Log in

View Full Version : QUA NGÀY BĂO GIÔNG


goodidea
06-10-2022, 06:37
Chiếc xe đạp điện của Hân lại bon bon chạy về nhà mới, con đường vào nhà cũng không to và bằng phẳng như mọi lần. Cô phải đi qua một đoạn cánh đồng, tránh tích cực những băi phân ḅ trên đường mới an toàn về đến nhà. Trên đường về, cái lũ thanh niên trong xóm thấy cô liền hú ré nhiệt t́nh, không phải cô đẹp nghiêng thùng đổ nước, mà cái đám ấy cứ thấy con gái th́ kiểu ǵ cũng chọc ghẹo cho bằng được.
Căn nhà của Hân bây giờ nhỏ hơn nhiều, nhưng cũng đủ sức chứa chừng đó con người. Đi học về cô nhanh chóng mở tủ lạnh, lấy đồ ra nấu ăn, nấu ăn xong c̣n đến chỗ làm phụ mẹ cô nữa. Phía bên ngoài đường lại vang lên tiếng la hét, chửi bới, như mọi khi cô lại ṭ ṃ ra cửa hóng chuyện. Ở đây thời gian th́ những chuyện đó cũng thành chuyện thường t́nh ở huyện mà thôi. Cơm nước xong, Hân mới lại xách xe chạy đi, chạy đến quán nhậu phụ mẹ cô rửa chén. Đến tối lại bố cô cũng đi làm về, mọi người lại cùng ăn cơm với nhau. Bố cô vừa ăn vừa hỏi:
- Dạo này học hành sao hả con?
- Vẫn ổn bố ạ.
- Cố lên con nhé, học được đến đâu th́ học, đừng quá áp lực cho bản thân. V́ căn bản học hành sau cũng làm việc kiếm tiền, mà nhiều đứa học cao lại không bằng mấy đứa may mắn. Cứ làm ǵ con thấy thích là được.
- Vâng bố ạ.
Mẹ cô cũng chen vào:
- Biết đâu sau nó lấy thằng chồng giàu nức đố đổ vách th́ cần ǵ học cho nhiều, Hân nhờ…
- Bà cứ nói thế… nó giàu mà nó thương th́ c̣n được, chứ nó giàu mà nó khinh th́ chết cụ không… nói chung nếu bản thân tự làm ra tiền vẫn thích hơn con ạ.
- Bố yên tâm về con gái bố đi…
Bọn họ lại nói thêm vài câu chuyện phím, căn nhà nhỏ với 3 con người sống ở đó cũng khá ổn.
Bố cô mỗi ngày đều chạy xe ôm, c̣n mẹ cô đi rửa chén thuê, lại trở về cuộc sống bươn chải như lúc bà ngoại chưa chia tiền bán đất.
Mấy hôm sau, trong xóm lại có đám tang, mà mỗi lần nhà nào có đám tang th́ y như rằng tối có sẽ có đánh bài. V́ nhà có đám tang nên sẽ không bị công an ḍm ngó đến, tối hôm đó không biết ai mách cho mà anh Hùng cũng chạy qua đó. Họ đánh tiền lớn lắm, mấy chục triệu không à, trước khi vào đánh anh Hùng c̣n cẩn thận thắp hương xin người mất phù hộ cho. Công nhận lời xin của anh có hiệu nghiệm thật, đêm đó anh thắng hơn trăm triệu, lúc về c̣n cẩn thận cho gia chủ ba mươi triệu nữa. Có lẽ v́ anh xin thế nên người mất phù hộ cho anh ăn bài thật, thôi coi như anh gỡ gạt lại được ít, chứ lần trước anh thua cũng mấy chục triệu c̣n ǵ.
Ngày hôm sau anh Hùng ghé qua nhà, mua bao nhiêu là trái cây rồi thịt cá chất đầy tủ lạnh nữa. Bố mẹ cũng đi làm hết, chỉ có Hân là chuẩn bị đi học thôi, anh Hùng ngỏ lời:
- Hân này, anh mua cho mày chiếc xe máy cũ để mày đi học cho tiện.
