Log in

View Full Version : BIẾT ƠN!


goodidea
06-13-2022, 13:37
Bước xuống chiếc xe con màu đen sang trọng, người đàn ông đeo kính đen đội chiếc mũ vải trắng che gần hết trán cùng người phụ nữ thướt tha trong bộ áo dài ngập ngừng trước cổng nhà tôi . Vừa chợt nh́n thấy tôi người đàn ông ngập ngừng: xin hỏi : có phải nhà anh Bảy đây không ạ! Ngỡ ngàng nh́n người đàn ông tôi đáp: vâng! Tôi là Bảy! Anh.... anh là ai ạ! Người đàn ông gỡ chiếc kính lộ rơ khuôn mặt trắng hồng lặng lẽ nh́n tôi rồi đột nhiên chạy ào tới gh́ chặt tôi nói trong hơi thở hổn hển: Bảy ơi! Tao đây Vương đây! Tao về với mày đây.
Ngồi ngay ngắn đối diện trước bộ bàn ghế tôi như choáng ngợp trước vẻ sang trọng của vợ chồng ông bạn thuở học sinh nghèo ngày nào. Bao nhiêu kỉ niệm cứ ùa về sau những câu tṛ chuyện của chúng tôi. Trời đất! thằng VươngCngày nào đây sao? Không thể tin được. Cứ nh́n cách ăn mặc và cái ô tô th́ biết nó đă là ông hoàng.
Người phụ nữ vuốt lại nếp áo dài đứng dậy cất cái giọng thị thành thẽ thọt: Thưa anh! nhà em cũng đă kể chuyện nhiều, rất nhiều về anh . Hôm nay vợ chồng em mới có dịp tới thăm. Chuyện th́ không bao giờ hết nhưng v́ điều kiện công việc, xin phép anh cho chúng em hẹn anh lần sau sẽ đến chơi với anh lâu hơn và cũng để có dịp diện kiến với chị. Thưa anh! Gọi là lần đầu gặp mặt vợ chồng em cũng có món quà ra mắt, rất mong anh nhận cho chúng em vui ḷng ạ.......
Tiễn vợ chồng Vương ra xe ḷng tôi cứ rộn lên cũng chẳng rơ v́ lư do ǵ. Với tay lấy chiếc túi mà vợ chồng nó vừa tặng mở ra xem : vài gói cà phê loại đắt tiền. Một bộ váy áo phụ nữ. Một bọc vuông vắn, tôi run run mở ra xem, trời một bộ quần áo vải xanh cũ gấp xinh xắn trong túi ni nông một chiếc phong b́ dày cộm trong đó có 500 đô la và 3 tờ giấy khổ a4 kín đặc chữ. Lá thư nó để lại cho tôi. Cứ để nguyên các thứ trên bàn tôi run run mở trang thư đọc.
Lạ thật! thằng này hồi c̣n học chung lớp nó giỏi văn lắm ấy thế mà trong thư nó viết lại lủng cà lủng củng. Đoạn đầu nó xưng hô với tôi là mày tao.
Nhưng đến đoạn nó kể lại cái ngày ấy.......
Cuối năm lớp 7 khi chúng tôi đang lao vào ôn thi tốt nghiệp. V́ nhà xa lại phải học đêm tôi ngủ tại nhà nó. Mẹ nó đă 60 tuổi lưng lại c̣ng thương quư tôi như nó vậy. Củ khoai củ sắn ngon đêu nhường nhịn cho 2 chúng tôi.
Chủ nhật hôm đó được nghỉ. Tôi về nhà th́ chính cái đêm đó, bà ở cạnh nhà đốt nhà bà ấy. Gió lại đang to nên thiêu trụi gần 2 chục nóc nhà lân cận trong đó có nhà của Vương giữa đêm khuya lại bất ngờ nhà Vương bị cháy sạch, chỉ kịp chạy ra với cái túi đựng mấy quyển sách và bộ quần áo trên người. VươngBnhư kẻ mất hồn và định bỏ học. Cô chủ nhiệm vận động các bạn chung tay giúp đỡ Vương. Cuộc sống cũng đỡ khó khăn phần nào........
