nghĩ Thùy chỉ nhất thời nói vậy chứ bây giờ cô phụ thuộc vào anh như vậy ly hôn lấy ǵ mà sống.
Nhưng mà Bảo đă lầm, khoảnh khắc Bảo rồ ga khỏi căn nhà là trái tim của thùy cũng đă lên tiếng, cô quyết định giải thoát cho ḿnh và cho Bảo.
Thùy bế cả hai đứa con ra quán cơm đầu đường mua phần cơm cho ḿnh, về nhà cô ngồi ăn ngon lành,no nê th́ xếp quần áo vào va li cẩn thận xong bế hai con đi trong hôm đó, cô biết cô phải một lần mạnh dạn nếu không sẽ khổ một đời.
Về phần Bảo đi câu cá chỉ là cái cớ của những kẻ chán cơm thèm phở, cả bọn kéo nhau đi hát ḥ rồi chia nhau đi vui vẻ, bên cạnh cô gái có thân h́nh gợi cảm như này Bảo như lạc vào thiên đàng, quên mất bản thân ḿnh là người đă có gia đ́nh, quên mất những thề hẹn trăm năm cùng ai đó…
Sau cơn hoang lạc BẢO về nhà nhưng cửa không khóa, Bảo chửi đổng lên nhưng không ai trả lời, căn nhà im lặng đến bất thường, Bảo nhướng mắt nh́n điện thoại, đă ba giờ sáng, giờ này thùy đă đi đâu, chẳng lẽ cô ấy bỏ nhà đi thật sau, nhưng suy nghĩ đó cũng nhanh chóng được Bảo gạt ngang, THùy làm ǵ c̣n người thân nào để nương tựa, mẹ cô mất sớm, hai bố con lầm lũi bên nhau, mà anh chắc chắn cô sẽ không về đó.
-- Bày đặt giận dỗi bỏ đi, để tôi xem cô đi được bao lâu...
Cái sai của phụ nữ là quá tin tưởng vào người đàn ông của ḿnh, c̣n cái sai của đàn ông là xem thường người phụ nữ bên cạnh, cả Bảo và Thùy đều mắc phải sai lầm đó nên hôn nhân của họ mới đi vào ngơ cụt như hôm nay.
Sáng hôm sau Bảo thức dậy vẫn đi làm như b́nh thường, cũng chẳng lo lắng đêm qua ba mẹ con Thùy đă ở đâu, Bảo c̣n nghĩ hôm nay cô ấy về anh c̣n phải mắng một trận và bắt cô ấy xin lỗi đàng hoàng mới cho vào nhà, thế mà mọi chuyện không như bảo nghĩ, tan làm căn nhà vẫn một màu đen như mực, không gian ch́m trong yên lặng, tĩnh mịch đến mức lạnh lẽo..
Thùy và hai con vẫn chưa về….
Bảo giận lắm, tức lắm, lấy điện thoại cho cô nhưng không liên lạc được, bao nhiêu cuộc cũng đều là tiếng của tổng đài vang lên “thuê bao quư khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quư khách vui ḷng gọi lại sau”.
Bảo chửi:
-- Có giỏi th́ đi luôn đi đừng có về, khốn nạn..
Hôm đó Bảo mua hộp cơm ăn tạm nhưng cơm tiệm làm sao ngon như cơm Thùy nấu, Bảo rất kén ăn, nên chưa đến một nửa đă vứt hộp cơm sang một bên bực bội mở bao thuốc ra đốt lấy đốt để, trong ḷng tràn đầy bực tức….
