PDA

View Full Version : NGƯỜI ĐÀN ÔNG CON TRỜI


troopy
06-13-2022, 02:26
Ông co ro nằm ngoài hành lang nhà kho mục nát, bức tường loang lỗ, ánh nắng xuyên qua mái ngói rêu phong. Tiếng ngáy ngủ ầm ầm, như phà hết hơi rượu chắc hôm qua đi bốc lúa thuê nhà ai, nên hôm nay say ngủ tới trưa.
Có thể với miền quê này ông là người nổi tiếng theo một cách riêng nào đó. Ai cũng biết tới tên ông, ai cũng gọi ông là con trời. Bởi mưa nắng chẳng cần áo, hôm ngủ góc này, bữa ngủ chỗ kia. Chẳng chăn màn giường chiếu cứ lăn ra hè là ngủ. Hè của nhà trẻ bỏ hoang, nhà kho của thôn đă mấy chục năm bom đạn tàn phá rách như xơ mướp. Trên thân chỉ da bọc xương và chiếc quần qua bao mùa chinh chiến. Lúc nào có cái quần mới ai cho th́ mới thay ra. Ông cơ thể không lành lặn như bao người, trí tuệ khù khờ. Bù lại ông có sức khỏe trời cho.
Nói như thế, không hẳn ông không biết làm việc. Ông cũng được mọi người cho ăn, nhưng làm sao bằng ông giúp đỡ họ việc mới có bữa no. Ông chuyên làm ở máy xát, khi bê thóc lúa đổ vào máy. Đói quá ông ăn cả cám vụn, ông đă ăn như vậy hàng mấy chục năm, dù đến bữa chủ vẫn cho ăn cơm nhưng ông thích thế. Ông vui vẻ và luôn cười tươi chào đón mọi người. H́nh ảnh ông gắn liền với sân đ́nh, nơi hội họp, giỗ Tết …đă quá quen thuộc với mọi người, ông một phần không thể quên không nhắc tới. Chẳng bao giờ thấy ốm đau, đi chân không khắp làng quê.
Khi ông chủ máy xát chết v́ cảm, không hiểu sao ông không c̣n làm ở đó nữa, ông đi cắt lúa cùng mọi nhà, bữa đói bữa no. Có lẽ v́ ông chủ máy xát đă thương ông đến hơn nửa cuộc đời lỡ may ra đi mà ông thương xót quá, nên cũng không ở lại. Thế rồi đi làm được cơm, được rượu ông say đôi khi nằm lăn ra đường ngủ ai ai cũng xót xa thương ông nhưng vốn ông thích ngủ nơi hoang vắng, lạnh lẻo như thế.
Thường th́ mỗi khi có ai chết ông đi khắp thôn cầm cái loa làm bằng mo cau cuốn cuốn lại, đi khắp ngơ xóm:
— loa loa lao ông A chết rồi
Loa … loa .. loa
Đám ma nào cũng có ông, ông hát rồi múa may quay cuồng cả đêm và c̣n khóc thương cho người mất. Tất nhiên đến đây ông cũng được ăn uống no say.
Có những hôm mưa tầm tă, người ướt như chuột lột. Ông tắm gội cũng nhờ vào trời mưa, không th́ ao của làng. Cuộc sống cứ trôi qua. Ông đă 65 tuổi lúc này sức khỏe yếu dù có tiền nhà nước hỗ trợ ông vẫn cứ đi lang thang. Nay nhà kho, nhà trẻ đă không c̣n, thay vào đó là nhà văn hoá thôn, sân bóng chuyền, khang trang sạch đẹp, ông vẫn thích ở đó, vẫn ngày ngày đi khắp làng xóm, đến bữa ăn là ông vào ngồi bên mâm cơm mọi nhà. Ai cũng thương ông, nhưng v́ không được b́nh thường nên cũng chỉ giúp được như thế. Có điều cho tiền ông không lấy. Ông chỉ xin cơm và rượu.
Ai cũng biết rằng bố ông, các anh chị em của ông cũng có cuộc sống b́nh thường. Muốn đón ông về mà không được. Người chị của ông c̣n là cán bộ nhà nước tiến sĩ nông nghiệp. Các cháu có người làm nước ngoài, giám đốc. Nhưng ông không thể rời bỏ làng quê. Cũng không về nhà, cứ sống nơi hoang vắng lạnh lẻo như vậy tới những ngày cuối cùng của cuộc đời. Ông vẫn không bệnh tật, vẫn chẳng bao giờ ốm. Hay có ốm cũng không biết ông ốm ra sao. Rồi ông đă ra đi b́nh lặng như thế ở tuổi 70. Cuộc đời quanh quẩn với làng ông đi cũng nằm trên mảnh đất gắn bó với cả đời ông, ngôi nhà của thôn cũng là ngôi nhà của ông.
Ông như là một phần không thể thiếu trong kí ức của thế hệ những người trước đây đă sống ở làng. Ông thấp thoáng như một điều ǵ đó, một nét hồn quê, phảng phất đâu đó niềm thương cảm cho một người, đă sống cùng làng, sự biển đổi của xă hội. Tiệc tùng, ma chay, cưới hỏi, giỗ đám… h́nh ảnh vị khách không mời mà đến nhưng rất đỗi quen thuộc lại rất vui vẻ cho gia chủ. Măi măi cứ đọng lại trong tâm trí của bao người mỗi khi ngồi chuyện tṛ, chuyện quê. Khi ông mất ngoài anh em gia đ́nh, cả làng ai cũng ra ngơ nh́n theo, hoặc tiễn ông một đoạn, đưa ông về với đất mẹ, ai cũng thương ông v́ họ đă quá quen.
Chẳng phải người thân, không phải ruột thịt. Nhưng có lẽ t́nh làng nghĩa xóm. T́nh quê ấm áp mộc mạc, luôn réo rắt, đậm đà như bát nước chè xanh. Mỗi khi bước tới lũy tre, cây đa đầu làng niềm cảm xúc dâng trào. Con người mảnh đất nơi đây đă thấm đượm trong hồn quê người con xa xứ bao ngày.

VietBF©sưu tập