PDA

View Full Version : CON ƠI, DÉP MẸ ĐỂ ĐÂU?


goodidea
05-04-2022, 11:26
Bà Hoan góa chồng từ cái hồi bà c̣n dẻo dai sức lực nhất của ḿnh, tuổi 40, bà luôn khẳng định một cách chắc nịch như vậy với bạn bè của ḿnh&những người hàng xóm. Chẳng vậy mà khi ông nhà mất v́ bạo bệnh, đă để lại cho bà những 4 đứa con, một cậu trai và ba cô con gái. Lúc đấy đứa con gái đầu mới 7 tuổi, đứa út lên ba.

https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2048700&stc=1&d=1651663573

"Gớm, đẻ ǵ mà ṣn ṣn thế. Đẻ như vậy th́ lấy ǵ mà nuôi chúng nó.." Ấy là câu cửa miệng của bà ngoại khi c̣n sống thường nói với bà như vậy.
Nghĩ thật cũng chẳng oan một tư nào. Vợ chồng Hoan ở cùng xóm với nhà bà ngoại người ta bảo:"Có con mà gả chồng gần/Có bát canh cần nó cũng mang cho"
Úi dào, rơ thật là chả đúng một tư nào, "canh cần" chả thấy đâu mà hàng xóm chỉ thấy cảnh mẹ con Hoan ngày nào cũng một nách 3 đầu 6 tay của cô sáng sáng lếch thếch bồng bế nhau sang bà ngoại, tối th́ lại dắt díu nhau về nhà ḿnh, quấy quả nhờ vả bà ngoại. Chưa kể những ngày con cái nóng sốt ốm đau không tránh khỏi bàn tay chăm bẵm của bà ngoại...
Nghề nông những ngày giáp hạt đói kém, khi thấy các cháu nhếch nhác, ḷng thương con,thương cháu chẳng thể bà ngoại làm ngơ....
Một vùng quê thuần nông, cái nắng cái gió, mưa băo 4 mùa, sâu bệnh hại luôn đe dọa đến hạt lúa cấy trồng của con người làm nghề nông.
Rất nhiều năm sau,những năm tháng nhọc nhằn làm lụng bà Hoan đă nuôi các con của ḿnh lớn khôn theo năm tháng. Con Lĩnh, rồi đến thằng Trung, cái Hoa, cái Ngọc đều được bà nuôi ăn học hành tử tế, rồi có việc làm nghề nghiệp hẳn hoi.
Thằng Trung vào làm việc trong cơ quan công quyền của thành phố. Nó là công chức đấy! Bà Hoan tự hào về đứa con trai của bà, luôn khoe với mọi người, với những người bạn thường hay lui tới chơi với bà.
Trung đă mua đất và xây nhà riêng trên thành phố, con dâu bà là con một ông quan làm lănh đạo của một sở ngành có tiếng tăm trên tỉnh.
Chẳng thế mà ngày gia đ́nh nhà gái tổ chức đám cưới cho con, họ đă làm cả trăm mâm cỗ để mời khách, người ta đă thấy ḥm đựng tiền của nhà gái đầy lèn những phong bao dày cộp. Xe con khách đến dự đám đỗ chật cứng một một đoạn phố dài cả cây số.
Bà Hoan nghe theo thằng Trung bán mảnh vườn đất của gia đ́nh bà để chia cho các con mỗi đứa một phần. Bán nhà, bán mảnh đất vườn bà Hoan tiếc lắm, nhưng nghe con giai nên bà đành tặc lưỡi.
Vợ chồng Trung đón bà Hoan ở với ḿnh trên phố, thời gian đầu bà Hoan lúng túng, lóng ngóng chưa quen được với nề nếp sinh hoạt của gia đ́nh con trai, con dâu và các cháu nội.