Ḿnh kể chuyện cho bố mẹ nghe về hoàn cảnh của Vương, bố ḿnh bấy giờ đang làm thợ may bảo : vương có cao to hay thấp lùn. Ḿnh bảo bố vương cũng như con ư. Thế là bố may cho Vương bộ quần áo vải xanh chéo bảo ḿnh mang cho Vương. Lúc đưa quần áo cho nó nó khóc ôm ḿnh mà không nói được lời cảm ơn . Thế là nó chỉ có 2 bộ quần áo để mặc hàng ngày. Có lúc nó phải mặc cả chiếc áo c̣n chưa khô hẳn đến lớp. Ngồi bên sờ vào áo nó mà chảy cả nước mắt.
Thi tốt nghiệp vừa xong th́ mẹ nó mất(mẹ nó chỉ sinh được ḿnh nó c̣n bố nó mất sớm.) Tôi vào cấp ba nó không thi và tập tễnh vào đời với đủ công việc để mưu sinh. Tôi và nó ít có dịp gặp nhau nữa. Rồi bặt vô âm tính luôn.
Một đoạn nữa nó viết, những lần mày mang lên cho tao bát gạo củ khoai lấy lí do là để mày ăn, tao biết mày thương tao thương mẹ tao. Nhà mày cũng chẳng giàu có ǵ, nhưng mày quá nhân ái với tao. Những lúc đó mày như ruột thịt trong nhà. Bảy ơi! Sao mày lại đối xử tốt với tao như vậy. Tao coi mày như người anh trai . Tao muốn gọi mày là anh lắm lắm. Anh bảy.... anh bảy !
Những giọt nước mắt của tôi cũng lăn theo từng hàng chữ. Tôi nén ḷng đọc đoạn tiếp.
Ông trời thương tao mày ạ . Khi đang lang thang cùng một bác cùng quê làm lặt vặt ngoài Hà Nội tao đươc một ông chủ một cửa hàng ăn uống nhận làm phục vụ cửa hàng , thấy tao chăm chỉ chịu khó ngoan ngoăn ông giới thiệu cho bà chị của ông, đang sống ở Hàn Quốc nhận làm con nuôi và một năm sau mẹ nuôi tao đưa tao sang Hàn quốc lấy vợ bên đó và làm chủ một sạp vải. Gần 20 năm tao mới về việt nam có một lần và lần này là thứ hai đấy....
Nhớ đến mày tao không bao giờ quên được bao kỷ niệm mà tao đă có với mày và nhất là bộ quần áo mà mày đă cho tao để tao giữ ấm cuộc đời tao đến hôm nay. Số tiền tao gửi cho mày hôm nay cũng là để bày tỏ tấm ḷng của tao với mày . Kiếp trước tao đă nợ mày quá nhiều nhưng nợ nhiều nhất là cái t́nh yêu thương của mày đă cho tao lúc hoạn nạn. Tao dám chắc về kinh tế hiện tại mày không thể bằng tao đâu. Nhưng mày cứ coi đó là một sự san sẻ yêu thương như ngày nào mày với tao đă có vậy
Tao lại phải đi! Cuộc sống phải thế biết làm sao được chỉ có điều là tao lúc nào cũng nhớ tới mày. Không bao giờ tao quên được mày đâu bởi số phận đă cho và gắn kết mày với tao là hai thằng bạn.
Tao sẽ cho mày địa chỉ liên lạc sau. Nếu có ǵ khó khăn cứ liên lạc với tao nhé....
Lá thư c̣n dài lắm. Nhưng ḷng tôi cứ bâng khuâng một điều:
Nếu đă là bạn th́ luôn sống hết ḿnh với nhau ngay cả khi hoạn nạn. Những t́nh bạn ấy luôn luôn và sẽ được đền đáp.

VietBF©sưu tập