Xe máy cũ th́ cũng không đáng bao nhiêu đồng, Hân vui lắm nhưng vẫn liếc nh́n anh trai thăm ḍ:
- Ông lại bài bạc phải không?
- Không có đâu, anh làm ăn chân chính mà.
- Thế th́ được, cảm ơn anh trai nhá.
- Coi như quà tao mừng mày đỗ đại học vậy.
- Gớm, đại học người ta học sắp xong 1 năm rồi, ông mới tặng quà chúc mừng.
- Ơ con này, có c̣n hơn không chứ.
Hân lại nh́n anh trai mà cười vui vẻ, mong ǵ cũng chỉ mong anh cô bỏ thói bài bạc mà thôi.
[…]
Hôm đó Hân đang ngồi rửa chén phụ mẹ, bỗng điện thoại cô reo lên, vội vàng rửa tay cho sạch xà pḥng rồi cô nhấn vào nút nghe:
- A lô, cho hỏi ai đấy ạ?
Bên kia là giọng của một người phụ nữ, chất giọng không hề thân thiện, mà c̣n có phần đanh đá khinh khi:
- Tôi là mẹ của thằng Thành, ra ngoài gặp tôi có việc.
Hân quá bất ngờ, không biết mẹ anh gọi cho cô là có việc ǵ, cô ấp úng thưa:
- Dạ con chào cô, giờ cô muốn chúng ta gặp nhau ở đâu ạ?
- Quán cà phê A.
- Dạ vâng, con đến đây ạ.
Hân cuốn quưt chạy lại chỗ mẹ cô, bà đang ngồi với mấy người nữa chỗ làm đánh bài:
- Mẹ ơi… mẹ rửa đi nhé, con phải ra ngoài có việc gấp…
- Ừ… đi đi con…
Mẹ cô xưa nay không đánh bài, nhưng đúng kiểu gặp môi trường nên bà cũng chơi vài ngàn cho vui. Tiết kiệm lắm, làm cho lắm cũng con cái nó phá hết, chơi vài ngàn lại cũng không chết ai.
Hân chạy về nhà thay đồ rồi mới tới điểm hẹn gặp mẹ của Thành, cô cố gắng đến sớm nhất để không bị mất điểm. Nhưng đâu ngờ khi cô đến, mẹ anh đă có mặt ở đó từ bao giờ, Hân lại bên cạnh cúi chào lịch sự:
- Chào cô.
Mẹ anh liếc nh́n cô từ đầu đến chân, một cái liếc nh́n soi mói và không hề hiếm nhă một chút nào. Bà Dung hất hàm ra lệnh:
- Ngồi đi.
- Vâng ạ.
Hân lại ngồi đối diện với bà Dung, tâm thái sợ sệt và lo lắng, bà Dung ngay lập tức vào vấn đề:
- Tôi muốn cô chấm dứt ngay với thằng Thành con trai tôi. Tương lai nó tươi sáng lắm, cô đừng làm con đĩa cản đường nó.
- Con… con có cản đường ǵ Thành đâu ạ… con…
- C̣n không cản đường… nó chắc hẳn là v́ cô nên mới không chịu đi du học, mọi thứ tốt đẹp tôi sắp xếp cho nó cũng v́ cô mà nó từ chối..
Hân im lặng và suy nghĩ, chuyện du học Thành chưa bao giờ đề cập với cô. Bà Dung lại nói tiếp:
- Cô nói đi, cô muốn bao nhiêu để rời xa con trai tôi?
- Con không cần tiền của cô đâu, con và Thành đến với nhau là thật ḷng. Con sẽ khuyên Thành đi du học, nên cô cứ yên tâm…
- Không, cái tôi muốn là thằng Thành đi du học và cô phải rời xa nó măi măi. Rời xa như cô chưa từng xuất hiện trong cuộc đời nó vậy.