Hàng ngày các con đi làm, các cháu đi học, chỉ một ḿnh ở nhà, bà cảm thấy ḿnh cô đơn lẻ loi với căn pḥng và chiếc tivi làm bạn. Bà nhớ bạn bè xóm láng, nhớ làng quê đă gắn bó gần như cả cuộc đời.
Thế mà đă 75 năm từ khi bà sinh ra, lớn lên rồi lấy chồng, sinh con, nuôi con trên cái mảnh đất mà nhiều đời trước của bà đă sống.
Mảnh đất máu thịt, và những bà bạn quê người c̣n, người mất cứ đau đáu trong tâm can. Bà tiếc về quá khứ, tiếc về một thời thanh xuân khi bà bước vào tuổi 16, với tấm áo chật cứng chật căng, cái quần mẹ chưa kịp may đă ngắn, bước chân gịn tung tăng thời thanh niên, những buổi sinh hoạt chi đoàn thôn xóm...
Tuổi già hay lục lại quá khứ, gặm nhấm kỉ niệm đă qua, thế là vẫn nhớ. Nhưng thực sự bà Hoan đă có lúc thấy ḿnh quên, bà quên hay đi dép từ ngoài đường vào trong nhà, có lúc bà đi luôn vào pḥng ngủ...trong khi sinh hoạt gia đ́nh con cái, dép phải để ở ngoài hiên hè.
Mỗi lần thu quần áo bà thay ra để giặt, con dâu bà lại cằn nhằn :"Quần bà sao khai thế...bà đi vệ sinh phải chú ư chứ.. thằng Trung thấy vợ nó cằn nhằn lại hùa vào mắng bà :"Quần áo bà thay ra để riêng một chỗ, đừng bỏ chung vào chậu của con cháu, đi vệ sinh bà chú ư xả nước nhá, con thấy các cháu bảo nhiều lần đi vệ sinh bà quên xả nước.
Ừ, phải rồi ḿnh nhiều lần quên mất đấy, bà Hoan lẩm bẩm một ḿnh khi nghe con trai bà nói:"Con đă nói bao nhiêu lần với bà rồi cơ mà, dép phải để ở bên ngoài hè...sao bà lại cứ đi vào trong nhà bao nhiêu lần rồi thế nhỉ?"
Không ngày nào là cô con dâu không cằn nhằn với bà lăo. Nh́n bộ mặt khó chịu của con dâu bà chỉ thở dài...ḿnh già thật rồi à, sao lại cứ quên thế nhỉ?
Bà ngẫm nghĩ trong đầu. Ngày xưa cu Trung của mẹ hay tè ra quần, rồi thậm chí hàng đêm ị ra chiếu, mẹ lăn vào băi phân của nó trên giường mẹ chỉ lặng lẽ dọn cho con. Những ngày nóng tướt mọc răng lũ con của bà cứ són ra quần, ngày có khi thay giặt đôi ba lần, bà vẫn cặm cụi cần mẫn của một việc thầm lặng muôn thủa của một người mẹ, bà chưa hề kêu ca, mắng chửi các con...
Bà Hoan nhẩm tính,từ ngày bà lên thành phố ở với vợ chồng đứa con giai có lẽ thấm thoắt gần 5 năm rồi th́ phải. Ngày mới lên ở với vợ chồng nó bà thấy mắt ḿnh c̣n tinh, đôi chân c̣n khỏe, đặc biệt là bà chưa bị cái tính đăng trí hay quên. Bà cảm thấy buồn v́ sự suy của tuổi già, bà cảm thấy không c̣n thích ứng với cuộc sống gia đ́nh đứa con giai của bà nữa. Bà chợt nghĩ về con Ngọc, cô con gái út của bà lấy chồng và nó vẫn ở quê làm ở công ty gia công giày dép.
Ngọc ơi, mẹ về ở với con nhá, đứa con gái út cấn cơm cấn sữa ngày xưa của mẹ giờ ra sao rồi, mày c̣n thương mẹ không đấy chứ? Bà Hoan lẩm bẩm một ḿnh mà nghĩ về con Ngọc.
Một tuần nay bà Hoan thấy trong người khó ở, bà ho từng cơn dài vào đêm. Con dâu nấu vội cho bà bát cháo rồi nó đi làm từ sớm, có lẽ lúc 7 giờ sáng.
