PDA

View Full Version : NGOẠI T̀NH (Từ chương 4 đến chương 5 (hết)


troopy
05-30-2022, 02:21
Vừa thấy Niên cả hai người liền buông tay ra, Đăng mặc vội chiếc quần lao xuống phía cô lắp bắp:
– Niên… Niên… sao em lại…
Niên nh́n chồng, không ḱm nổi cơn tức giận vung tay tát mạnh, mạnh đến mức tay cô cũng đau như sắp găy. Khóe miệng Đăng rỉ cả máu, anh kéo Niên lại gần rồi nói tiếp:
– Niên à, chuyện không như em nghĩ… anh…
Đến nước này Đăng vẫn c̣n có thể bao biện, Niên nh́n Đăng không chỉ là uất ức mà căm hận đến tột cùng. Mà không! Cô phải tự trách cô ngu! Nghe người ta đồn Hà có thai cô cũng không tin, mẹ chồng cô tự dưng không đâu dắt một đứa bé về cô lại tin là bà nhặt được. Ngay từ đầu cô đă có linh cảm đứa bé này vốn dĩ không thể là nhặt mà cô vẫn cố chấp cho rằng họ không lừa cô. Hóa ra cô nhầm! Chỉ có ḿnh cô là một con rối trong tṛ chơi của đám người bạc ác này. Đăng vừa giữ tay Niên vừa quay sang Hà nói:
– Em ra ngoài trước đi.
Thế nhưng ngay khi chị ta định mặc áo Niên liền quát lớn:
– Chị đứng im đấy cho tôi.
Đăng thấy Niên tức giận càng sợ hăi, chưa bao giờ anh thấy cô như vậy. Lúc này như thể cô lao vào được mà cắn xé, giết chết cả hai người đến nơi. Đăng bặm môi, lí nhí:
– Niên, để cô ấy về, hai vợ chồng ḿnh nói chuyện.
– Đừng gọi tôi là vợ.
Câu nói của Niên cất lên đầy đanh thép. Đăng cũng từ từ buông thơng tay trượt dài trên vai Niên xuống. Cô ráo hoảnh nh́n chồng nói tiếp:
– Ba mặt một lời luôn, sao phải đuổi chị ta về? Hay anh sợ tôi đụng đến nhân t́nh của anh? Bao lâu nay anh lừa tôi nuôi con của một con đĩ anh không một chút day dứt nhỉ?
Hà đang đứng ở góc giường nghe vậy khựng lại rồi gào lên:
– Niên, em nói ai là con đĩ?
– Tôi nói chị đấy. Thứ đàn bà ngủ với chồng người khác chị muốn tôi phải gọi là ǵ? Không con đĩ th́ có cái ǵ hợp với chị hơn nữa. C̣n cả anh, loại đàn ông như anh cũng không khác ǵ thằng đĩ đực
Đăng không tin nổi người đàn bà cam chịu bốn năm nay đứng trước mặt ḿnh thốt ra những lời như vậy. Anh ta tức giận nói:
– Niên! Em quá đáng rồi đấy
– Quá đáng cái con cờ. Lừa tôi, để tôi nuôi con riêng của anh so với mấy lời này có là cái ǵ? Anh và gia đ́nh anh đéo phải là quá đáng đâu mà là thất đức! Là thất đức đấy anh hiểu không.
Lúc này Đăng cũng không c̣n giấu giếm, anh ta nh́n Niên gật đầu:
– Phải! Thằng Bin là con riêng của tôi đấy th́ làm sao? Cô trách ai sao không tự trách ḿnh không đẻ được đi.
– Anh lật mặt cũng nhanh quá nhỉ. Tôi c̣n tưởng anh định phản biện, định nói dối, hóa ra thừa nhận rồi sao?
– Đúng! Tôi thừa nhận thằng Bin là con riêng của tôi với Hà đấy th́ làm sao? Làm ǵ có thằng đàn ông nào có thể chung thủy với một con đàn bà không đẻ được? Khác ǵ hai thằng đực rựa ở với nhau không?
Đau! Niên thấy tim ḿnh quặn thắt cả lại, nhưng rồi cô cố b́nh tĩnh cười nhạt đáp:
– Tôi thấy tôi và anh không khác ǵ hai con đàn bà sống với nhau th́ đúng hơn, cần tôi cho mượn mấy cái váy mà mặc. Coi như bốn năm nay tôi dẫm phải cứt. Chúng ta ly hôn!
– Ly hôn th́ ly hôn cô tưởng tôi sợ cô à? Bấy lâu nay tôi v́ nghĩ đến chút t́nh nghĩa nên không đuổi cô đi, nhưng loại cô không biết điều th́ nên thế.
– Ừ! Tôi đéo biết điều đấy. Anh rước con đĩ kia về rồi cho mẹ con nó nhận nhau.
– Cô!!! Loại đàn bà bố láo.
– Láo cái lờ, với loại như anh đếch cần lịch sự.
Niên chưa bao giờ cảm thấy cuộc đời ḿnh cay đắng tủi nhục thế này. Giá mà Đăng c̣n van xin ít nhất cô c̣n đỡ đau. Đằng nào cũng ly hôn, nhưng cảm giác bị Đăng và cả nhà anh ta dắt mũi, đến khi ngộ ra lại bị trở mặt, bốn năm t́nh nghĩa bằng con số không. Ngay từ giây phút Đăng đánh cô, đến khi anh ta ích kỉ không muốn cho cô đi học, và đến giờ lộ ra cả việc anh ta phản bội lừa dối cô biết t́nh yêu trong ḿnh đă chết. Trên đời này cô ghét nhất là phản bội và nói dối, Đăng lại có cả hai. Thật khốn nạn. Hà vẫn đứng ở góc giường hậm hà hậm hực ơng ẹo:
– Anh xem, vợ anh nói em như thế mà nghe được à?
– Kệ cô ta đi. Loại đàn bà như cô ta bị bỏ là đúng.
Niên đi về phía tủ, kéo valy xuống vừa cười nhạt vừa nói:
– Hôm nay là tôi bỏ anh chứ không phải anh bỏ tôi. Loại đàn ông đi động đực rồi về trách vợ không biết điều nó tệ lắm anh Đăng ạ.
Đăng không thèm đáp, Niên biết cái kết cục này chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Vốn dĩ Bin là con riêng của anh ta, nếu hôm nay cô không bắt tại trận anh ta và Hà ngủ với nhau có lẽ mai kia thôi cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Nhặt quần áo xong, Niên nh́n Đăng rồi nói:
– Đơn ly hôn tôi sẽ gửi qua cho anh.
– Ừ!
