goodidea
05-28-2022, 12:17
Lúc c̣n sống, Nội tôi là người thích nuôi chó. Tôi c̣n nhớ ngày ông mang về con chó nhỏ vừa xin được của người bà con, việc đầu tiên là ông đưa nó xuống sau bếp, cầm lấy hai chân con chó nhỏ bắt nó xá mấy xá vào ông táo chừng như để ra mắt, như báo rằng kể từ đây nó là thành viên mới của gia đ́nh...!
https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2059865&stc=1&d=1653740245
Hàng ngày, trừ lúc ngủ, con chó cứ quấn quưt lấy ông. Lúc ông ngồi uống trà th́ nó nằm dưới đất lặng nh́n, lúc ông ra vườn, đi thăm ruộng th́ con chó như chú lính “trinh sát” băng băng chạy trước mở đường. Có lẽ nhờ vậy mà khi đi qua mấy khu vườn rậm rạp cũng yên tâm, nghe tiếng chó sủa vang, lũ rắn, rít chắc đều tránh xa. Có lần, giữa khuya nghe tiếng chó sủa liên hồi như báo động, ông tôi vội bật dậy lấy đèn pin rọi ra sau vườn và thoáng thấy một bóng đen vừa lũi mất dạng, tôi nghe ông lầu bầu:
“Có đứa nào đó lẻn vào vườn nhà ḿnh, chắc định hái trộm dừa...!”
Mỗi khi ông rảnh rỗi ngồi bên hàng ba trước nhà, con chó liền nằm bên cạnh. Ba tôi vừa lấy tay vuốt ve, vừa lâm râm nói nhỏ như tâm sự với một người bạn trung thành. Tôi nhớ ông đă kể tôi nghe nhiều câu chuyện về chó cứu chủ. Lúc th́ con chó xuất hiện kịp thời lao vào cản nanh vuốt của con mănh thú để cứu người thợ săn, khi th́ con chó cào mạnh vào cánh cửa để báo cho chủ nhà đám cháy sắp lan tới pḥng ngủ, khi th́ hồi hộp muốn đứng tim với chuyện cả xóm xua chó đi t́m người bị “ma giấu” trong khu vườn hoang…
Khi tôi đi học, môn Văn với những truyện ngắn như “Lăo Hạc” của Nam Cao làm tôi xúc động với cảnh nghèo của lăo và cái kết của chú chó tên Vàng; c̣n đối với nhân vật chị Dậu trong tiểu thuyết Tắt đèn của Ngô Tất Tố, nhà văn tả cảnh nhà nghèo đến nỗi phải bán con, bán bầy chó chưa mở mắt để lấy tiền nộp sưu… rồi khi lớn lên tôi biết đến những chú chó nước ngoài trong những chuyện phiêu lưu mạo hiểm như Tiếng gọi nơi hoang dă; Nanh trắng của Jack London và đâm ghiền các truyện tranh như Lucky Luke nội dung hài hước và có con chó tên là Rantanplan rất ngu ngơ…
Ngày Nội tôi mất, thấy nhiều người lạ đến viếng, đốt nhang trên di ảnh của ông, con chó lảng ra sau vườn cất nhiều tiếng tru dài nghe thảm thiết, thật si oán...! Mấy hôm sau tôi thấy nó lang thang ngoài đường, ngóng về hướng cánh đồng xa như chờ đợi người thân...!
Rồi một hôm tôi nghe tiếng chó kêu đau đớn cùng tiếng xe tải rồ ga phóng chạy..., biết chuyện chẳng lành, tôi đi về tiếng kêu của nó..., “C̣” đang nằm im bất động, trên miệng chảy ra một ḍng má.u đỏ...!
Chắc nó nhớ ông... nên tha thẩn đi rong ngoài đường, không chú ư đến ngoại cảnh xung quanh... thành ra gặp nạn kiếp...!
Từ đây không c̣n thấy bóng con chó thân yêu trong nhà nữa, chắc chắn C̣ đă “măn nguyện” v́ được theo Nội rồi...!
Kể từ dạo ấy, nhà tôi không c̣n nuôi chó nữa. Cảnh nhà trống vắng, ai cũng buồn v́ vắng đi con vật thân thuộc mà mỗi khi tôi vừa về đến cổng là lao vào quấn quưt, ngửi ngửi, cản cả lối đi. Và tôi vẫn nhớ hoài câu nói mà ông từng căn dặn: “Chó là con vật trung thành, không chê chủ nghèo, đừng đối xử tệ bạc với nó và đừng bao giờ ăn thịt chó... nha cháu...!”