Một ngày, hai ngày trôi qua nhưng bóng dáng mẹ con Thùy vẫn bặt vô âm tính, mấy ngày đầu ai gọi Bảo đều có mặt, cuộc vui nào cũng đến đúng giờ,Bảo thoải mái lắm, muốn làm ǵ th́ làm, chẳng cần lo nghĩ điều ǵ, cuộc sống như thể trong mơ, nhưng rồi đến cuối tuần nhà cửa dơ không ai dọn, chén bát mấy ngày qua Bảo cũng chả thèm rửa, đến quần áo anh cũng chất đầy trong chậu chẳng buồn giặt giũ, cơm tiệm cũng đă ngán đến tận cổ, Bảo bắt đầu nghĩ đến Thùy, nghĩ đến mâm cơm cô nấu đúng khẩu vị của anh, nghĩ đến nhũng bộ quần áo cô ủi phẳng phiu anh chỉ việc mang vào, đến cả đôi giày anh mang cũng được cô đánh bóng loáng….
VietBF©sưu tập
-- Em..sao giờ này c̣n ngủ không dậy nấu cơm đi, anh đói lắm rồi.
https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2045851&stc=1&d=1651199840
Thùy mệt mỏi mở mắt, nh́n sang hai đứa nhỏ đang ch́m trong giấc ngủ mà trả lời chồng ḿnh rằng:.
-- Hôm nay cả hai đứa đều quấy anh ạ, nhất là Bống toàn bắt em bế trên tay, vừa đặt xuống là khóc, may là Na không đ̣i chứ không em không biết phải làm sao luôn.
-- Thôi đi nấu cơm đi.
--Vâng anh bế con hộ em..
-- Em cứ đặt xuống giường đi, anh làm cả ngày mệt lắm em phải để anh nghỉ ngơi chứ Thùy.
Nói rồi Bảo nằm vật ra giường chơi game, âm thanh trong điện thoại làm Bống giật ḿnh khóc ré lên, Thùy lại tiếp tục dỗ:
-- Ơ mẹ đây mẹ đây Bống ngoan nào, ngoan nào mẹ thương mẹ thương nhé.
Bống khóc làm Na cũng dậy theo ḅ lại mẹ. Thùy nh́n Bảo rồi nói :
--Anh ngồi dậy pha hai chai sữa cho con bú với, đói hết rồi. À mai anh mua sữa luôn nhé, đêm nay nữa là hết rồi, cả tă luôn..
-- Em pha đi anh đang vào game rồi không thoát ra được đâu.
-- Cả hai đứa bám em thế này sao em đi được. Nhanh đi anh.
Bảo bực dọc quát lên :
-- Chỉ có việc ở nhà chăm con thôi cũng làm không xong nữa th́ cô c̣n làm được cái quái ǵ hả, cơm nước không nấu, chén bát không rửa, giờ đến việc pha sữa cũng bắt tôi làm, vậy cô làm vợ làm mẹ cái đéo ǵ nữa.
Nghe Bảo nói mà nước mắt Thùy rơi xuống ướt má, tay run lên v́ giận dữ, Bảo khác rồi,, anh không c̣n là người thanh niên mà năm đó cô say đắm, anh đă quên những hẹn ước với cô rồi.
--Anh thay đổi rồi. Hôm nay con ốm quấy khóc, em phải bế con trên tay không nghỉ ngơi phút giây nào, đến đi vệ sinh cũng không dám đi lâu.
-- Thế tôi nghĩ tôi đi làm sung sướng lắm hả, tôi áp lực thế nào cô hiểu không, cái ǵ cũng tiền tiền, cái ǵ đổ lên đầu thằng này,cơm cô ăn áo cô mặc có phải đều từ tiền thằng này làm ra không mà cô càm ràm, cô có giỏi cô đi làm đi..đi đi…
Thùy nói trong hai hàng lệ chảy dài :
-- Con c̣n bé thế này ai trông mà anh bảo em đi làm , anh nghĩ em muốn ở nhà lắm à?
-- Mẹ nói để mẹ lên trông cô không chịu, bảo gửi bớt một đứa về quê cô cũng không chịu, rốt cuộc cô muốn cái ǵ đây, cô nói mẹ ra đi.