Niên không nói thêm câu ǵ nữa, cô cũng không muốn đánh chửi, càng không muốn ở đây đôi co, ly hôn là xong, đi là xong, đứng đây ngồi căi vă chẳng khác ǵ hạ thấp giá trị bản thân và càng khiến cô tổn thương. Ngay giây phút này cô chỉ muốn ra khỏi đây càng sớm càng tốt, Niên thấy ḷng lạnh tanh kéo valy ra khỏi căn nhà bốn năm quen thuộc. Thế nhưng mới đi được một đoạn cô bỗng thấy không chịu nổi bật khóc thành tiếng. Ban năy mạnh mẽ bao nhiêu giờ cô lại thấy yếu đuối bấy nhiêu. Gần một năm yêu nhau, bốn năm sống chung, kể cả giờ cạn t́nh vẫn c̣n nghĩa. Nếu cô nói cô không đau th́ cô đang nói dối, cô đau lắm, đau đến quặn thắt tim gan lại rồi. Cô kéo valy lại một con hẻm nhỏ rồi ngồi xuống nh́n lên bầu trời. Thôi! Có lẽ ly hôn cũng tốt, cô không có khả năng sinh con, bản thân cũng không nên ích kỉ níu giữ người ta. Trách anh ta cũng nên trách số phận ḿnh hẩm hiu, đàn bà không đẻ được… khổ lắm. Thực ra không phải cô ích kỉ, trước kia cô từng vài ba lần muốn ly hôn với Đăng để anh có thể t́m người đàn bà có thể sinh con cho anh nhưng anh nằng nặc không chịu. Cái mà Niên cay cú không phải là chấm dứt cuộc hôn nhân, cái cô cay nhất là anh ta lừa cô suốt một khoảng thời gian quá dài, để cô ảo tưởng rằng anh ta yêu ḿnh, để cô cảm thấy anh ta ban ơn khi không bỏ cô dù cô không đẻ được. Bốn năm nay có cay đắng tủi nhục ǵ cô chưa phải chịu? Cả nhà chồng cô hắt hủi, Đăng cũng càng ngày càng thay đổi, chỉ là… không nghĩ nó nhanh đến mức này. Khi c̣n đang khóc đột nhiên có tiếng điện thoại vang lên, là một số lạ. Ban đầu cô tắt máy, nhưng gọi quá nhiều lần cuối cùng cô đành phải nghe. Vừa nhấn nút xanh đầu dây bên kia đă cất lên:
– Niên! Lấy được bằng chưa
Giọng nói ấm áp quen thuộc của Quang nhưng lúc này cô thấy thật xa lạ. Cô cố quệt nước mắt đáp:
– Tôi… tôi chưa.
Mới nghe giọng Niên Quang bất chợt lên tiếng:
– Niên, cô khóc đấy à?
Trước đây khi c̣n yêu nhau, chỉ cần giọng nói của Niên thay đổi một chút Quang đều nhận ra. Bốn năm ở với Đăng, ngay cả khi Niên khóc anh ta đều không biết, vậy mà bao nhiêu năm trôi qua rồi Quang vẫn nhận ra. Niên cố gắng giữ b́nh tĩnh đáp lại:
– Tôi… không
– Cô đừng nói dối nữa, cô đang ở đâu? Rốt cuộc có chuyện ǵ xảy ra rồi?
Nghe tiếng Quang nói bao nhiêu uất ức bỗng ùa về, Niên bật khóc tu tu rồi vội tắt máy. Măi đến khi nước mắt không thể chảy ra nữa cô mới đứng dậy kéo valy ra ngoài đường. Nhưng cô không biết phải đi đâu, cô muốn về nhà với bố nhưng lại sợ làm bố lo lắng. Lúc này cô như người chết đuối nằm chơi vơi giữa ḍng nước. Thế nhưng rồi cuối cùng Niên vẫn bắt xe trở về nhà bố, cô chỉ c̣n duy nhất nơi này để về. Khi vừa kéo valy đến cổng đă thấy một chiếc xe ô tô đậu ngay đó. Niên vội vàng bước vào vừa hay Quang cũng từ trên ô tô bước xuống. Vừa thấy cô anh liền hỏi:
– Niên, có chuyện ǵ xảy ra rồi? Cô có sao không? Sao tự dưng lại khóc?
– Không có ǵ, chuyện gia đ́nh tôi thôi, anh đến đây làm ǵ? T́m tôi có việc ǵ à?
Nghe Niên nói vậy Quang lại không biết nói ǵ nữa, chẳng lẽ anh nói v́ anh lo cho cô, lúc này anh đâu có tư cách mà nói câu đó. Nh́n đôi mắt sưng húp của Niên, Quang biết có chuyện rồi, kết cục này anh đă đoán trước được từ khi anh gặp chồng cô cùng người đàn bà kia ở một nhà nghỉ trên tỉnh. Bao nhiêu năm rồi gặp lại cô anh vẫn thấy tim ḿnh khó chịu như vậy. Ngày xưa cả hai đứa cùng sai, anh cũng ngỡ cứ thế là quên được cô, hóa ra anh mới thấy ḿnh nhầm, đến tận giây phút này anh vẫn đau ḷng khi thấy cô bị đối xử tàn nhẫn. Niên nh́n Quang một lúc sau mới cất lời:
– Anh cho tôi nghỉ vài ngày giải quyết chuyện gia đ́nh được không? C̣n việc đi học tôi sẽ đi.
– Được. Vậy… vậy cô cứ nghỉ ngơi đi.
Niên thở dài kéo valy vào nhà, Quang cũng lên xe ô tô trở về công ty. Khi vừa bước vào trong Niên thấy bố đang nhóm củi nấu cơm. Nh́n mái tóc hoa râm của bố vẫn lủi thủi một ḿnh Niên lại không ḱm được nước mắt. Bố cô thấy cô về, nước mắt lưng tṛng liền vội hỏi:
– Niên, sao vậy con? Có chuyện ǵ vậy?
Nghe bố hỏi Niên càng khóc to, từ nhỏ tới lớn có ấm ức ǵ cô cũng nói với bố, nhưng giờ bố già rồi cô vẫn chưa đủ trưởng thành. Cô thật sự không muốn làm khổ bố. Bố cô kéo cô vào ghế, gương mặt lo âu hỏi:
– Rốt cuộc có chuyện ǵ? Con với thằng Đăng xảy ra chuyện ǵ sao? Nói bố nghe nào. Niên, đừng khóc nữa, nói bố nghe.
Lúc này Niên cũng không c̣n muốn giấu nữa mà kể từ đầu tới đuôi. Đến khi nghe xong bố cô mắt cũng đỏ hoe cả lại. Ban đầu cô c̣n nghĩ bố sẽ khuyên cô níu kéo cuộc hôn nhân này, không ngờ ông lại nói:
– Vậy th́ về với bố, người ta đă có con riêng, đă không cần ḿnh th́ về với bố con ạ.