VietBF©sưu tập
https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2059865&stc=1&d=1653740245
Hàng ngày, trừ lúc ngủ, con chó cứ quấn quưt lấy ông. Lúc ông ngồi uống trà th́ nó nằm dưới đất lặng nh́n, lúc ông ra vườn, đi thăm ruộng th́ con chó như chú lính “trinh sát” băng băng chạy trước mở đường. Có lẽ nhờ vậy mà khi đi qua mấy khu vườn rậm rạp cũng yên tâm, nghe tiếng chó sủa vang, lũ rắn, rít chắc đều tránh xa. Có lần, giữa khuya nghe tiếng chó sủa liên hồi như báo động, ông tôi vội bật dậy lấy đèn pin rọi ra sau vườn và thoáng thấy một bóng đen vừa lũi mất dạng, tôi nghe ông lầu bầu:
“Có đứa nào đó lẻn vào vườn nhà ḿnh, chắc định hái trộm dừa...!”
Mỗi khi ông rảnh rỗi ngồi bên hàng ba trước nhà, con chó liền nằm bên cạnh. Ba tôi vừa lấy tay vuốt ve, vừa lâm râm nói nhỏ như tâm sự với một người bạn trung thành. Tôi nhớ ông đă kể tôi nghe nhiều câu chuyện về chó cứu chủ. Lúc th́ con chó xuất hiện kịp thời lao vào cản nanh vuốt của con mănh thú để cứu người thợ săn, khi th́ con chó cào mạnh vào cánh cửa để báo cho chủ nhà đám cháy sắp lan tới pḥng ngủ, khi th́ hồi hộp muốn đứng tim với chuyện cả xóm xua chó đi t́m người bị “ma giấu” trong khu vườn hoang…
Khi tôi đi học, môn Văn với những truyện ngắn như “Lăo Hạc” của Nam Cao làm tôi xúc động với cảnh nghèo của lăo và cái kết của chú chó tên Vàng; c̣n đối với nhân vật chị Dậu trong tiểu thuyết Tắt đèn của Ngô Tất Tố, nhà văn tả cảnh nhà nghèo đến nỗi phải bán con, bán bầy chó chưa mở mắt để lấy tiền nộp sưu… rồi khi lớn lên tôi biết đến những chú chó nước ngoài trong những chuyện phiêu lưu mạo hiểm như Tiếng gọi nơi hoang dă; Nanh trắng của Jack London và đâm ghiền các truyện tranh như Lucky Luke nội dung hài hước và có con chó tên là Rantanplan rất ngu ngơ…
Ngày Nội tôi mất, thấy nhiều người lạ đến viếng, đốt nhang trên di ảnh của ông, con chó lảng ra sau vườn cất nhiều tiếng tru dài nghe thảm thiết, thật si oán...! Mấy hôm sau tôi thấy nó lang thang ngoài đường, ngóng về hướng cánh đồng xa như chờ đợi người thân...!
Rồi một hôm tôi nghe tiếng chó kêu đau đớn cùng tiếng xe tải rồ ga phóng chạy..., biết chuyện chẳng lành, tôi đi về tiếng kêu của nó..., “C̣” đang nằm im bất động, trên miệng chảy ra một ḍng má.u đỏ...!
Chắc nó nhớ ông... nên tha thẩn đi rong ngoài đường, không chú ư đến ngoại cảnh xung quanh... thành ra gặp nạn kiếp...!
Từ đây không c̣n thấy bóng con chó thân yêu trong nhà nữa, chắc chắn C̣ đă “măn nguyện” v́ được theo Nội rồi...!
Kể từ dạo ấy, nhà tôi không c̣n nuôi chó nữa. Cảnh nhà trống vắng, ai cũng buồn v́ vắng đi con vật thân thuộc mà mỗi khi tôi vừa về đến cổng là lao vào quấn quưt, ngửi ngửi, cản cả lối đi. Và tôi vẫn nhớ hoài câu nói mà ông từng căn dặn: “Chó là con vật trung thành, không chê chủ nghèo, đừng đối xử tệ bạc với nó và đừng bao giờ ăn thịt chó... nha cháu...!”
VietBF©sưu tập