PDA

View Full Version : DUYÊN PHẬN


florida80
05-04-2022, 01:38
Nhạc sĩ Thái Thịnh viết bài “Duyên phận” năm 2008, dành riêng cho tiếng hát Như Quỳnh. Qua thế kỷ 21 rồi, lời bài hát như c̣n phảng phất h́nh ảnh quê tôi trong đầu thập niên 60 của thế kỷ trước.

Thời đó, tâm lư “trọng nam, khinh nữ” c̣n nặng nề ở các vùng nông thôn dù cha mẹ nào sinh con gái hay trai đều dành t́nh thương như nhau. Nhà ai có con gái chừng 17, 18 tuổi th́ gia đ́nh, người thân nhắm nhe chỗ này, chỗ kia cho con cho dù chúng đang c̣n tuổi ăn, tuổi ngủ. Bởi v́ qua tuổi 20, chưa có ai để mắt là cha mẹ bắt đầu lo lo. Con gái sang tuổi hăm mốt, hăm hai, những “bà cô nhọn mồm”, bà hàng xóm chanh chua thường hay chơ miệng: Coi mà gả con nớ đi, nó đă hâm đi hâm lại rồi!

Nhà ai có con trai vào tuổi đôi mươi, cha mẹ cũng muốn chúng nên đôi lứa. Qua ông mai, bà mối, họ t́m hiểu về gia cảnh, đức hạnh, … Khi hai gia đ́nh thấy đồng thuận th́ song thân hai phía thuyết phục con ḿnh, cho dù đôi trai gái chưa hề biết mặt nhau, nghe tiếng nhau. Câu “cha mẹ đặt đâu, con ngồi đó” hoàn toàn chính xác. Có những cha mẹ ép uổng con cái với quan niệm cổ hủ “cha mẹ nói oan, quan nói ép”, con không vâng lời không được.

Thời gian để hai bên làm nghi thức thủ tục cưới hỏi diễn ra khá lâu, đôi lúc kéo dài một vài năm. Nơi đâu thuộc loại “tân tiến” th́ hai bên có cho phép đôi trai gái gặp gỡ, chuyện tṛ đôi lần, c̣n không th́ chỉ nh́n trộm lẫn nhau mà thôi.

Gia đ́nh nào có con gái đầu ḷng đi lấy chồng năm 17, 18 tuổi th́ đằng sau là một đàn em, đôi khi có những đứa chỉ khoảng dăm bảy tuổi. Ngày chị lấy chồng, lũ em ngơ ngác đứng trông theo v́ chúng chưa hiểu ǵ. Sau ngày đám cưới, các em thấy cảnh nhà trống vắng rất rơ v́ trước đó đông người tới lui, rộn ràng, tưng bừng tổ chức lễ cưới.

Ở nhà với cha mẹ, cuộc sống dù cực khổ hay sung sướng, cô gái không mấy để ư đến lời la mắng, sai bảo của cha mẹ. Nay đi làm dâu, phải theo “gia đạo bên chồng”, nếp sinh hoạt mỗi nhà mỗi khác nên ḷng luôn lo âu, sợ sệt. Nếu gia đ́nh chồng làm nghề nông, đang vào mùa vụ, cô dâu bốn giờ sáng phải thức dậy nhóm bếp, bắc nước, nấu ăn sáng rồi làm việc quần quật cả ngày, không phút nghỉ ngơi. Cơm tối xong, phải giă vài cối gạo đầy, đến lúc mắt mũi ríu lại vẫn c̣n chưa được đi ngủ. Thông thường, có ít mẹ chồng cảm thông với con dâu (và họ cũng quên thời gian khổ lúc trẻ từng trải qua) nên không ít lời nói “nhẹ như bấc nhưng nặng hơn ch́”, cô dâu trẻ “ngậm mà nghe”, đâu có dám căi lại.

Vài tháng, gia đ́nh chồng mới cho phép cô dâu về thăm cha mẹ. Mừng mừng, tủi tủi, mẹ ôm con vào ḷng hỏi thăm t́nh h́nh, các em ngồi xúm quanh nghe chị kể chuyện bên chồng. Bao cơn buồn ngủ dồn nén đă lâu, chị kể chuyện nọ xọchuyện kia v́ đôi mắt đă díp lại, mẹ bảo các em để cho chịngủ cho lại sức. Một vài ngày thăm cha mẹ và các em trôi qua, chị lại cắp nón trở về nhà chồng, ḷng lo lắng không biết về có muộn, có bị mẹ chồng trách móc ǵ không?

Tôi cũng là người đa cảm. Các truyện ngắn mộc mạc của Thanh Tịnh như “Quê mẹ”, “Con so về nhà mẹ”,… (viết năm 1941), mô tả những cảnh ngộ, h́nh ảnh, câu chuyện như gắn với duyên phận những người thân của ḿnh vào thập niên 60. Đến tuổi về chiều này, tôi đọc lại, nhớ lại ḷng vẫn không hết bùi ngùi.

Bây giờ nam nữ b́nh đẳng, quyền tự do của con người được tôn trọng. Đặc biệt lớp trẻ không c̣n gặp những ngang trái như ngày xưa, tự định đoạt cho hạnh phúc lứa đôi của ḿnh. Cha mẹ chấp nhận nhẹ nhàng quan điểm “con đặt đâu, cha mẹngồi đó” nên ít chuyện đau ḷng xảy ra. Tuy nhiên, hiện nay con gái ở miền Tây đi lấy chồng Đài Loan, Hàn quốc cũng là điều xốn xang, ray rức của xă hội Việt Nam. Động cơ của những cuộc kết hôn này th́ nhiều nhưng không có chút bóng dáng của t́nh yêu. Những cô gái lấy chồng xa xứ, mấy người có được hạnh phúc, b́nh an!

Nguyễn Hoàng