goodidea
06-22-2022, 09:54
Ông đi uống nước với bạn về muộn, từ đầu phố về con ngõ nhỏ nhà ông chỉ năm phút đi bộ. Trời Hà nội đang mưa, mùa hè năm nay đỏng đảnh, thoắt nóng như lò nung lại đã mưa lạnh lùng. Ông bước vào ngõ, cố tránh những vũng nước. Hôm nay cúp đèn đường, chỉ có ánh đèn trong các cửa sổ nhà hắt ra từng quãng lờ mờ. Đang dò dẫm, chợt ông đá phải bọc gì đó, cúi nhìn theo, bọc ni lon xanh văng vào chân tường, miệng lẩm bẩm:
- Nhà nào lại lười, vài bước chân cũng kg mang rác ra đầu ngõ .
Ông cúi xuống định nhặt mang ra thùng rác, một bọc xinh xinh, gọn gàng, cảm giác lạ khiến ông lúi húi mở ra, hình như tiền, nép vào bờ tường cho đỡ ướt, dần mở bọc ra, tiền, tiền thật, mà hình như có một cái ảnh trẻ con. Ngẩng nhìn quanh, chẳng có ai cả, những tờ 500 như nhảy múa trên tay ông, ước quãng ba chục nhỉ. Nhét vào người cho khỏi ướt, ông chợt nghĩ đến ước muốn từ lâu của mình: chiếc máy ảnh nhỏ Sony RX 10, ai xui khiến trời thương mình, xong ông lại nghĩ thương người mất tiền, nhưng chỉ là một cái bọc, căn cứ gì trả lại cho ai! .
Đang miên man, chợt nghe tiếng lọc xọc, ngẩng phắt lên ông thấy một phụ nữ trẻ, dắt chiếc xe cà tàng vừa đi vừa cắm cúi nhìn đường. Cả dáng người, cả chiếc xe, cả chiếc áo mưa giấy đã te tua khoác trên vai nói lên gia cảnh kg dư dả gì. Ông dạm hỏi:
- Cô tìm gì à ?
- Dạ, cháu... cháu đánh rơi chùm chì khóa.
Rồi cô ấy cứ lúi húi nhìn nhìn, chân quơ quơ, đá đá vào những chỗ tối . Vài phút qua, ông lại lên tiếng:
- Cô đánh rơi tiền ?
- Dạ, vâng ạ..
Giọng rụt rè và nghe đã ngân ngấn nước.
- Bác có...
- Tiền để trong ví?
- Dạ, không, cháu quấn trong bọc ni lon thôi ạ, chắc trơn nên rơi.
- Ni lon màu gì?
- Dạ, màu xanh ạ
- Có nhiều tiền kg?
- Dạ, nhiều ạ, 28 triệu, cháu vừa đi vay được ạ
- Còn gì nữa kg?
- Thế thôi, à còn một chiếc ảnh trẻ con, thằng cu 8 tuổi con trai cháu ạ .
Giờ ông đã tin đây là chủ nhân.
- Chắc là cái này kg?
- Dạ..dạ... vâng ...vâng ạ. Con cảm tạ ông ngàn lần ạ .
Mưa, nước mắt, trộn lẫn lăn dài trên má người phụ nữ trẻ.
- Dạ, dạ, ông thật phúc đức quá ạ.
- Không có gì, nếu là người khác họ cũng sẽ làm như tôi thôi. À, mà sao lại có ảnh trẻ con trong đó?
Giọng ngậm ngùi, người phụ nữ kể:
- Cháu mang ảnh đi định đến hiệu nhờ làm một cái ảnh to, phòng nhỡ... dạ, con trai cháu bị ung thư, chỉ sợ kg qua khỏi, cứ còn nước thì còn tát thôi ạ.
- Thế về đi con, về lo cho con trai, khéo không lại ốm đấy.
Ánh đèn nhà hắt ra, quầng sáng, quầng tối, mưa vẫn bay...bay...
VietBF©sưu tập
- Nhà nào lại lười, vài bước chân cũng kg mang rác ra đầu ngõ .
Ông cúi xuống định nhặt mang ra thùng rác, một bọc xinh xinh, gọn gàng, cảm giác lạ khiến ông lúi húi mở ra, hình như tiền, nép vào bờ tường cho đỡ ướt, dần mở bọc ra, tiền, tiền thật, mà hình như có một cái ảnh trẻ con. Ngẩng nhìn quanh, chẳng có ai cả, những tờ 500 như nhảy múa trên tay ông, ước quãng ba chục nhỉ. Nhét vào người cho khỏi ướt, ông chợt nghĩ đến ước muốn từ lâu của mình: chiếc máy ảnh nhỏ Sony RX 10, ai xui khiến trời thương mình, xong ông lại nghĩ thương người mất tiền, nhưng chỉ là một cái bọc, căn cứ gì trả lại cho ai! .
Đang miên man, chợt nghe tiếng lọc xọc, ngẩng phắt lên ông thấy một phụ nữ trẻ, dắt chiếc xe cà tàng vừa đi vừa cắm cúi nhìn đường. Cả dáng người, cả chiếc xe, cả chiếc áo mưa giấy đã te tua khoác trên vai nói lên gia cảnh kg dư dả gì. Ông dạm hỏi:
- Cô tìm gì à ?
- Dạ, cháu... cháu đánh rơi chùm chì khóa.
Rồi cô ấy cứ lúi húi nhìn nhìn, chân quơ quơ, đá đá vào những chỗ tối . Vài phút qua, ông lại lên tiếng:
- Cô đánh rơi tiền ?
- Dạ, vâng ạ..
Giọng rụt rè và nghe đã ngân ngấn nước.
- Bác có...
- Tiền để trong ví?
- Dạ, không, cháu quấn trong bọc ni lon thôi ạ, chắc trơn nên rơi.
- Ni lon màu gì?
- Dạ, màu xanh ạ
- Có nhiều tiền kg?
- Dạ, nhiều ạ, 28 triệu, cháu vừa đi vay được ạ
- Còn gì nữa kg?
- Thế thôi, à còn một chiếc ảnh trẻ con, thằng cu 8 tuổi con trai cháu ạ .
Giờ ông đã tin đây là chủ nhân.
- Chắc là cái này kg?
- Dạ..dạ... vâng ...vâng ạ. Con cảm tạ ông ngàn lần ạ .
Mưa, nước mắt, trộn lẫn lăn dài trên má người phụ nữ trẻ.
- Dạ, dạ, ông thật phúc đức quá ạ.
- Không có gì, nếu là người khác họ cũng sẽ làm như tôi thôi. À, mà sao lại có ảnh trẻ con trong đó?
Giọng ngậm ngùi, người phụ nữ kể:
- Cháu mang ảnh đi định đến hiệu nhờ làm một cái ảnh to, phòng nhỡ... dạ, con trai cháu bị ung thư, chỉ sợ kg qua khỏi, cứ còn nước thì còn tát thôi ạ.
- Thế về đi con, về lo cho con trai, khéo không lại ốm đấy.
Ánh đèn nhà hắt ra, quầng sáng, quầng tối, mưa vẫn bay...bay...
VietBF©sưu tập