-- Anh cũng thừa hiểu em với mẹ không hợp, mẹ lớn tuổi rồi cách chăm cháu của mẹ không hợp khoa học nửa anh bảo em làm sao yên tâm giao cho mẹ. mà con em em nuôi em không giao cho ai cả.
-- Cô nói chuyện buồn cười nhỉ, cô làm như có một ḿnh cô biết chăm con vậy, cô giỏi quá nên hai đứa con cô mới đi viện suốt đấy, lại c̣i dí, cô giỏi quá cơ..giỏi th́ tự mà chăm…đừng có nhờ tôi..
THùy hỏi :
-- Con tôi, vậy nó không phải con anh à, tự ḿnh tôi đẻ được chắc.
-- Thế không phải tại cô hậu đậu à, đă bảo pḥng ngừa năm ba năm nữa rồi hả sinh, thế mà cũng ḷi ra hai con vịt giời khóc điên cả đầu..tôi chán cảnh này lắm rồi.
Bảo nói xong đứng dậy lấy xe chạy ù đi ra quán nhậu với bạn không quan tâm vợ con ḿnh như thế nào, không quan tâm từ sáng giờ Thùy chẳng bỏ bụng chút ǵ cả, cô tủi thân ôm hai con bật khóc như mưa, chợt nhớ hai đứa đang khát sữa nên chạy đi pha hai b́nh sữa, nh́n số sữa ít ỏi c̣n lại trong hộp mà nước mắt cô không ḱm được, không có tiền đúng là nhục mà.
Thùy nhớ lại mấy năm trước cô đang làm nhân viên kinh doanh với mức lương ổn định, sau đó cô gặp và phải ḷng Bảo, Bảo dẻo miệng lắm, những hôm trời mưa đều chuẩn bị sẵn cho cô áo mưa, khi trời nắng nóng th́ mua nước mát đem tận pḥng cho cô uống, rồi hai người yêu nhau, nhưng khi Bảo về nhà Thùy ra mắt bố cô không đồng ư, ông nói ông nh́n Bảo không chung thủy nên không cho cô quen tiếp, nhưng Thùy cương quyết với t́nh yêu của ḿnh, cô lén lút đi chơi với Bảo, lén lút yêu anh mặc cho bố cô cấm cản quyết liệt, giờ cô mới thấm câu nói “cá không ăn muối cá ươn, con căi cha mẹ trăm đường con hư”, bây giờ hối hận cũng muộn rồi, ngày cô trốn theo Bảo cô cứ nghĩ rồi bố cô sẽ suy nghĩ lại, sẽ đồng ư cuộc hôn nhân của hai người, thế mà ông chưa kịp hết giận th́ mưa băo đă ghé ngang hôn nhân của cô mất rồi, cô có thai đôi bị nghén nặng phải nghỉ làm, toàn bộ chi phí đều do Bảo gánh vác, Bống và Na đau ốm triền miên, cứ một hai tuần lại ôm con lên viện, thêm Thùy không đủ sữa phải cho hai đứa thêm sữa ngoài, những cuộc căi vă bắt đầu xảy ra, lần lượt nhiều hơn.
Nhưng có lẽ ác mộng lớn nhất mà cô trải qua là những ngày cô ở cữ mẹ chồng ở quê lên chăm, cô sinh mổ nên vết thương rất đau mà Bống với NA đều rất quấy, cô một tay ôm Na, Na vừa ngủ lại tiếp tục bế Bống, mẹ chồng cô chẳng phụ giúp được ǵ mà c̣n luôn miệng nói ngày xưa bà sinh hai ngày đă làm hết việc nhà mà c̣n phải đi gặt lúa, cô bây giờ c̣n sướng chán, ấy vậy mà khi Bảo đi làm về bà lại lao vào làm không ngừng, vừa bế cháu vừa làm việc nhà, miệng cười nói mẹ mẹ con con khác hoàn toàn thái độ lúc chồng cô chưa về, chồng cô không hiểu nói cô lười biếng để mẹ làm mọi việc như vậy, dù cô nói thế nào anh anh cũng không tin , không tin mẹ anh lại là người như vậy cả. Thùy nghĩ thôi th́ cô cố gắng chịu đựng một tháng rồi bà sẽ về quê, nhưng không, trong bữa cơm bà nói thấy Thùy cực quá nên sẽ ở thêm một tháng nữa, ác mộng chính thức bắt đầu từ đây.