Nói rồi bà Dung để tấm danh thiếp lên bàn:
- Cần bao nhiêu tiền cứ báo giá cho tôi, c̣n cứng đầu tôi sẽ cho cô thấy tôi không phải dạng vừa đâu.
Buông lời cảnh cáo xong bà Dung liền đứng lên, đặt 200 ngàn lên bàn coi như trả tiền nước sau đó rời đi. Hân buồn bă nh́n theo bóng dáng bà ấy, tâm trạng cô bây giờ tệ thật, nặng trĩu tâm tư. Hân lại vô thức đưa đôi mắt to đẹp nh́n ra phía cửa sổ, bên ngoài trời nắng gắt, bao nhiêu người đang măi miết chạy trên đường. Tuy cô và Thành mới chính thức yêu nhau chưa bao lâu, nhưng từ lúc vào lớp 10 cô đă say Thành mất rồi, và điều may mắn là Thành cũng yêu cô nên không phải chịu cảnh đơn phương đau ḷng mà người ta hay nói. Nếu tính luôn từ lúc đó th́ có phải t́nh cảm của cô dành cho Thành là quá nhiều hay không? Nếu giữ Thành lại, cô lại thật ích kỷ quá rồi, muốn tốt cho anh th́ tốt nhân nên để anh ở môi trường tốt hơn.
[…]
Đă 3 hôm rồi, Thành và Hân chưa gặp nhau, có hỏi lư do th́ Hân toàn nói ḿnh bị ốm, biết là Thành sẽ lo lắng lắm nhưng cô vẫn cứ trốn tránh. Trong 3 ngày đó Hân quyết tâm suy nghĩ chín chắn để rồi bây giờ lấy điện thoại gọi cho Thành. Khi nh́n thấy số điện thoại của Hân, anh vui lắm, vội vàng nghe máy với tâm thái vui vẻ:
- Thành nghe đây, Hân đă đỡ ốm chưa?
- Hân khoẻ rồi. Thành nè… chúng ta… chia tay thôi…
Nghe đến hai từ chia tay, trái tim anh tự nhiên đau buốt, trong ḷng cũng nóng lên khó chịu. Anh hỏi dồn:
- Sao lại chia tay, chúng ta đang tốt mà? Thành không làm ǵ có lỗi với Hân hết, cho dù Hân làm ǵ có lỗi với Thành th́ Thành cũng bỏ qua cho Hân. Nên chúng ta không thể chia tay được đâu…
- Hân suy nghĩ kỹ rồi, cơ bản chúng ta không hợp… gia thế chúng ta quá khác xa nhau. Thành c̣n tương lai phía trước nữa, Hân không muốn làm tảng đá ngán chân Thành…
- Mẹ Thành đă nói ǵ với Hân có phải không?
- Không liên quan đến mẹ của Thành… chỉ là chúng ta không hợp nhau… nên dừng lại thôi…
- Hân… Hân…
Mặc kệ cho Thành có gọi thế nào, cô vẫn đành ḷng tắt máy, cho dù Thành có gọi lại bao nhiêu lần đi nữa. Buông cái điện thoại qua một bên, Hân úp mặt vào gối mà khóc, t́nh đầu khó quên, nếu cứ phải chia tay thế này th́ trái tim nhỏ bé đau nhói lắm.
Phía bên Thành, gọi lại cho Hân nhiều lần không được, anh cáu kỉnh đi xuống bên dưới t́m mẹ anh:
- Tại sao mẹ lại làm như vậy? Con đă nói con không đi du học, mẹ đừng mất công thêm.
