vu-nhu-can
04-30-2022, 22:20
Lại một ngày quốc hận, xin một phút mặc niệm để tưởng nhớ tới những anh hùng tử sĩ, những người đã hiên ngang chống chọi quân cộng sản đến giờ phút cuối; những người đã chết trong lao tù sau ngày mất nước; những người đã chết ngoài biển khơi khi ra đi tìm bến tự do.
Xin cúi đầu tri ân những thiếu phụ thay chồng nuôi con và nuôi chồng trong những trại tù cải tạo; những thương binh đã mất đi một phần thân thể cho quê hương. Cuộc sống của những người này thê thảm hơn sau ngày mất nước.
Hãy chửi cha thằng Dương văn Minh đã sanh ra một con chó chỉ biết ăn phân, một thằng hèn mang cấp bậc đại tướng. Cũng không quên chửi luôn thằng tướng râu kẻm, chưa mất nước cả gia đình đã lên phi cơ đi mất, rồi 20 năm sau trở về ngữa tay lấy tiền của V+. Chửi luôn những tên ăn cháo đá bát, được nước Mỹ cưu mang trong ngày đói khổ lầm than, bây giờ quay lưng đập phá nó.
Đêm nay không ngủ được, ngồi bên computer chợt nghe lòng chùng xuống, nghe thoang thoảng trong ký ức bài "giấc mơ hồi hương" của Vũ Thành. Trong những năm 60, tôi chỉ đồng cảm với những người Bắc di cư vào Nam năm 1954, bỏ lại sau lưng quê hương xứ sở và luôn hứa hẹn một ngày về. Không ngờ ba mươi mấy năm sau, mình lại được nếm trọn những khoắc khoải, đau buồn, nhớ nhung đó khi xa Saigon như những người di cư năm 54 rời xa Hà nội. Nó không lãng mạn, tình tứ như thơ nhạc, cũng không huy hoàng, hiên ngang xách vali leo lên phi cơ bay cái vù sang Mỹ. Nó chứa đầy những kinh hoàng, nguy hiểm. Nếu bị công an bắt được trên đường tới bãi là coi như được đi học tập mút mùa lệ thủy, sau khi lên được ghe mà chưa ra tới hải phận quốc tế, lỡ gặp công an biên phòng thì cũng được ghi tên theo học lớp cải tạo miễn phí. Nếu ra tới hải phận mà gặp thời tiết xấu hay gặp cướp Thái lan là có nhiều cơ hội làm lính của Long Vương, khỏi sợ công an nữa. Đó là một vài chi tiết của cái giá phải trả cho sự tự do
Ngày xưa Vũ Thành viết cho những người di cư 54 "Lìa xa thành đô yêu dấu, một sớm khi heo mây về, lòng khách tha hương vương sầu thương... "
Nếu ông còn sống thì ông sẽ viết cho những người 75 đi vượt biên "Rời xa Saigon yêu dấu, một sáng khi V+ vào, mình xách ba lô đi vượt biên... "
Cuối cùng như những câu cuối trong bài hát "...Rồi đây dù lạc ngàn phương, ta hướng về chốn sa trường, cùng dìu nhau sát vai sống trong tình thương, để cùng say giấc mơ hồi hương". Có thể thế hệ của chúng ta sẽ không làm được, nhưng hãy sống và vun đấp cho thế hệ sau để có được "giấc mơ hồi hương" dưới lá cờ vàng.
Một chút chua chát, ngậm ngùi trong ngày quốc hận.
VNC
Xin cúi đầu tri ân những thiếu phụ thay chồng nuôi con và nuôi chồng trong những trại tù cải tạo; những thương binh đã mất đi một phần thân thể cho quê hương. Cuộc sống của những người này thê thảm hơn sau ngày mất nước.
Hãy chửi cha thằng Dương văn Minh đã sanh ra một con chó chỉ biết ăn phân, một thằng hèn mang cấp bậc đại tướng. Cũng không quên chửi luôn thằng tướng râu kẻm, chưa mất nước cả gia đình đã lên phi cơ đi mất, rồi 20 năm sau trở về ngữa tay lấy tiền của V+. Chửi luôn những tên ăn cháo đá bát, được nước Mỹ cưu mang trong ngày đói khổ lầm than, bây giờ quay lưng đập phá nó.
Đêm nay không ngủ được, ngồi bên computer chợt nghe lòng chùng xuống, nghe thoang thoảng trong ký ức bài "giấc mơ hồi hương" của Vũ Thành. Trong những năm 60, tôi chỉ đồng cảm với những người Bắc di cư vào Nam năm 1954, bỏ lại sau lưng quê hương xứ sở và luôn hứa hẹn một ngày về. Không ngờ ba mươi mấy năm sau, mình lại được nếm trọn những khoắc khoải, đau buồn, nhớ nhung đó khi xa Saigon như những người di cư năm 54 rời xa Hà nội. Nó không lãng mạn, tình tứ như thơ nhạc, cũng không huy hoàng, hiên ngang xách vali leo lên phi cơ bay cái vù sang Mỹ. Nó chứa đầy những kinh hoàng, nguy hiểm. Nếu bị công an bắt được trên đường tới bãi là coi như được đi học tập mút mùa lệ thủy, sau khi lên được ghe mà chưa ra tới hải phận quốc tế, lỡ gặp công an biên phòng thì cũng được ghi tên theo học lớp cải tạo miễn phí. Nếu ra tới hải phận mà gặp thời tiết xấu hay gặp cướp Thái lan là có nhiều cơ hội làm lính của Long Vương, khỏi sợ công an nữa. Đó là một vài chi tiết của cái giá phải trả cho sự tự do
Ngày xưa Vũ Thành viết cho những người di cư 54 "Lìa xa thành đô yêu dấu, một sớm khi heo mây về, lòng khách tha hương vương sầu thương... "
Nếu ông còn sống thì ông sẽ viết cho những người 75 đi vượt biên "Rời xa Saigon yêu dấu, một sáng khi V+ vào, mình xách ba lô đi vượt biên... "
Cuối cùng như những câu cuối trong bài hát "...Rồi đây dù lạc ngàn phương, ta hướng về chốn sa trường, cùng dìu nhau sát vai sống trong tình thương, để cùng say giấc mơ hồi hương". Có thể thế hệ của chúng ta sẽ không làm được, nhưng hãy sống và vun đấp cho thế hệ sau để có được "giấc mơ hồi hương" dưới lá cờ vàng.
Một chút chua chát, ngậm ngùi trong ngày quốc hận.
VNC