goodidea
06-25-2022, 09:48
Nhiều năm trước đây, vị giáo sư của trường đại học John Hopkin đă giao cho một nhóm sinh viên sắp tốt nghiệp thực hiện một nhiệm vụ khảo sát như sau: ông cử nhóm sinh viên đó tới khu nhà ổ chuột. Ở đó nhóm nghiên cứu chọn mẫu 200 cậu bé tuổi từ 12 đến 16 và điều tra về gia cảnh và điều kiện sống của chúng. Sau đó sẽ làm báo cáo đưa ra dự đoán về cơ hội của lũ trẻ trong tương lai.
Các sinh viên đă tham vấn lư thuyết môn thống kê xă hội học, nói chuyện với lũ trẻ và biên tập dữ liệu thu thập được. Từ đó, nhóm nghiên cứu đưa ra kết luận rằng trong tương lai sẽ có 90 % các em này sẽ dính vào ṿng lao lư.
25 năm sau, một nhóm sinh viên khác được giao nhiệm vụ đánh giá kết quả dự đoán đă thực hiện trước kia. Họ trở lại đúng khu nhà ổ chuột đó. Một số cậu bé ngày trước – giờ đă là những người đàn ông trưởng thành, vẫn c̣n sống ở đó. Một vài người đă mất và một số đă chuyển đi nơi khác. Tuy nhiên, các sinh viên vẫn tiếp xúc được với 180/200 người đă được phỏng vấn trước kia. Họ phát hiện thấy chỉ có 4 trường hợp trong số trẻ đó bị bắt vào tù một thời gian.
Vậy tại sao những cậu bé này – những người sống trong môi trường dung dưỡng tội ác như vậy lại phát triển tốt tới mức kỷ lục như thế? Các cậu bế ngày trước đều nói với các nhà nghiên cứu rằng:”Vâng, đó là v́ chúng tôi đă có một người thầy tốt”
Nghiên cứu, đào sâu thêm, họ phát hiện ra rằng 75% các trường hợp các em cùng được học một cô giáo. Nhóm nghiên cứu t́m đến người nữ giáo viên nọ mà hiện giờ bà đang sống ở trong khu vực dành riêng cho các thầy cô giáo đă nghỉ hưu. Họ cố t́m hiểu xem làm thế nào mà bà giáo lại có được sự ảnh hưởng đáng kinh ngạc đối với nhóm trẻ xưa kia? và họ muốn bà cung cấp cho họ những lư do tại sao các cậu bé đó vẫn c̣n nhớ cô giáo của chúng.
“Không có ǵ đâu”, bà giáo trả lời, “thực t́nh tôi không biết nói ǵ”. Bà lặng lẽ suy tư về những ngày xưa ấy, rồi bà trầm ngâm như nói với chính ḿnh chứ không phải những người đang phỏng vấn bà: “Tôi yêu thương những đứa bé đó”
VietBF©sưu tập
Các sinh viên đă tham vấn lư thuyết môn thống kê xă hội học, nói chuyện với lũ trẻ và biên tập dữ liệu thu thập được. Từ đó, nhóm nghiên cứu đưa ra kết luận rằng trong tương lai sẽ có 90 % các em này sẽ dính vào ṿng lao lư.
25 năm sau, một nhóm sinh viên khác được giao nhiệm vụ đánh giá kết quả dự đoán đă thực hiện trước kia. Họ trở lại đúng khu nhà ổ chuột đó. Một số cậu bé ngày trước – giờ đă là những người đàn ông trưởng thành, vẫn c̣n sống ở đó. Một vài người đă mất và một số đă chuyển đi nơi khác. Tuy nhiên, các sinh viên vẫn tiếp xúc được với 180/200 người đă được phỏng vấn trước kia. Họ phát hiện thấy chỉ có 4 trường hợp trong số trẻ đó bị bắt vào tù một thời gian.
Vậy tại sao những cậu bé này – những người sống trong môi trường dung dưỡng tội ác như vậy lại phát triển tốt tới mức kỷ lục như thế? Các cậu bế ngày trước đều nói với các nhà nghiên cứu rằng:”Vâng, đó là v́ chúng tôi đă có một người thầy tốt”
Nghiên cứu, đào sâu thêm, họ phát hiện ra rằng 75% các trường hợp các em cùng được học một cô giáo. Nhóm nghiên cứu t́m đến người nữ giáo viên nọ mà hiện giờ bà đang sống ở trong khu vực dành riêng cho các thầy cô giáo đă nghỉ hưu. Họ cố t́m hiểu xem làm thế nào mà bà giáo lại có được sự ảnh hưởng đáng kinh ngạc đối với nhóm trẻ xưa kia? và họ muốn bà cung cấp cho họ những lư do tại sao các cậu bé đó vẫn c̣n nhớ cô giáo của chúng.
“Không có ǵ đâu”, bà giáo trả lời, “thực t́nh tôi không biết nói ǵ”. Bà lặng lẽ suy tư về những ngày xưa ấy, rồi bà trầm ngâm như nói với chính ḿnh chứ không phải những người đang phỏng vấn bà: “Tôi yêu thương những đứa bé đó”
VietBF©sưu tập