Nghe bố nói vậy Niên ôm lấy bố mà gục mặt vào vai ông khóc tu tu, bốn năm đi lấy chồng hầu hạ nhà người ta, thời gian về với bố cũng ít. Bố cô từ trước đến nay vốn dĩ hiền lành, lúc nào cũng cố gắng vun vén cho cuộc hôn nhân của cô. Mấy lần Đăng về ông đều tiếp đăi như khách quư v́ sợ con gái thiệt tḥi. Trước kia ông cũng nghe loáng thoáng Đăng có bồ nhưng ông cũng chẳng dám nói ǵ với Niên. Hôn nhân đại sự ông không ép, cũng không tham gia quá nhiều, ông muốn cô tự quyết định. Hôm nay cô về đây rồi ông cũng hiểu từ nay hai bố con lại nương tựa nhau mà sống. Chỉ là ông thương cô, từ nhỏ đă mồ côi mẹ, lớn lên lấy chồng mang tiếng không đẻ được, hôn nhân không hạnh phúc, số con gái ông cũng bạc bẽo quá mà.
Trưa Niên và bố nấu cơm dưới bếp, mùi khói bốc lên khiến khóe mũi cô cay xè. Cô lại nhớ lại tuổi thơ bên cạnh bố. Ở nhà chồng bị ch́ chiết hắt hủi, hóa ra cô vẫn c̣n một nơi gọi là nhà để về.
Mấy ngày ở nhà Niên cũng bắt đầu chấp nhận dần với sự thật. Không đau là nói dối, nhưng cô không níu kéo, càng không một lần gọi cho Đăng. Cả nhà anh ta dường như cũng rất mong chuyện này, bố mẹ Đăng không gọi cô lấy một cuộc! Phũ! Nhưng thế lại tốt, càng phũ cô càng thấy lựa chọn ly hôn là đúng. Đơn ly hôn cô gửi Đăng vào ngày thứ ba sau khi cô bỏ đi. Lại nói về Quang, từ hôm Niên về hôm nào tối anh chỉ đến một lần để lấy hồ sơ của cô hoàn thiện việc đi học c̣n không gặp lại nữa.
Niên nghỉ đến cuối tuần th́ bắt đầu đi làm lại. Khoảng một tuần sau đó ṭa án gọi cô lên ḥa giải ly hôn. Sau một khoảng thời gian gặp lại Đăng vẫn phong độ như vậy. Anh ta đến cái liếc mắt cũng không dành cho Niên. Con người ta khi thay đổi thật đáng sợ. Ḥa giải bất thành, mấy hôm sau Niên và Đăng chính thức ly hôn. Sống cùng nhau một khoảng thời gian dài vậy mà ngay lúc ra khỏi ṭa án Đăng và Hà đă ôm ấp nhau trước mặt Niên chẳng chút kiêng nể. Niên thở dài bước ra ngoài, bầu trời xám xịt nhưng ḷng cô lại có chút nhẹ nhơm. Nếu hỏi cô hối hận không chắc chắn cô đáp không! Cô buồn có buồn nhưng quyết định ly hôn này là quyết định cô thấy đúng đắn nhất.
Khi vừa ra đến cổng có tiếng Hà cất lên:
– Niên! Cảm ơn em.
Nghe tiếng mỉa mai châm biếm của Hà, Niên bỗng thấy ḷng khó chịu vô cùng. Xưa nay mấy kẻ thứ ba thường thích trêu người người khác như vậy. Cô không đáp mà định bước ra ngoài bắt xe chị ta lại nói:
– Sao em vội thế? Chị cảm ơn thật mà, cảm ơn em đă đi để chị và anh Đăng được chính thức ở cạnh nhau, cũng cảm ơn em đă buông tha cho anh ấy để chị được nhận con chị về, cảm ơn em đă chăm sóc con của chị…
Mới nghe đến đây Niên đă thấy ứa hết tim gan. Loại người này thật vô liêm sỉ. Cô nh́n chị ta dơng dạc nói:
– Chị Hà, cố mà giữ lấy anh Đăng nhé. Tôi tác thành cho hai người th́ cố mà giữ lấy nhau, một con đĩ và một thằng vô liêm sỉ nên giữ chặt nhau cả đời vào đừng để xổng ra lại làm khổ người khác.
Niên vừa nói xong mặt Hà đă tím đen cả lại. Chị ta lộ rơ sự tức giận trên mặt như thể muốn lao vào tát Niên đến nơi. Niên nh́n quanh không thấy Đăng đâu mà để chị ta ở đây nói nhăng nói cuội thế này. Khi chị ta định nói thêm câu ǵ nữa một chiếc xe ô tô bóng loáng đă đâu ngay trước ṭa. Ở huyện này người có ô tô không ít nhưng cũng không nhiều, nhưng ai có ô tô đều là những người giàu có. Khi chị Hà c̣n đang quan sát chiếc xe Camry đời mới th́ Quang đă mở cửa rồi nói:
– Niên! Lên xe thôi.
Niên hơi liếc sang chị Hà, mặt chị ta biến dạng méo mó vô cùng. Vốn dĩ Niên cũng không muốn lên, thực sự cô rất ngại v́ cô không muốn cô và Quang khiến người khác hiểu nhầm. Thế nhưng thấy vẻ mặt của Hà cô liền bước lên trên. Phía sau Đăng cũng từ đâu chạy lại, Niên liếc nh́n hai người qua gương chiếu hậu trong ḷng chợt có chút hả hê. Đi được nửa đường Niên mới quay sang hỏi Quang:
– Sao anh lại đến đây?
– Đón cô.
– Đón tôi? Sao tự dưng lại đón tôi làm ǵ?
– Rảnh!
Nghe Quang nói Niên cũng không biết đáp thế nào nữa, cô nh́n anh, một lúc lâu sau mới hỏi lại:
– Anh đến đón tôi thế này nhỡ có ai nh́n thấy mách vợ anh th́ sao?
Quang hơi cười, tự dưng Niên thấy nụ cười của anh quen đến vô cùng. Sau bao nhiêu năm không gặp anh tuy đă có vài nếp chân chim nhưng vẫn đẹp trai phong độ như ngày nào. Anh quẹo xe về phía một quán ăn rồi đáp:
– Tôi nào đă có vợ. Ai mà đồn ác ư thế?
Nói rồi anh mở cửa xe bước xuống, chỉ có Niên kinh ngạc không thốt nên lời. Trước cô cũng không nhớ nghe ai nói, h́nh như là Đăng, hay ai khác cô cũng không rơ. C̣n tưởng anh yên bề gia thất hóa ra vẫn độc thân, tự dưng tim cô lại thấy có chút xót xa! Hai người xuống ăn sáng trong tâm trạng khác nhau, cả hai tự dưng bỗng im lặng không ai nói với ai câu nào nữa.
Những ngày sau ly hôn Niên lao đầu vào công việc và đi học. Cuối tuần nào Quang cũng đưa cô lên tỉnh, ban đầu Niên từ chối nhưng v́ Quang cuối tuần đều phải lên xí nghiệp trên đó để báo cáo nên cô cũng không biết từ chối thế nào đành đi cùng. Quang chưa vợ, cô lại ly hôn chồng nhưng không v́ thế mà cô không giữ khoảng cách với anh. Trong thâm tâm cô luôn nghĩ cô và anh chỉ là sếp và nhân viên không hơn không kém. Căn bản đối với cô những ǵ thuộc về quá khứ cô thực ḷng không muốn níu giữ. Thế nhưng mỗi lần ở cạnh Quang những kỉ niệm cũ lại ùa về, nhiều khi cô cũng thấy trong ḷng xót xa, hoài niệm nhưng rất nhanh cô khẽ gạt đi. Thời gian này cô chỉ muốn tập trung cho việc học hành của ḿnh.
