Log in

View Full Version : LẠC


troopy
06-01-2022, 02:36
- Tối nay em muốn cùng anh đi xem kịch không?
- Ư anh là phim?
- Không. Kịch. Trên sân khấu.
- Em không thích thể loại này lắm. Nhưng nếu anh muốn, em sẽ đi cùng.
- Vậy bây giờ em về tắm rửa đi. Bảy giờ anh qua đón đi ăn rồi xem luôn.
- Kịch mấy giờ th́ diễn?
- Tám giờ rưỡi.
- Thế th́ tám giờ mười lăm anh qua đón nha. Xíu nữa em có hẹn đi ăn với con bạn.
- Nếu em có hẹn rồi th́ thôi. Không sao đâu.
- Hẹn đi ăn thôi. Giờ em về nha!
- Ừm. Đi cẩn thận. Về đến pḥng nhắn anh. Anh chờ.
- Oki!
Em nhổm dậy có chút vội vă. Rảo bước vượt qua những tia nắng cuối chiều vàng nhạt. Anh biết em có hẹn, nhưng vẫn đưa ra lời mời. Ước ǵ em từ chối. Nhưng không. Anh nằm nhoài ra giữa vạt cỏ, đầu khẽ rướn ra sau. Những dấu chân hôm nay em để lại, rơ ràng đă sâu hơn mặt đất.
Tám giờ, anh đợi em nơi quán cà phê vỉa hè đầu con hẻm 05 . Thực ra là đă năm phút trôi qua cho tới lúc tám giờ. Một bóng lưng vụt qua, mùi dầu dừa không lẫn đi đâu được. Ngồi sau chiếc xe tay ga bóng loáng. Chiếc váy hồi chiều em mặc vẫn chưa thay. Anh chẳng buồn ngoái nh́n theo, mắt vẫn chăm chăm nh́n vào phần đầu thuốc từ đỏ rực, dần lay lắt, rồi tắt ngúm thành tàn tro rơi rụng xuống. Anh thở nhẹ một hơi, bầu trời trên đầu chia thành hai nửa. Anh là thế, đôi khi, vẫn nhởn nhơ dù đă không c̣n kịp giờ. Vài lần, anh lại tới sớm hơn...
Tám giờ bảy phút tối, anh gọi cho em, hỏi về chưa để anh chạy qua đón. Em bảo về từ lâu rồi, vẫn đang ngồi chờ anh.
Tám giờ hai lăm tối, chúng ta đến sân khấu kịch. Vừa ngồi xuống kịp lúc vở diễn bắt đầu. Anh chăm chú e vở kịch diễn ra. Em th́ đương nhiên là không hứng thú mấy. Thi thoảng, quay sang hỏi anh mấy câu về cốt truyện. Đôi lúc, em thoáng giật ḿnh v́ điện thoại vang lên tiếng chuông báo tin nhắn tới. Em không đọc. Chỉ khẽ liếc sang nh́n anh. Vở kịch vị thần ánh sáng Apolo mượn cớ đi t́m bông hồng đỏ để chạy đến vị thần sắc đẹp, bỏ mặc nữ thần Ellacos măi cầm bông hồng trắng khắc khoải đợi chờ. Cho đến khi nh́n ra sự phản bội, bông hồng trắng dần hóa thành màu đen tối tăm. Chính lúc ấy, vở kịch hạ màn. Các diễn viên lui vào sau cánh gà để tẩy đi lớp hóa trang trên khuôn mặt. Em uể oải đứng dậy, khẽ cười và khen hay. Tối nay, anh được xem nhiều hơn là mong đợi. Một vở kịch trên sân khấu, một vở ở bên cạnh ḿnh.
Trên con đường về căn pḥng em ở, em vẫn ṿng tay ôm lấy eo anh. Nhưng anh cảm tưởng em đang cố xuyên qua lớp da thịt, lấy bàn tay ḿnh bóp nát trái tim anh nơi lồng ngực trái. Anh quyết định chở em vào một quán cà phê nhỏ thưa người trước khi trả em về pḥng. Em có chút ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi lí do.
- Anh có chuyện này muốn nói với em.
- Sao không để ngày mai. Hoặc về nhà nhắn tin cũng được mà. Giờ cũng hơi muộn rồi.
- Anh muốn là bây giờ hơn. Để giúp em được giăn cơ mặt sớm hơn một tối.
- Anh nói chuyện kiểu ǵ thế?
- Trước hết, anh nghĩ em nên trả lời bảy tin nhắn mà cậu ấy gửi trong gần hai giờ đồng hồ vừa qua đi.
- Cậu nào?
- Anh không biết tên. Nhưng vài lần anh đă thấy mặt. - Anh mỉm cười tŕu mến như đă chấp nhận chuyện này là điều hiển nhiên.
- Anh...
- Đừng hiểu nhầm. Anh không hề theo dơi em đâu. Vài lần t́nh cờ thôi. Nhưng chắc là do chủ ư của thượng đế. Hẳn, ông ta nghĩ trong tṛ đùa t́nh ái này anh là con mồi dễ dăi.
- Vậy là anh muốn chia tay?
- Anh muốn? Nếu bỏ chữ muốn đi th́ anh có thể làm ǵ khác hơn à?
- Không như anh nghĩ đâu.
- Anh có nghĩ đâu. Anh thấy tận mắt mà em. Em từng bảo luôn xem anh là nhà, và muốn cùng xây đắp hạnh phúc thật bền lâu. Ấy thế mà, em cùng người ta đến nơi cũng gọi là nhà, nhưng 80k/giờ đầu.
- Anh nh́n nhầm đấy. Anh nghe em.
- Thế giờ anh chở em qua chỗ đấy nhé. Cho anh mượn điện thoại nào. Em có dám chắc là khi đi qua, điện thoại em không tự kết nối wifi không?
- ...
- Anh tính những giây im lặng này là sự thú nhận rồi nhé! Vậy. Giờ anh cho em quyền lựa chọn. Anh hay em sẽ mở lời đây. Nếu em muốn ḿnh được chủ động th́ cứ tự nhiên.
- Nhưng...
- Không nhưng. Hoặc anh, hoặc là em. Chắc chắn phải kết thúc. Em không c̣n phải lén lút, lập lờ. Anh cũng không c̣n phải đắn đo về sự phản bội.
- Anh nói đi. Em không chắc em được nói câu ấy.
- Vậy chia tay thôi, nhỉ?
- Ừ! Xin lỗi anh.
- Về thôi.
- Để em tự về.
- Để anh. Thôi th́ nốt lần cuối.
Em khuất sau cánh cửa pḥng, trời đêm hạ tấm màn sương lạnh lẽo để kết thúc vở kịch t́nh yêu của cả hai. Từ mai, chúng ta là hai con người khác hôm nay. Anh quay về với những ngày buồn bă ổn định. Em tự do bên ai đó mà không cần giấu diếm hay nói dối thêm điều ǵ nữa. Từ nay, anh đă có thể b́nh thản ngắm nắng chiều mà không cần phải lo lắng nhiều cho một ai đó nữa. Suy cho cùng, chẳng ai phản bội ai cả. Ta chỉ đang phản bội chính ḿnh. Em phản bội những lời em hứa, anh phản bội b́nh yên của chính anh. Trên tán cây, vài chiếc lá già cỗi rơi xuống. Những lá non sẽ mọc lên thế chỗ, sớm thôi...

https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2061504&stc=1&d=1654050922

VietBF©sưu tập