PDA

View Full Version : 8 đứa con ly tán v́ bố mẹ xích mích, em giận anh chị không t́m ḿnh, 35 năm mới thấu lư do


Cupcake01
05-10-2022, 02:32
Cái nghèo, cái khổ đeo đẳng, cuộc sống không hạnh phúc, ông Riều bỏ nhà ra đi, gia đ́nh ly tán từ đó.

Gia đ́nh đông con ly tán v́ bố mẹ xích mích

Nhiều năm trở về trước, 8 người con của gia đ́nh ông Vơ Văn Riều là các anh chị: Thành, Minh, Quang, Gái, Phúc, Luyến, Thuận, Tư cùng sống dưới một mái nhà. Ông Riều bị mù 2 mắt, gia đ́nh đông con nên cái nghèo cứ măi đeo đẳng. Năm 1982, ông cùng vợ và các con từ Quảng Nam vào TP.HCM, tá túc ở nhà người em được một thời gian th́ chuyển về Long Khánh, Đồng Nai. Hàng ngày, vợ ông Riều đi làm nghề đốt than c̣n ông ở nhà trông các con.

Cuộc sống quá khổ cực, đông con, cha mẹ nuôi không nổi nên thường xuyên xảy ra xích mích. Vào năm 1984 - 1985, ông Riều v́ căi vă với vợ đă dẫn con trai lớn tên Thành bỏ đi ăn xin. Gia đ́nh ông tứ tán từ đó.

Chồng bỏ đi, vợ ông Riều rất giận. Sau đó, bà dẫn 3 đứa con út là Luyến, Thuận, Tư bỏ đi ăn xin, trôi dạt nhiều nơi. Bốn anh chị em Minh, Quang, Gái, Phúc bỗng chốc bơ vơ, không nơi nương tựa.

Anh Minh vẫn c̣n nhớ khi ba đi có dặn mấy anh em ở lại bảo nhau làm ăn. Anh Quang, chị Gái, chị Phúc th́ c̣n nhỏ, cũng chẳng biết ǵ. Anh Minh tự nhủ, ḿnh là anh lớn, phải lo cho các em, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo chứ không bỏ nhau được.

https://www.intermati.com/forum/attachment.php?attachmentid=2051175&stc=1&d=1652149886
Anh Quang, chị Phúc chưa nói được lời nào đă xúc động.

Mẹ đi rồi, anh Minh dẫn các em lên nhà cậu ở TP. HCM để t́m nhưng không có tin tức ǵ. Bốn anh em không c̣n nơi nương tựa nên sống nhờ cậu. Cậu kiếm công ăn việc làm cho các cháu, nhưng vừa được vài năm th́ cậu qua đời. Chỗ dựa cuối cùng cũng chẳng c̣n, mấy anh em lại dắt nhau về quê ở xă Quế Long, huyện Nông Sơn, tỉnh Quảng Nam sinh sống, với niềm hy vọng cha mẹ và các em sẽ trở về.

"Tôi phải cố gắng vươn lên thôi. Tôi cũng giận cha mẹ lắm, nhưng suy cho cùng cũng v́ hoàn cảnh. Nghĩ đi nghĩ lại, có giận th́ đó cũng là cha mẹ ḿnh. Trong đầu tôi luôn suy nghĩ đến việc t́m mấy đứa em và cha mẹ. Chúng tôi thiếu t́nh thương của cha mẹ, gia đ́nh nên cũng rất mong gặp lại các em, chúng cũng thiếu thốn y như vậy", anh Minh nói trong nước mắt.

Năm 1990, anh Minh có lên Gia Lai t́m gặp ba và anh Thành ngoài chợ. Anh đón họ về ở được một tháng th́ cả hai lại bỏ đi, không rơ tung tích.

Anh chị em khóc ngất xỉu khi gặp lại nhau

Lại nói về mấy mẹ con chị Luyến. Chị được mẹ dắt đi cùng hai em là Tư và Thuận đi ăn xin rồi trôi dạt về tận xă Tân An, huyện La Gi, tỉnh B́nh Thuận. Chị Luyến kể, sau khi cha bỏ đi, mẹ chị có ư chờ xem chồng có quay về không, nhưng chờ một thời gian không thấy nên bà bỏ đi luôn.

Đến năm 1989, mấy mẹ con chị Luyến được đưa vào trại mồ côi Tân Hà. Năm 1990 th́ mẹ chị mất. "Ba chị em tôi bỏ ra ngoài đi ăn xin. Mấy chị em cứ lên tàu, đi măi, đi măi, về lại những nơi từng sống để xem có t́m lại được anh chị và bố không nhưng cũng không thấy. Đi ăn xin được 2 năm th́ ba chị em lại về trại mồ côi. Đến tuổi trưởng thành th́ họ cho ra ngoài", chị Luyến kể.

Qua sự giới thiệu của một người bạn thân cùng sống ở trại trẻ mồ côi, chị Luyến kết hôn và có được hai người con, một trai, một gái. Nhưng sau đó, anh chị cũng đă chia tay. V́ không có công ăn việc làm, chị theo em trai là anh Thuận đi làm thuê ở ḷ gạch xa, thỉnh thoảng mới về nhà. Em gái út là chị Tư th́ lấy chồng ở Biên Ḥa.

Hai hàng nước mắt lăn dài, anh Thuận nói: "Trong đáy ḷng, tôi rất giận ba, anh, chị. Anh, chị lớn hơn sao lại không đi t́m, để những người em với trí nhớ mơ hồ phải đi t́m. Tôi thương nhất là mẹ, mẹ làm thuê, làm mướn nuôi ba chị em tôi. Đến khi tuổi già sức yếu, bà đi ăn xin để nuôi các con. Đến nay khi bản thân đă làm ra được đồng tiền nhưng tôi không thể phụng dưỡng được mẹ, đó là điều tôi day dứt nhất trong ḷng".

Sau 35 năm xa cách, chương tŕnh "Như chưa hề có cuộc chia ly" đă kết nối giúp gia đ́nh 8 anh em anh Minh được đoàn tụ. Lúc này, anh Thuận cũng mới thấu, rằng khi gia đ́nh ly tán, các anh chị của ḿnh cũng nào đâu đă trưởng thành, cũng bơ vơ, không được nhờ tựa ai.

Đến sau này, mấy anh em ai cũng nghèo, làm bữa nay lo bữa mai, muốn t́m em nhưng điều kiện chẳng cho phép, lực bất ṭng tâm.

VietBF @ Sưu tầm