Con cô mới hơn một tháng mà cô đi chợ về thấy mẹ chồng đang bón bột cho ăn, may mà cô về kịp ,nếu không không biết chuyện ǵ sẽ xảy ra nữa, cô giải thích nhưng mẹ chồng cô cứ phản bác, bà nói chúng đói đ̣i ăn, ngày xưa chồng cô bà cũng cho ăn như thế mà vẫn phổng phao, bà mắng cô trứng mà đ̣i khôn hơn vịt, vẽ chuyện, c̣n mách chồng cô là cô mắng chửi bà, đuổi bà về quê, tất nhiên chồng cô đứng về phía mẹ ḿnh mà căi nhau với cô một trận long trời lở đất, lần ấy cô cũng khóc nhiều lắm, nhưng trong cơn đau cô c̣n có một chị chồng tuyệt vời luôn bênh vực cô mỗi khi vợ chồng cô căi nhau, luôn an ủi cô như chị em gái ruột, thi thoảng dấm dúi cho cô vài trăm ngàn bảo cô thèm ǵ th́ mua ăn.
Nhiều lúc cô muốn ôm con về với bố nhưng rồi cô không đủ can đảm, ngày đó cô cương quyết chạy theo tiếng gọi con tim, chạy theo cái mà cô gọi là t́nh yêu duy nhất, cô bỏ mặc người bố già lầm lũi một ḿnh, bây giờ cô c̣n mặt mũi nào để về gặp bố nữa chứ.
Trở về thực tại Thùy lấy gối bao xung quanh Bống Na, chạy ù đi cắm cơm, mắt liên tục nh́n về hai đứa, nước mắt cô rơi xuống thật nhiều…
Thật khuya Bảo mới về nhà trong t́nh trạng say khướt, vào đến giường ngủ liền nôn một trận rồi lăn ra ngủ không biết trời trăng mây gió ǵ, c̣n Thùy vừa lau dọn băi nôn vừa lọ mọ pha sữa cho hai đứa uống, chốc chốc lại ọ ẹ đ̣i bế, không đêm nào cô được một giấc ngủ trọn vẹn.
Hôm sau là chủ nhật Bảo được nghỉ, Thùy định bụng nhờ anh trông con để ḿnh dọn dẹp nhà, nhưng hơn tám giờ Bảo dậy lại thay quần áo, Thùy hỏi:
-- Hôm nay cũng đi làm à anh?
-- Không, anh đi câu cá với tụi thằng Dũng, bọn nó rủ đi câu rồi làm vài lon luôn.
-- Hay là để dịp khác đi anh, hôm nay anh trông con cho em dọn nhà rồi đi chợ mua thức ăn để sẵn trong tủ lạnh, bọn nhỏ có quấy em cũng nấu cơm được.
-- Anh đă hứa với bọn nó cả rồi, em cứ để con nằm ở đó rồi làm việc thôi, cái nhà bé tí bọn nó có đi đâu được mà lo.
-- Bống và Na bảy tháng rồi đều biết ḅ cả rồi, sơ sẩy một chút rất nguy hiểm, anh gọi báo bận đi, anh em nhiều dịp gặp nhau mà, không gặp hôm nay th́ gặp hôm khác, chứ anh đi rồi em làm sao vừa trông con vừa làm việc nhà đây.
Thùy nói nhỏ nhẹ như vậy Bảo trong ḷng muốn đi cũng trở nên do dự, nh́n sang thấy Bống Na nheo nhéo nên quyết định ở nhà, anh lấy máy ra gọi cho Dũng, Dũng nói trong điện thoại:
-- Mày đến đâu rồi, nhanh đi chỉ c̣n đợi mỗi mày nữa đấy.