Khoá học của Niên là sáu tháng, nhưng v́ chị Bính nghỉ đẻ nên Niên phải thay luôn chân kế toán của chị trước khi lấy chứng chỉ. Từ cô công nhân may lên làm kế toán thực ḷng có chút bỡ ngỡ. Nhưng suốt thời gian đó Quang đều ở bên cạnh chỉ bảo cho cô từng chút một. Mấy lần Quang dạy Niên tự dưng cô nhớ ngày xưa vô cùng. Hồi hai người c̣n học trên Hà Nội mỗi lần có bài khó anh đều chỉ bảo tận t́nh, có mấy lần cô lười làm bài tập anh c̣n thức cả đêm làm cho cô. Quang học Kinh tế Quốc Dân c̣n Niên chỉ học trường b́nh thường, Quang là một sinh viên xuất sắc, tuy mồ côi cha mẹ nhưng lại rất biết vươn lên. Nhiều khi cô cũng nghĩ sao anh lại yêu một người tầm thường như cô… măi đến sau này khi hai người chia tay cô cũng vẫn chưa t́m ra câu trả lời.
Học được khoảng ba tháng th́ Niên nhận được tin Đăng và Hà cưới nhau. Nghe đâu đám cưới được tổ chức vào thứ bảy, c̣n làm tận năm mươi mâm. Hoành tráng quá, c̣n hơn cả đám cươi của cô và anh ta năm nào. Mấy tháng nay cô lao đầu vào học quên đi những con người bội bạc ấy, vậy mà giờ nghe tin ḷng lại thấy khó chịu. Thứ bảy Niên đi học về cũng thấy Quang đứng ở cổng trường chờ cô. Cả ngày hôm nay tâm trạng cô không được vui, chị Hồng gọi điện kể mẹ Đăng đi khoe khắp nơi có được con dâu vàng ngọc, bà c̣n nói Hà giỏi chứ không như con dâu cũ đă chẳng biết đẻ c̣n láo lếu. Nh́n thấy Quang Niên thở dài nói:
– Tâm trạng tôi hôm nay không tốt, anh để tôi một ḿnh được không?
Quang biết hôm nay ngày ǵ, b́nh thường anh cũng sẽ không đón cô đâu, nhưng hôm nay anh rất lo cho cô. Thấy cô rệu ră bước ra anh càng không muốn để cô một ḿnh mà khẽ trả lời:
– Chúng ta đi ăn đi.
– Thôi…
– Ngày xưa mỗi lần cô buồn đều rất thích đi ăn mà. Cô nói đi, muốn ăn ǵ tôi đưa cô đi, hôm nay tâm trạng tôi cũng không tốt.
Niên nh́n Quang mới sực nhớ ra hôm nay là ngày giỗ của bố mẹ anh. Trước kia nghe anh kể hồi bảy tuổi bố mẹ anh đă mất trong một vụ tai nạn giao thông, mấy năm ở Hà Nội năm nào ngày này anh cũng uống rượu say, tâm trạng vô cùng tệ. Tự dưng Niên bỗng thấy nỗi đau của cô so với anh có là ǵ. Hai con người cùng cô đơn, cô không muốn từ chối nữa mà gật đầu.
Quang chở cô đến một nhà hàng ở trung tâm thành phố. Hai người gọi chút rượu ra uống, nhấm nháp chút đồ ăn. Trời hôm nay có chút mưa phùn càng làm Niên nhớ nhung lại những chuyện ngày xưa. Niên uống mấy chén rượu cay nồng, rượu vào cổ họng cô cũng nóng cả lên. Nhưng rồi càng uống cô lại càng muốn say, dù Quang đă cản nhưng cô vẫn uống rất nhiều, hết chén nọ đến chén kia. Cuối cùng Quang cũng không cản nổi nữa mà cùng cụng ly. Đến khi Niên say ngất ngưởng Quang cũng ngà ngà. Anh lái xe đưa cô về căn nhà ḿnh mua trên này rồi bế cô vào trong pḥng dành cho khách. Thế nhưng khi vừa đặt cô xuống giường cô đă bật khóc tu tu ôm chầm lấy anh khẽ nói:
– Quang… ở lại đây đi.
Lâu lắm rồi anh mới nghe cô gọi tên ḿnh, cữ ngỡ cô say sẽ gọi tên người đàn ông kia vậy mà lại gọi tên anh. Anh nh́n cô, đôi mắt cô đă ướt nhoẹt, mùi rượu nồng nặc phả ra. Lúc này người cô cũng nóng bừng nhưng cảm giác cô đơn lại vây quanh. Bao nhiêu lâu rồi không có ai che chở cho cô, bao nhiêu lâu rồi cô thấy ḿnh khổ quá. Tự dưng lúc này đây bao nhiêu kỉ niệm của cô và Quang ùa về. Cô thực sự không c̣n nhớ cuộc hôn nhân kia chỉ nhớ những kí ức bên Quang. Người ta hay nói khi người ta đau khổ người ta sẽ thường nhớ đến thời gian hạnh phúc nhất, có lẽ thời gian hạnh phúc nhất của cô chính là bên Quang. Quang cúi xuống ôm chặt lấy cô, lúc này anh chỉ muốn được bên cô như vậy, nỗi nhớ nhung khắc khoải kia cuối cùng cũng được giải tỏa. Niên ngước mắt nh́n anh, Quang cũng nh́n cô. Bỗng dưng cả hai người gần như không kiểm soát nổi lao vào nhau. Từng nụ hôn nồng cháy trong cơn say ướt át đến vô cùng. Quang không thể giữ được b́nh tĩnh tháo từng lớp áo trên người Niên, đến khi bầu ngực trắng nơn cùng lớp da thơm mịn hiện lên anh cũng hoàn toàn trở nên mất lư trí. Đôi môi anh hôn lên đôi g̣ bồng đảo ấy rồi ngậm chặt thi thoảng cắn nhẹ. Niên bị kích thích hơi cong người lên, đôi tay Quang vuốt ve khắp cơ thể cô, nhẹ nhàng vô cùng. Lần đầu tiên của anh… cũng là lần đầu anh thấy thân thể của Niên, hóa ra dù có là đàn bà rồi cô vẫn đẹp đến vậy. Đôi tay anh chạm lên vùng tam giác bí ẩn, lách nhẹ vừa hôn núm hoa hồng vừa nghịch ngợm nơi ấy. Niên dường như không c̣n chịu nổi rên lên thành tiếng bấu chặt lấy Quang. Quang cũng không thể nào ḱm chế được nữa tách chân cô đẩy vào trong. Những nhịp nhấp nhô lên xuống khiến anh như điên như dại, bao lâu rồi anh vẫn yêu cô nhiều đến thế. Hai cơ thể như ḥa quyện làm một, thế này cũng chỉ c̣n hai người. Những nỗi đau, những nỗi khắc khoải khi xa nhau cũng tan biến dần đi, ở căn pḥng này chỉ có những tiếng thờ gấp gáp nóng bỏng phả vào nhau. Cả đêm ấy hai người quần nhau đến tận khuya trong men say của rượu, măi đến khi cả hai mệt quá mới ôm nhau ngủ thϊế͙p͙ đi.