Bà Dung cũng nhíu mày, dùng thái độ kiên định nói chuyện với anh:
- Cái ǵ mẹ muốn xưa nay đều có được, con cũng không ngoại lệ. Mẹ đă rải hoa hồng sẵn đường cho con bước tới vinh quang th́ hà cớ ǵ con cứ măi mê không tỉnh. Nhà con bé đó không những nghèo, mà c̣n sống trong cái khu ổ chuột, cái khu mà tệ nạn xă hội nữa. Mẹ nó th́ sao, suốt ngày cắm đầu vào mấy cái đống chén bát dơ dáy, mẹ không vừa mắt chút nào…
- Nhưng Hân là người con yêu, nên dù gia cảnh cô ấy thế nào con cũng bằng ḷng.
Thành nói xong, giận dỗi bỏ lên pḥng, mặc kệ cho bà Dung có gọi thế nào đi nữa.
Liên tiếp những ngày sau đó, Thành luôn đứng gần đó mà đợi Hân ra, đợi lâu lắm cuối cùng cũng gặp được cô. Vừa thấy Thành, Hân đă phóng xe chạy thẳng, chiếc xe tay ga cũ anh Hùng mới mua ngó vậy mà chạy nhanh phết. Nhưng có nhanh lắm cũng không bằng chiếc xe ga xịn của Thành được, anh ép xe tấp xe cô vào lề. Hân cáu kỉnh quát:
- Thành điên à… định làm cái ǵ vậy hả?
- Hân đừng trốn tránh Thành nữa được không, sao cứ v́ người khác mà dày ṿ Thành. Có biết Thành đau ở đây lắm không?
Đôi mắt bất lực của anh nh́n cô, đôi tay cũng đưa lên ngực bóp nghẹn tái tim ḿnh. Nh́n thấy anh đau, cô cũng đau lắm, nhưng cô biết phải làm thế nào đây. Cô lại cố gắng đuổi anh về:
- Chúng ta chia tay rồi, hai chúng ta không c̣n liên quan ǵ đến nhau nữa.
- Hân hết yêu Thành rồi phải không?
- Hết yêu rồi, Thành mau đi về đi, đừng t́m đến Hân nữa.
- Hết yêu rồi, Thành sống c̣n ư nghĩa ǵ nữa…
Câu nói điên khùng của Thành khiến Hân đau nhói nơi tim, nước mắt cứ chực trào đă cố ḱm nén năy giờ. Bỗng nhiên Thành đi lui ra đường lớn, những chiếc xe tải xe khách đang băm băm chạy xuống phía này. Cô hốt hoảng, mặt mày tái nhợt đi, ánh mắt cũng theo dơi từng ḍng xe:
- Thành điên hả? Mau đi vào đi, đứng đó nguy hiểm lắm…
Thành im lặng, đôi mắt nhắm nghiền lại, cuốn họng khẽ nuốt xuống khiến yết hầu di chuyển. Không thể lưỡng lự thêm được nữa, Hân chạy nhanh ra kéo Thành vào trong. Kéo vào được c̣n mắng chửi anh trong nước mắt nữa:
- Bộ điên hả? Hết chuyện làm hả?
Nh́n cô gái bé nhỏ nước mắt đầm đ́a, anh vội đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt. Đôi môi ấm áp của anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô, cái hôn dịu dàng ấy cũng làm cho cô b́nh tĩnh đi một chút. Sau đó anh ôm cứng cô vào ḷng, thủ thỉ:
- Hân là mạng sống của Thành, không có Hân mọi thứ đều vô nghĩa…
- Nhưng chuyện du học của Thành th́ sao?
- Cái đó Thành lo được, Hân không cần phải lo đâu, việc của Hân là yêu Thành là đủ rồi. Chúng ta phải cùng nắm tay nhau cố bước qua giai đoạn này.
Hân nghe Thành nói vậy th́ khẽ gật đầu, với khả năng của Thành dù không đi du học ở đây vẫn có thể có công việc tốt. Chiều cao lư tưởng, gương mặt điện ảnh, và anh c̣n thông thạo 3 thứ tiếng nữa c̣n ǵ. Sống ở đây cũng không sợ không có đất cho anh tồn tại.

VietBF©sưu tập