-- Tao có việc rồi không đến được, bọn mày đi trước đi..
-- Ơ cái thằng này hôm qua thống nhất cả rồi giờ lại bảo không đi là sao, à, hay con vợ mày cằn nhằn ǵ đúng không, ôi dồi ơi mày lại đi sợ nó à?
Bảo ngần ngại nói:
-- Không phải sợ nhưng hai đứa nhỏ quấy quá phải trông phụ cho nó đi chợ nấu ăn, lần khác đi với bọn mày sau.
Dũng khích Bảo :
-- Con cái cơm nước là việc của đàn bà, có bao nhiêu đó mà làm không xong nữa th́ vứt. Vợ tao mà láo là tao tát vỡ mồm chứ ở đấy mà chăm với nom, bỏ hết đi ra với bon tao đi, có mấy con hàng ngon lắm, không đi hối hận cả đời.
-- Nhưng mà..
-- NHƯng nhị cái đ.éo ǵ nữa, nhanh nhé..mày mà không đi là thằng hèn đấy Bảo..
-- Được rồi đợi tao sang ngay.
-- OK ,phải thế mới ra dáng đàn ông chứ, cứng rắn lên,nhà phải có nóc..
Tắt máy Bảo nói với Thùy:
-- Em đi chợ nhanh đi tí anh đi với sếp có việc.
-- Việc ǵ hả anh
-- việc của anh th́ làm sao em biết được, thôi đi nhanh cái chân lên đi không anh lại bị mắng.
Thùy thở dài nói :
-- Anh đi với bạn đúng không, chẳng lẽ vợ con không quan trọng bằng bạn bè hả anh? họ có ở với anh cả đời đâu? Anh không thể dành một ngày cho vợ con được hả Bảo ?
--Anh đă bảo là anh đi với sếp em đừng có dạy đời anh, đàn bà th́ an phận thủ thường lo cho con cái đi, bớt nói lại.
-- TẠI sao em không được quyền nói, em là vợ anh là mẹ của con anh …
Bảo cắt ngang lời Thùy:
-- cô là vợ chứ không phải mẹ tôi, mà đến mẹ c̣n không quản tôi nữa ḱa cô lấy tư cách ǵ mà xét nét tôi kia chứ, ừ tôi đi với bạn tôi đấy th́ làm sao ? tôi nai lưng ra làm nuôi cô, cô nên biết điều một chút, bớt càu nhàu đi.
Bảo đi đến lấy ch́a khóa xe định phóng đi nhưng đă bị Thùy giữ tay lại và nói lớn :
-- Anh ở nhà trông con.
Bảo trừng mắt:
-- BỎ ra..
THùy kiên định:
-- Nếu hôm nay anh vẫn cương quyết đi th́ chúng ta ly hôn đi, em không chịu nổi nữa rồi.
Dứt lời Thùy buông tay Bảo ra để anh tự do lựa chọn, nhưng Bảo vốn không h́nh ra sự quan trọng của Thùy, cũng không tha thiết với hai đứa con gái nên nhếch mép phóng xe đi, Bảo cơ bản nghĩ Thùy chỉ nhất thời nói vậy chứ bây giờ cô phụ thuộc vào anh như vậy ly hôn lấy ǵ mà sống.
Nhưng mà Bảo đă lầm, khoảnh khắc Bảo rồ ga khỏi căn nhà là trái tim của thùy cũng đă lên tiếng, cô quyết định giải thoát cho ḿnh và cho Bảo.
Thùy bế cả hai đứa con ra quán cơm đầu đường mua phần cơm cho ḿnh, về nhà cô ngồi ăn ngon lành,no nê th́ xếp quần áo vào va li cẩn thận xong bế hai con đi trong hôm đó, cô biết cô phải một lần mạnh dạn nếu không sẽ khổ một đời.