Bà chợt thấy đôi dép của bà để quên trong pḥng ngủ từ tối qua,thôi chết phải mang xuống hè ngoài không th́ con dâu nó trông thấy th́ nó lại mắng ḿnh. Bà gượng ngồi dậy, tay bà lân theo thành giường, bám lấy tường,một tay cầm đôi dép, c̣n một tay vịn cầu thang bà ṃ mẫm xuống pḥng khách. Hôm nay sao cầu thang nhà trơn quá, bà trượt chân rồi người bà như bị tung lên...mọi vật đổ sập xuống...
....bà Hoan đi như chạy từ ngoài cánh đồng Băi Vạn về nhà, có người báo cho bà là ông chồng bà về đón bà đi về quê nội thăm họ hàng. Bà về đến cổng sấp ngửa đă thấy chồng bà diện bộ quần áo mới đang đợi bà ngoài sân. Chà, độ này ông lăo đẹp thế, mà sao lăo đi về nội mấy chục năm nay rồi giờ mới về..bà lơ mơ nghĩ...
Đến ngày thứ 3 nằm trong viện, bà Hoan vẫn chưa tỉnh. Bác sỹ báo cho gia đ́nh biết năo bà bị tụ máu, việc chữa trị sẽ phức tạp hơn, gia đ́nh cứ yên tâm. Các con bà đă về đông đủ cả, thay phiên túc trực bên mẹ...
...Bà Hoan bao nhiêu năm mới gặp lại được ông chồng của ḿnh, họ cầm lấy tay nhau, không giám ôm hôn chồng ḿnh, ai lại hôn nhau giữa ban ngày, xấu hổ chết được bà nghĩ vậy.
Họ vui vẻ hoan hỉ lắm, dắt tay nhau về quê nội. Bà Hoan cảm thấy ḿnh như đi trên máy bay, bồng bềnh, hẫng hụt...ông chồng vẫn ôm chặt lấy bà, lăo ôm chặt đến mức bà cố giăy giụa thoát ra mà không thể được. Mùi mồ hôi của lăo vẫn khét lẹt, chua chua nồng nồng như ngày xưa...bà vẫn nhớ sao mà quên được bà và chồng ḿnh đi qua một cái hang tối sâu hun hút, bà thắc mắc hỏi chồng về quê ḿnh phải chui qua cái hang đá này sao? Chồng bà gật đầu không nói ǵ, cứ lầm lũi lôi bà đi như chạy. Bà thấy ớn lạnh dọc sống lưng, cái cảm giác nắm bàn tay chồng lạnh ngắt.. bà thấy sờ sợ ghê ghê. H́nh như có ai gọi bà :"Mẹ ơi.." bà giật khỏi tay chồng và nói: Con Ngọc gọi tôi về...thôi tôi không đi nữa đâu. Bà cắm đầu mê mẩn chạy ngược ra khỏi hang...
Bà Hoan tỉnh dần vào cuối chiều ngày thứ 3. Ngọc gọi mẹ khi nó thấy bà lim dim mắt tỉnh lại...
Ngọc đă khóc, giọt nước mắt của nó đă chảy xuống thấm đẫm vai áo của bà.. nỗi đau của trái tim đang rỉ máu
Hơn hai tuần nằm viện, bà Hoan đă từ cơi chết trở về, bà thoát ra từ bàn tay lạnh giá của thần chết. Bà đă nghe thấy tiếng gọi thảm thiết từ một trái tim bé bỏng, người con gái cấn cơm cấn sữa của bà.
Những ngày này Ngọc nghỉ làm để được chăm sóc mẹ, anh em nó đă bàn nhau, và Trung đă đồng ư để mẹ về ở với Ngọc. Các con bà và mọi người họ hàng, bạn bè đều mong bà sống vui vẻ,thoải mái cho hết quăng đời c̣n lại của ḿnh ở nhà con gái út, đứa con gái "chấy rận" của bà đấy, có lẽ đấy là mái ấm cuối cùng của cuộc đời bà...

VietBF©sưu tập