troopy
06-17-2022, 01:44
Khi nhắc tới giếng làng chúng ta sẽ nghĩ ngay tới h́nh ảnh cũ kỹ, đó là nơi sinh hoạt cộng đồng của cư dân nông nghiệp ngày trước. Giếng làng đă chứng kiến những buồn vui, thăng trầm, biến cố của cuộc sống ở nơi nó tồn tại. Tôi vốn là người hoài cổ và yêu những điều mộc mạc ở thôn quê nên những cái giếng làng cũng là điều tôi quan tâm. Thật may mắn v́ những giếng làng ở quê tôi vẫn c̣n khá nhiều, chúng ở đó khiêm nhường, lặng lẽ chứng kiến những đổi thay xung quanh ḿnh.
Một ngày tôi lang thang đi dọc đường quê quanh co để t́m thăm những giếng làng. Làng tôi bây giờ vẫn giữ lại được năm cái giếng, chúng đều được đào và xây vào những năm 30 của thế kỷ trước. Vậy là chúng tồn tại cho đến nay đă gần một thế kỷ. Bà tôi kể, trước kia mỗi xóm đều có một giếng, mọi người đều ăn nước giếng chung, bởi vậy mà làng tôi có khá nhiều những giếng như thế. Việc tắm giặt, nấu nướng đều sử dụng nước từ giếng làng, hàng ngày mỗi nhà đều phải cắt cử người nhà ra giếng làng gánh nước về để dùng. Nhờ việc gánh nước mà những cô gái, chàng trai đă có dịp được gặp nhau. Những ánh nh́n lóng lánh ướp hơi men, thứ hơi men của tạo hóa đă làm cho những anh chàng, cô nàng chăm gánh nước hơn, giếng làng đă là nơi ḥ hẹn của trai gái trong làng.
Ở giếng làng, người ta gặp nhau cười nói, chuyện tṛ, tâm sự biết bao thứ trên đời. Cũng đă có những xô xát, bất ḥa sảy ra ở giếng làng, nhưng chả lẽ cứ chạm mặt nhau mà không chào, không nói? Thế là lại phải làm lành, lại râm ran tiếng nói chuyện để mà thấm thía cái t́nh làng, nghĩa xóm, đậm sâu thêm nỗi quê nhà. Giếng làng như một điểm gắn kết con người lại gần nhau, để mà cảm thông, đùm bọc lấy nhau, thêm gần nhau bằng sự thật thà của người nhà quê mộc mạc. Phải chăng người dân quê cùng uống chung những giọt nước mát lành, như uống chung ḍng sữa chảy ra từ đất mẹ, nên v́ thế mà gần gũi và gắn bó yêu thương?!
Tôi đặc biệt chú ư đến một cái giếng làng có từ năm 1932 tên gọi giếng Mèo. Khi hỏi những người tuổi cao sống xung quanh đó về nguồn gốc cái tên giếng Mèo th́ có người trả lời là khi lớn lên đă thấy mọi người gọi thế rồi. Một cụ già khác lại nói, v́ mặt nước giếng trong xanh như mắt mèo nên cái tên giếng Mèo có từ khi ấy. Chẳng biết ai là người nói đúng nhưng thật lạ lùng là vị trí giếng vốn cao hơn các ao xung quanh mà giếng lúc nào cũng ăm ắp nước. Người già kể lại rằng, vào những năm hạn hán nhất mà nước trong giếng cũng không hề cạn, giếng Mèo đă mang lại cho dân làng những giọt nước trong lành, tắm mát thân thể và tâm hồn cho bao thế hệ.
Tôi đưa tay khỏa nước, làn nước trong veo in bóng tôi rung rinh. Tôi như nghe thấy lời giếng đang thủ thỉ kể chuyện ḿnh, chuyện làng. Tôi ch́m vào những ngày xưa ấy, những đêm trăng thanh gió mát, những cô gái ra giếng làng giặt và gội đầu, ánh trăng len vào từng sợi tóc óng ánh, thơm mùi bồ kết, cùng hương hoa bưởi. Những hôm như thế các chàng trai cũng ra đây gánh nước. Thế là từ đó những mối t́nh nảy nở rồi họ nên vợ thành chồng. Cũng có những cặp đôi t́nh duyên lỡ dở, cái dở dang làm nên sự tiếc nuối, nhớ nhung nhưng lại cũng làm nên điều đẹp đẽ lắng lại ở một ngăn kư ức, để một lúc nào đó có dịp lục t́m chợt thấy ḷng ḿnh thổn thức lâng lâng.
Một buổi chiều êm ả, có người đàn ông mái đầu đă điểm bạc, ông đă xa quê nhiều năm, nay t́m lại cố hương. Dừng chân bên giếng làng, người ấy bâng khuâng nhớ về mối t́nh thời trai trẻ. Những lời yêu thương ngân lên như những nốt nhạc êm đềm ru ḷng ông êm ái. Ông rưng rưng tự hỏi ḷng ḿnh người xưa giờ đang ở nơi đâu? Cúi đầu soi ḿnh vào mặt nước trong xanh in bóng mây trời, người đàn ông thấy khuôn mặt ḿnh trẻ lại như hồi mới đôi mươi! Những kỷ niệm như vẫn lưu lại đây, nơi giếng làng, ḷng ông dâng lên một nỗi niềm ấm áp, b́nh yên.