------------------------------
Chương 5 (End): T́nh Xưa Trở Lại
Sáng hôm sau khi Niên tỉnh dậy đă thấy ḿnh trần truồng bên cạnh Quang. Cô bật dậy như cái máy rồi kinh ngạc kêu lên. Bên ngoài sau một đêm mưa nắng đă chiếu vào, Quang thấy tiếng kêu của Niên cũng mở mắt rồi nói:
– Em dậy rồi à?
Niên vội mặc quần áo rồi lắp bắp hỏi:
– Anh Quang… sao… sao lại thế này? Đêm qua…
– Niên! Chúng ta quay lại đi.
Niên nh́n Quang, dù hôm qua say nhưng cô vẫn loáng thoáng nhớ đă xảy ra chuyện ǵ. Cô tự vỗ đầu ḿnh vài phát, không trách Quang chỉ tự trách ḿnh. Chuyện này lỗi của hai người… Niên mặc xong quần áo liền nói:
– Cho tôi ra trường…
– Hôm nay có thông báo nghỉ học.
– Vậy… vậy tôi về.
Quang đứng dậy lần nữa đề nghị:
– Chúng ta quay lại đi.
Quay lại? Niên cúi gằm mặt, cô ly hôn rồi, Quang lại độc thân, tất nhiên hoàn toàn có thể đàng hoàng mà quay lại. Nhưng cô không sẵn sàng, càng không đủ can đảm để bắt đầu lại nhất là với người cũ. Huống hồ… cô không có khả năng sinh con, cô không muốn có một cuộc hôn nhân địa ngục lặp lại. Không phải cô không lưu luyến Quang, gặp lại anh sau đổ vỡ cô đă rất nhiều lần thấy tim ḿnh nhói lên, có cả xốn xang, có cả chua xót cho một mối t́nh thanh xuân. Có điều… để quay lại cô không thể. Cô nh́n Quang đáp lại:
– Không…
– Tại sao lại không? Em độc thân, anh độc thân, chúng ta c̣n yêu nhau đến với nhau có ǵ là sai?
– Ai bảo anh tôi c̣n yêu?
– Đêm qua em gọi tên anh.
Niên hơi khựng lại, chuyện gọi tên cô không nhớ. Nhưng rồi cô gạt đi:
– Nhưng tôi không muốn quay lại…
– Cho anh một lư do.
– Chẳng có lư do ǵ cả… tôi muốn về nhà.
Quang nghe Niên nói vậy cũng không gượng ép nữa mà thở dài khoác áo rồi bước ra ngoài. Trên xe không ai nói với ai câu nào, đến khi Niên về đến nhà cũng vội bước vào. Bố cô ăn cơm rồi, cũng may ông phần lại cho cô một ít theo thói quen, cô cố gắng ăn cho lấy lệ rồi vào nằm trên giường. Chuyện đêm qua cô cố gạt đi nhưng bất thành, có điều cô chẳng phải gái trinh, lại tự biết có làm t́nh với Quang cũng chẳng thể xảy ra chuyện ǵ, hậu quả ǵ nên cô cũng không sợ cái thứ mang tên trách nhiệm. Chỉ là cô thấy ḿnh hơi có lỗi với Quang và với cả bản thân ḿnh. Tự dưng lại khiến khoảng cách này gần lại thêm chút. Bao năm nay Quang không lấy vợ… rốt cuộc có phải v́ cô hay không?
Mấy ngày hôm sau Niên vẫn đi làm lại b́nh thường, nhưng mỗi lần thấy Quang cô đều né tránh. Cô không muốn gặp anh, càng không muốn gieo cho anh những hi vọng. Măi đến hơn hai mươi ngày sau, đúng ba mươi Tết, khi Niên vừa cùng bố ra mộ mẹ về chợt thấy xe ô tô của Quang đỗ ngay trước cổng. Bố cô biết Quang từ hồi hai người yêu nhau, trước kia ông c̣n nghĩ Quang và Niên lấy nhau không ngờ lại chia tay rất đột ngột. Ông định mời Quang vào nhà Niên đă đi về hướng anh rồi hỏi:
– Anh đến đây làm ǵ?
Quang cúi đầu chào bố Niên rồi đáp lại:
– Gặp em.
– Anh Quang! Tôi nói rồi, tôi và anh không thể quay lại đâu, anh đừng làm như vậy nữa tôi rất khó xử.
– Em từ chối là việc của em, anh muốn theo đuổi lại em là việc của anh.
– Anh!!!
Không đợi Niên nói tiếp Quang đi về hướng bố cô lên tiếng:
– Chú, cho cháu đón giao thừa với nhà ḿnh nhé. Cháu không có bố mẹ, năm nào giao thừa cũng ở công ty một ḿnh buồn lắm.
Bố cô nh́n Quang, thấy tội nghiệp, lại cũng muốn vun vén cho cô gái nhỏ liền đáp:
– Được, nhà chú không giàu có ǵ nhưng bánh chưng, kẹo mứt vẫn đầy đủ, không chê th́ đến đây cho vui.
Niên nh́n bố, trợn tṛn mắt định lên tiếng Quang đă phóng vào nhà cô ngồi. Lúc này cô cũng không từ chối hay đuổi khách được đành mặc kệ anh. Bố cô và anh treo cành đào lên c̣n cô dưới bếp nấu cơm. Rơ ràng lư trí nói với cô đừng để anh hi vọng ǵ nhưng nơi con tim lại đang ấm áp khi thấy Quang cùng bố cô chuẩn bị Tết. Trước kia lấy Đăng anh ta cũng chưa từng làm mấy việc này, chỉ mùng hai Tết hai vợ chồng xuống đây, Đăng ăn xong leo tót lên giường nằm mặc cho cô và bố cô dọn dẹp. Niên nấu cơm xong bày ra bàn Quang và bố cô cũng làm xong việc. Căn nhà nhờ Quang mà lung linh hơn hẳn, mấy chùm đèn nháy được anh treo gọn ghẽ mà nghệ thuật vô cùng.
Đêm ba mươi trời rất đẹp, hôm nay có thêm vị khách mới nhưng nhà vẫn không có chút gượng gạo. Mười hai giờ đêm chuông đồng hồ điểm những tiếng kêu tinh tinh, bên ngoài trời pháo nổ sáng rực. Niên lại thấy ḿnh như hồi bé chạy ra ngoài ngắm những ánh sáng nhỏ nhoi trên nền trời. Ở trong nhà Quang cũng bước ra, bỗng dưng anh nắm lấy tay cô rồi nói:
– Niên… em biết ước mơ lớn nhất trong năm nay của anh là ǵ không?