Về phần Bảo đi câu cá chỉ là cái cớ của những kẻ chán cơm thèm phở, cả bọn kéo nhau đi hát ḥ rồi chia nhau đi vui vẻ, bên cạnh cô gái có thân h́nh gợi cảm như này Bảo như lạc vào thiên đàng, quên mất bản thân ḿnh là người đă có gia đ́nh, quên mất những thề hẹn trăm năm cùng ai đó…
Sau cơn hoang lạc BẢO về nhà nhưng cửa không khóa, Bảo chửi đổng lên nhưng không ai trả lời, căn nhà im lặng đến bất thường, Bảo nhướng mắt nh́n điện thoại, đă ba giờ sáng, giờ này thùy đă đi đâu, chẳng lẽ cô ấy bỏ nhà đi thật sau, nhưng suy nghĩ đó cũng nhanh chóng được Bảo gạt ngang, THùy làm ǵ c̣n người thân nào để nương tựa, mẹ cô mất sớm, hai bố con lầm lũi bên nhau, mà anh chắc chắn cô sẽ không về đó.
-- Bày đặt giận dỗi bỏ đi, để tôi xem cô đi được bao lâu...
Cái sai của phụ nữ là quá tin tưởng vào người đàn ông của ḿnh, c̣n cái sai của đàn ông là xem thường người phụ nữ bên cạnh, cả Bảo và Thùy đều mắc phải sai lầm đó nên hôn nhân của họ mới đi vào ngơ cụt như hôm nay.
Sáng hôm sau Bảo thức dậy vẫn đi làm như b́nh thường, cũng chẳng lo lắng đêm qua ba mẹ con Thùy đă ở đâu, Bảo c̣n nghĩ hôm nay cô ấy về anh c̣n phải mắng một trận và bắt cô ấy xin lỗi đàng hoàng mới cho vào nhà, thế mà mọi chuyện không như bảo nghĩ, tan làm căn nhà vẫn một màu đen như mực, không gian ch́m trong yên lặng, tĩnh mịch đến mức lạnh lẽo..
Thùy và hai con vẫn chưa về….
Bảo giận lắm, tức lắm, lấy điện thoại cho cô nhưng không liên lạc được, bao nhiêu cuộc cũng đều là tiếng của tổng đài vang lên “thuê bao quư khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quư khách vui ḷng gọi lại sau”.
Bảo chửi:
-- Có giỏi th́ đi luôn đi đừng có về, khốn nạn..
Hôm đó Bảo mua hộp cơm ăn tạm nhưng cơm tiệm làm sao ngon như cơm Thùy nấu, Bảo rất kén ăn, nên chưa đến một nửa đă vứt hộp cơm sang một bên bực bội mở bao thuốc ra đốt lấy đốt để, trong ḷng tràn đầy bực tức….
Một ngày, hai ngày trôi qua nhưng bóng dáng mẹ con Thùy vẫn bặt vô âm tính, mấy ngày đầu ai gọi Bảo đều có mặt, cuộc vui nào cũng đến đúng giờ,Bảo thoải mái lắm, muốn làm ǵ th́ làm, chẳng cần lo nghĩ điều ǵ, cuộc sống như thể trong mơ, nhưng rồi đến cuối tuần nhà cửa dơ không ai dọn, chén bát mấy ngày qua Bảo cũng chả thèm rửa, đến quần áo anh cũng chất đầy trong chậu chẳng buồn giặt giũ, cơm tiệm cũng đă ngán đến tận cổ, Bảo bắt đầu nghĩ đến Thùy, nghĩ đến mâm cơm cô nấu đúng khẩu vị của anh, nghĩ đến nhũng bộ quần áo cô ủi phẳng phiu anh chỉ việc mang vào, đến cả đôi giày anh mang cũng được cô đánh bóng loáng….
VietBF©sưu tập