Mặc cho mọi thứ xung quanh ngày một đổi thay, nhưng giếng làng vẫn vậy, cứ đứng đó để cho vết thời gian phủ lên ḿnh dày thêm những lớp rêu phong. Giếng làng như một người cũ lặng thầm là nhân chứng cho bao câu chuyện của làng, làm nên một phần hồn làng, nét quê cho dù người đời có dửng dưng quên lăng. Với tôi, giếng làng luôn đẹp đẽ thân thương, mang trong ḿnh ḍng nước mát lành trong vắt, ngọt ngào những lời yêu!
VietBF©sưu tập
Một ngày tôi lang thang đi dọc đường quê quanh co để t́m thăm những giếng làng. Làng tôi bây giờ vẫn giữ lại được năm cái giếng, chúng đều được đào và xây vào những năm 30 của thế kỷ trước. Vậy là chúng tồn tại cho đến nay đă gần một thế kỷ. Bà tôi kể, trước kia mỗi xóm đều có một giếng, mọi người đều ăn nước giếng chung, bởi vậy mà làng tôi có khá nhiều những giếng như thế. Việc tắm giặt, nấu nướng đều sử dụng nước từ giếng làng, hàng ngày mỗi nhà đều phải cắt cử người nhà ra giếng làng gánh nước về để dùng. Nhờ việc gánh nước mà những cô gái, chàng trai đă có dịp được gặp nhau. Những ánh nh́n lóng lánh ướp hơi men, thứ hơi men của tạo hóa đă làm cho những anh chàng, cô nàng chăm gánh nước hơn, giếng làng đă là nơi ḥ hẹn của trai gái trong làng.
Ở giếng làng, người ta gặp nhau cười nói, chuyện tṛ, tâm sự biết bao thứ trên đời. Cũng đă có những xô xát, bất ḥa sảy ra ở giếng làng, nhưng chả lẽ cứ chạm mặt nhau mà không chào, không nói? Thế là lại phải làm lành, lại râm ran tiếng nói chuyện để mà thấm thía cái t́nh làng, nghĩa xóm, đậm sâu thêm nỗi quê nhà. Giếng làng như một điểm gắn kết con người lại gần nhau, để mà cảm thông, đùm bọc lấy nhau, thêm gần nhau bằng sự thật thà của người nhà quê mộc mạc. Phải chăng người dân quê cùng uống chung những giọt nước mát lành, như uống chung ḍng sữa chảy ra từ đất mẹ, nên v́ thế mà gần gũi và gắn bó yêu thương?!
Tôi đặc biệt chú ư đến một cái giếng làng có từ năm 1932 tên gọi giếng Mèo. Khi hỏi những người tuổi cao sống xung quanh đó về nguồn gốc cái tên giếng Mèo th́ có người trả lời là khi lớn lên đă thấy mọi người gọi thế rồi. Một cụ già khác lại nói, v́ mặt nước giếng trong xanh như mắt mèo nên cái tên giếng Mèo có từ khi ấy. Chẳng biết ai là người nói đúng nhưng thật lạ lùng là vị trí giếng vốn cao hơn các ao xung quanh mà giếng lúc nào cũng ăm ắp nước. Người già kể lại rằng, vào những năm hạn hán nhất mà nước trong giếng cũng không hề cạn, giếng Mèo đă mang lại cho dân làng những giọt nước trong lành, tắm mát thân thể và tâm hồn cho bao thế hệ.
Tôi đưa tay khỏa nước, làn nước trong veo in bóng tôi rung rinh. Tôi như nghe thấy lời giếng đang thủ thỉ kể chuyện ḿnh, chuyện làng. Tôi ch́m vào những ngày xưa ấy, những đêm trăng thanh gió mát, những cô gái ra giếng làng giặt và gội đầu, ánh trăng len vào từng sợi tóc óng ánh, thơm mùi bồ kết, cùng hương hoa bưởi. Những hôm như thế các chàng trai cũng ra đây gánh nước. Thế là từ đó những mối t́nh nảy nở rồi họ nên vợ thành chồng. Cũng có những cặp đôi t́nh duyên lỡ dở, cái dở dang làm nên sự tiếc nuối, nhớ nhung nhưng lại cũng làm nên điều đẹp đẽ lắng lại ở một ngăn kư ức, để một lúc nào đó có dịp lục t́m chợt thấy ḷng ḿnh thổn thức lâng lâng.
Một buổi chiều êm ả, có người đàn ông mái đầu đă điểm bạc, ông đă xa quê nhiều năm, nay t́m lại cố hương. Dừng chân bên giếng làng, người ấy bâng khuâng nhớ về mối t́nh thời trai trẻ. Những lời yêu thương ngân lên như những nốt nhạc êm đềm ru ḷng ông êm ái. Ông rưng rưng tự hỏi ḷng ḿnh người xưa giờ đang ở nơi đâu? Cúi đầu soi ḿnh vào mặt nước trong xanh in bóng mây trời, người đàn ông thấy khuôn mặt ḿnh trẻ lại như hồi mới đôi mươi! Những kỷ niệm như vẫn lưu lại đây, nơi giếng làng, ḷng ông dâng lên một nỗi niềm ấm áp, b́nh yên.
Mặc cho mọi thứ xung quanh ngày một đổi thay, nhưng giếng làng vẫn vậy, cứ đứng đó để cho vết thời gian phủ lên ḿnh dày thêm những lớp rêu phong. Giếng làng như một người cũ lặng thầm là nhân chứng cho bao câu chuyện của làng, làm nên một phần hồn làng, nét quê cho dù người đời có dửng dưng quên lăng. Với tôi, giếng làng luôn đẹp đẽ thân thương, mang trong ḿnh ḍng nước mát lành trong vắt, ngọt ngào những lời yêu!
VietBF©sưu tập