– Là ǵ?
– Là cưới em.
Niên ngước đôi mắt to tṛn lên nh́n Quang, trong một khoảnh khắc cô ngỡ ḿnh như sắp vùi đầu vào vai anh đến nơi. Giữa không gian lăng mạn này bỗng dưng cô thấy mắt ḿnh hơi ươn ướt nhưng rồi cô vội rụt tay lại đáp:
– Anh Quang… tôi nói rồi…
– Em nói ǵ không quan trọng! Niên, em có biết sáu bảy năm nay anh sống khổ sở thế nào không? Năm xưa do cái tôi của anh quá lớn nên đánh mất em một thời gian quá dài. Nhưng giờ đây anh không muốn bỏ lỡ em thêm nữa. Anh thật sự mệt rồi, anh cần một gia đ́nh.
– Anh th́ thiếu ǵ người con gái muốn xây dựng gia đ́nh với anh.
– Nhưng anh chỉ yêu em.
Tim Niên bỗng nhói lên, cô tưởng ḿnh không thở nổi nữa mất. Tại sao anh lại yêu cô đến tận bây giờ? Cô có xứng với anh không? Một đời chồng, không thể làm mẹ, cô xứng đáng làm vợ anh sao? Quang thấy Niên không đáp liền hỏi lại:
– Niên, cho anh một cơ hội được không?
Cô cúi gằm mặt cố ngăn nước mắt đáp:
– Anh Quang, anh biết người phụ nữ thiên chức lớn nhất là ǵ không? Là làm mẹ, nhưng tôi không có khả năng đó… tôi không xứng với anh đâu.
– Chúng ta có thể cùng nhau đi chữa trị, nếu không thể có con th́ nhận con nuôi, không sao cả.
Lúc này nước mắt Niên đă rơi rớt xuống nền đất, cô lắc đầu nghẹn ngào:
– Tôi không muốn kéo theo anh phải gánh chịu nỗi khổ cùng ḿnh. Anh nên t́m một người phụ nữ khác, cùng sinh con…
– Anh muốn khổ cùng em!
– Nhưng tôi không muốn, tôi không muốn anh hiểu không?
– Niên! Em đừng như vậy, không sinh được con th́ cũng có sao đâu, sáu bảy năm nay anh không thể yêu ai khác ngoài em, em nghĩ anh chỉ v́ em không có con được sẽ bỏ em sao? Gần nửa thập kỉ anh c̣n chẳng buông bỏ nổi, đừng từ chối anh nữa.
Niên nh́n Quang, muốn buông bỏ hết mà gật đầu, muốn được anh ôm trọn trong khoảnh khắc này mặc kệ những cay đắng sau này. Nhưng rồi cô khẽ gạt tay anh ra đáp:
– Tôi không thể.
Nói rồi cô bước vội vào pḥng. Qua ô cửa kính cô thấy Quang vẫn đứng ngoài sân, mấy giọt mưa phùn lất phất rơi trên tấm thủy tinh. Anh đứng đó, đôi mắt vẫn nh́n lên những chùm pháo hoa, bóng lưng cô đơn đến tội nghiệp.
Sáng hôm sau khi Niên tỉnh dậy Quang đă đi, bố cô nói anh ĺ x́ cho ông rồi vội đi luôn. Niên thở dài cảm thấy ḿnh quá tàn nhẫn với anh rồi, nhưng cô thực sự không có lựa chọn nào khác. Nếu cô không thể sinh con, cô muốn cả đời này ở vậy bên cạnh bố, thế là đủ.
Niên được nghỉ Tết đến mùng sáu, ăn xong cái Tết chẳng hiểu sao cô lại gầy đi trông thấy. Cô hay cảm thấy nôn nao khó chịu trong người, trước nay dạ dày cô rất tốt nên nhưng sao đợt này lại luôn thấy không ổn. Ngay ngày đầu đi khai xuân cô đă nôn thốc nôn tháo khiến chị Quỳnh làm cùng phải hỏi:
– Niên, sao thế? Sao tết ra xanh xao vậy? Lại c̣n nôn nao, hay mày có chửa rồi, lông mày c̣n dựng cả lên ḱa. Ơ nhưng mày với thằng Đăng ly hôn lâu lắm rồi mà nhở, nhưng sao mày biểu hiện giống chửa vậy?
Niên nh́n chị Quỳnh xua xua tay phân bua:
– Dở hơi, bốn năm em thả chả chửa được, giờ chửa bằng niềm tin à?
– Thế mày đi khám dạ dày xem, chứ cẩn thận loét ra th́ chết.
– Vâng.
Khi chị Quỳnh vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh Niên cũng bước ra. Ra đến cửa cô đă giật ḿnh khi thấy Quang đứng đó, thấy cô Quang liền nói:
– Niên, anh đưa em đi viện.
Từ hôm mùng 1 Tết đến giờ mới gặp lại, Niên nhớ nhung nhưng lại không có tư cách để gặp. Giờ thấy Quang nói vậy cô liền đáp:
– Sao phải đưa đi viện?
– Chẳng phải từ sáng em nôn mấy lần sao? Khám xem em thế nào... hay nhỡ em có bầu…
Niên nghe Quang nói liền thảng thốt đáp:
– Không… có bầu sao được? Không thể…
– Sao em lại nghĩ không thể? Mà cứ thử đi khám xem thế nào đă…
– Để chiều tôi tự đi.
– Niên! Sao em ngang bướng thế, đi!
Nói rồi Quang kéo tay Niên mạnh xuống khu để xe, đến khi ra xe cô cau có gào lên:
– Anh điên à? Sao anh cứ thích làm theo ư ḿnh vậy?
– Anh làm theo ư ḿnh cái ǵ? Anh mà làm theo được ư ḿnh anh đă ép cưới em lâu rồi.
– Anh… bỏ tôi ra, tôi tự đi được.
– Em tự đi được anh biết chứ. Nhưng anh muốn đưa em đi, nếu em có thai anh sẽ có trách nhiệm với con, c̣n nếu không anh tiếp tục theo đuổi.
– Quang! Anh cũng mất trí à? Tôi lấy chồng bốn năm c̣n không có, anh nghĩ anh chữa được bệnh vô sinh của tôi sao?
– Tại sao không hi vọng, có th́ tốt không có cũng đâu có sao?
– Nhưng tôi không thể có được
– Trên đời này chẳng ǵ là không thể. Mà nếu em không có khám xem bị sao lại không có. Khoa học hiện đại rồi, em cũng suy nghĩ tân tiến chút được không?
Niên biết ḿnh không căi lư được đành mặc kệ. Quang không đưa cô đến viện đa khoa mà đưa cô đến bệnh viện sản nhi. Đăng kí khám xong cô được đưa đi lấy máu xét nghiệm, người bác sĩ vừa nh́n cô vừa hỏi:
– Trễ kinh bao lâu rồi?
Lúc này Niên mới sực nhớ ra đúng là ḿnh trễ kinh thật, thường kinh nguyệt cô rất đều nhưng đợt này Tết bận bịu cô chả để ư liền đáp:
– Khoảng mười mấy rồi ạ.
– Mười mấy ngày nếu có thai có thể thai sẽ vào tử cung rồi. Cô nằm lên đây tôi siêu âm, nếu không có thai th́ tôi kê thuốc rối loạn kinh nguyệt cho.
Niên nằm lên giường sắt, Quang đứng bên ngoài, dù trong mắt anh đầy những tia hi vọng nhưng Niên biết bản thân không có khả năng đó. Chắc thời gian trước cô stress nên rối loạn kinh nguyệt mà thôi. Thế nhưng khi người bác sĩ vừa ḍ siêu âm, trên màn h́nh hiện lên một túi ối tṛn tṛn. Bác sĩ nh́n cô khẽ nói:
– Thai gần bảy tuần tuổi rồi, đă có phôi thai, có tim thai rồi này.
Nói đến đâu bác sĩ cho cô nghe tiếng nhịp tim thai đến đấy. Niên không tin nổi, hỏi đi hỏi lại mấy lần. Vị bác sĩ chỉ lên màn h́nh liên tục cô vẫn không tin được. Đến khi ông gọi Quang vào giải thích Niên vẫn kinh ngạc tột cùng. Đến khi siêu âm xong cô bàng hoàng nh́n phiếu, rồi đột nhiên bật khóc tu tu. Cô có con rồi, có con rồi… lần đầu được thấy h́nh siêu âm có túi ối nhỏ tin hin mà cô thấy trong ḷng đầy những cảm xúc. Quang đỡ cô dậy đi ra ngoài, anh vừa vỗ vỗ vai cô vừa nói:
– Đừng khóc, anh sẽ chịu trách nhiệm mà, đừng khóc.
Cô nghe vậy càng khóc to, vùi đầu vào vai Quang đáp:
– Tôi có con thật rồi, có con thật rồi… tôi được làm mẹ rồi.
– Phải… em làm mẹ rồi, vậy nên đừng khóc, ảnh hưởng đến em bé đấy.
Nghe Quang nói Niên vội lau nước mắt. Bốn năm mỏi ṃn cô từng mong có một sinh linh sống, cứ tưởng cả đời này không có con được vậy mà ông trời lại thương cô như vậy. Quang ngồi bên cạnh kéo cô vào ḷng nói:
– Niên, lần này đừng từ chối anh nữa nhé. Để con chúng ta có một gia đ́nh tử tế, được không em?
Niên không nghĩ ngợi ǵ, lúc này cô chỉ cảm thấy vỡ oà niềm vui nên gật đầu chẳng kịp suy nghĩ. Trong mắt cô bây giờ chỉ có túi ối nhỏ xinh cùng đứa con bé bỏng này. Niên ngồi một lúc mới đứng dậy cùng Quang ra ngoài, vừa ra đến hành lang chợt nghe tiếng mẹ Đăng cất lên the thé:
– Có mỗi cái việc trông con cũng để nó ngă. Cơm tôi nấu, nhà tôi dọn, bát đũa tôi rửa, chị không đụng chân đụng tay vào việc ǵ mà sao cũng không trông nó nên hồn?
Chị Hà đứng trước mặt mẹ Đăng đáp lại:
– Sao mẹ không trách anh Đăng? Nhiệm vụ trông con đâu phải mỗi ḿnh con? Không phải con anh ấy à?
– Nó đi làm…
– Vậy con không đi làm chắc?
– Mày!!! Tao đă hầu hạ mày đến vậy mà mày c̣n lười thối ra…
– Mẹ! Con đẻ cho mẹ thằng cháu đích tôn rồi mẹ c̣n đ̣i con phải làm ǵ? Con dâu cũ của mẹ không đẻ được nên mẹ đuổi cô ta đi, mẹ bảo mẹ lấy con về để duy tŕ ṇi giống th́ mẹ cũng có trách nhiệm với con chứ
– Hà, mày càng ngày càng láo rồi đấy, con Niên nó không đẻ được nhưng nó ngoan, nó chăm chỉ hơn mày…
– Chăm hơn th́ sao? Mẹ vẫn đuổi cô ta đi v́ không đẻ được đây, giờ so sánh ǵ?
Đăng đang bế cu Bin trên tay không ḱm được nữa gào lên:
– Hai người thôi đi, cả ngày căi vă nhau không mệt à? Làm thủ tục cho Bin nhập viện đi. C̣n cô nữa, mẹ tôi nói đúng đấy, hầu cô như hầu đồng mà cô c̣n bỏ đi chơi để thằng Bin ngă thế này…
– Thế từ sau anh về mà trông nó.
Đăng định nói ǵ chợt thấy Niên đang đứng một góc. Cả Hà và mẹ anh ta cũng thấy. Niên định né đi th́ Hà đă bước đến cười mỉa mai:
– Niên, gớm nhỉ, ly hôn xong lại t́m được giai ngay…
Niên nh́n chị ta đanh thép đáp:
– Sao vậy? Chồng chị chưa ly hôn đă t́m được gái kia mà, tôi ly hôn cả nửa năm rồi t́m ai chẳng được.
– Ái chà, cũng cứng mồm quá cơ. Hôm nay đến đây làm ǵ vậy? Khám vô sinh à?
Lúc này Đăng và mẹ anh ta cũng bước đến, Quang nh́n Hà, không thể chấp nhận nổi thái độ của cô ta liền vừa kéo tay Niên đi vừa đáp:
– Không phải việc của cô!
Thấy vậy Hà lại kéo mạnh tay Niên lại, tờ giấy siêu âm trên tay cô cũng rơi xuống. Tất cả mọi người cùng cúi xuống nh́n… phiếu siêu âm hiện lên rơ mồn một. Đăng đang bế cu Bin cũng vội đưa cho mẹ anh ta rồi cúi xuống nhặt tờ giấy lên. Vừa đọc kết quả mặt anh ta cũng biến sắc tái nhợt lắp bắp hỏi:
– Niên… em… em… em có thai sao?
Niên vội giật lại tờ giấy đáp:
– Không phải việc của anh.
Thế nhưng ngay khi nói câu này Niên mới bàng hoàng sực nhớ ra bốn năm nay cô và Đăng không dùng biện pháp ǵ mà không có thai, ngủ với Quang một lần đă có. Vậy… vậy chẳng lẽ người có vấn đề là Đăng? Dường như Đăng cũng bắt đầu hiểu ra quay sang nh́n Hà, nụ cười trên môi chị ta cũng tắt ngấm. Quang đứng đó vừa nắm chặt tay Niên vừa nói:
– Về thôi em.
Thế nhưng tay c̣n lại của Niên cũng bị Đăng giữ lại, anh ta không giữ nổi b́nh tĩnh lắp bắp:
– Không thể nào… em không thể có thai được.
– Tại sao cô ấy không thể có thai?
– Không thể… bốn năm sống cùng nhau cô ấy không hề có.
– Vậy mà ở cùng tôi cô ấy lại có đấy, cô ấy chắn chắn không vô sinh rồi, bác sĩ đă khám rất kĩ. Anh nên xem lại xem anh có vấn đề ǵ không mà bốn năm lại không có con được.
Nghe câu nói này Đăng cũng buông thơng cánh tay Niên. Đăng nh́n Hà, chị ta bỗng dưng lùi lại. Lúc này Niên cũng mặc kệ theo Quang ra xe, lên đến xe cô mới cảm thấy có ǵ đó không đúng… cô có bầu con của cô là chắc chắn. Nhưng thằng cu Bin… liệu có thực sự là con của Đăng?
Có điều lúc này cô cũng không muốn quan tâm nhiều nữa bởi so với việc đó việc cô được mang thai vẫn là điều thiêng liêng hạnh phúc đáng quan tâm hơn lúc này. Quang đưa Niên về thẳng nhà, khi Niên c̣n chưa kịp chuẩn bị tinh thần anh đă xin phép bố cô cho anh được cưới cô. Tuy bố cô hiền lành, dễ tính, nhưng phụ huynh nào cũng vậy, có chửa phải có chồng, vậy nên ư định làm mẹ đơn thân của cô hoàn toàn bị dập tắt. Vả lại ban năy ở viện cô đă lỡ đồng ư với Quang rồi nên lần này không từ chối được nữa. Cô và Quang đều mồ côi, người mồ côi mẹ, người mồ côi cả cha lẫn mẹ nên hiểu khao khát của một đứa bé cần gia đ́nh đầy đủ thế nào. Cô không muốn ích kỉ với con như vậy.
Quang xin phép xong c̣n nói anh sẽ đón bố Niên cùng về nhà sống, v́ Niên bầu không thể sửa nhà được nên căn nhà này tạm thời đợi Niên sinh xong sửa lại sau. Anh không có bố mẹ, không họ hàng thân thích nên sống cùng Niên và bố cô, vừa tiện chăm sóc cô, vừa tiện chăm sóc ông. Tự dưng Niên thấy ḿnh may mắn quá khi được gặp Quang. Có thể t́nh yêu của cô dành cho anh sau bao thăng trầm không c̣n được như hồi thanh xuân, nhưng niềm tin lần này lại nhiều hơn rất nhiều.
Hai tháng đó Niên và Quang chuẩn bị cho đám cưới nên rất bận rộn, mà thực ra là do một tay Quang chuẩn bị hết. Buổi chiều trước ngày cưới vài ngày chị Hồng đến nhà Niên chơi, sau khi nói chuyện một hồi chị ghé vào tai Niên nói:
– Này, con Hà nó bỏ đi rồi đấy. Nghe đâu thằng Đăng mang thằng Bin đi xét nghiệm không phải con của thằng Đăng, mẹ thằng Đăng khóc lóc suy sụp bao nhiêu ngày rồi. Thằng Đăng th́ rượu chè liên miên, con Hà bị đuổi đi, bố nó muối mặt quá phải làm giấy cho nó đi Trung Quốc xuất khẩu lao động mà giờ đang cho nó ở tận trên nhà cô nó ở Lạng Sơn chứ đâu dám tḥ mặt về nhà. Đấy, trước chị lại tưởng thằng Bin con riêng của thằng Đăng cơ mà không phải.
Niên nghe xong, cũng không lấy ǵ làm lạ, bởi cô từng nghĩ đến rồi. Có điều cô không quan tâm nay nghe chị Hồng nói có chút kinh ngạc. Chị Hồng lại nói:
– Mày không biết đâu, mụ mẹ chồng cũ mày cả ngày gào khóc rồi nói ngu ngốc khi đuổi mày đi cũng tại bà ta cơ, rơ ràng tao thấy thằng bé đó chả giống Đăng chỗ nào mà bà ta cứ nhận vơ. Chắc giờ hối hận lắm, nghĩ cũng là cái nhân quả, bà ta lúc sống cùng th́ bạc ác, giờ nhận quả báo lại hối hận. Thằng Đăng mấy lần chị thấy nó đến nhà mày đứng ở cổng xong bỏ đi, chắc cũng chẳng c̣n mặt mũi nào mà níu kéo. Đúng là ngu th́ chết, nuôi con tu hú, cả nhà c̣n bán cả vàng bạc đi cho con Hà nữa chứ.
Niên khẽ thở dài, trước kia cô rất hận gia đ́nh Đăng nhưng giờ hết rồi. Có điều bảo để thương cảm cô không lại không làm được, cô không đủ cao thượng đến vậy. Chị Hồng nói chuyện với cô một lúc rồi về, mấy hôm trước Niên đi siêu âm bác sĩ báo cô mang bầu con trai rồi. Nhà cô th́ chẳng quan trọng trai gái, Quang lại càng không, có con với cô đă là phúc phận nên chẳng bao giờ đ̣i hỏi trai hay gái. Chị Hồng đi được một lúc Quang cũng vào, chân tay người ngợm anh dính đầy bụi bẩn do vừa làm xong rạp cưới. Quang vào nhà vệ sinh rửa tay chân rồi vắt cho Niên cốc nước cam. Từ hồi cô có bầu anh chăm cô chẳng khác ǵ đứa trẻ, trước kia ở nhà Đăng quen hầu hạ người khác, ở với Quang lại được anh chăm cô cũng hơi có chút không quen. Nhưng mỗi lần Niên định làm ǵ nặng lại bị Quang quát cho, anh chỉ cho cô làm mấy việc lặt vặt như cắm cơm, làm rau, gấp quần áo c̣n lại đa số anh tự làm. So với hồi sinh viên Quang trưởng thành hơn rất nhiều, trước kia anh cũng chu đáo giờ c̣n giống cả ông bố bỉm sữa. Niên hay tự cho rằng cái ǵ cũ không thể quay lại, nhưng giờ cô mới nhận ra chỉ cần có t́nh yêu cũ mới ǵ cũng đều có thể thay đổi được hết. Cô uống xong cốc nước cam, nh́n mấy giọt mồ hôi trên gương mặt Quang chợt ôm lấy anh. Đây là lần đầu cô chủ động ôm anh sau bao năm xa cách, cũng là lần đầu cô cảm nhận trái tim ḿnh đă thực sự yêu anh như những ngày đầu tiên. Quang cũng ôm lấy cô, hôn lên mái tóc cô, cả hai im lặng chẳng ai nói với ai câu ǵ, chỉ cùng cảm nhận mùa xuân vẫn đang ở lại. Ngoài trời cây cối đâm chồi nảy lộc, ở đây cũng có một chồi non t́nh yêu đang hé nở.

VietBF©sưu tập