Log in

View Full Version : Nếu có kiếp sau...


goodidea
07-09-2022, 10:52
Trong ánh sáng nhàn nhạt của buổi chiều tà, đứa con trai gầy g̣ của tôi đang lúi húi nấu cơm. Thằng bé rót dầu ăn vừa đủ, cho hành lá, gừng thái chỉ và rau vào xào có vẻ rất thành thạo... Đứng quan sát nó từ phía sau, tôi bỗng có cảm giác con trai ḿnh vẫn c̣n là một đứa trẻ ngây thơ, nghịch ngợm, thích chạy nhảy vui đùa, đôi khi quậy phá và làm nũng theo cách riêng của bọn con nít.

https://intermati.com/forum/attachment.php?attac hmentid=2080211&stc=1&d=1657363935

Tôi tự hỏi thằng bé đă lớn tự bao giờ ? Tới tháng chạp nó sẽ tṛn mười tám tuổi. Trên đường về tôi vẫn gặp những đứa trẻ bằng tuổi nó , chúng chơi ván trượt , đua xe hoặc hẹn nhau tới hiệu sách, đi xem phim... Nhiều đứa th́ ở lại nhà chơi điện tử, làm bài tập hay đọc sách... Mẹ chúng đang làm cho chúng những món ăn yêu thích, chứ không giống như con tôi, tám năm trước đă biết tự nấu cơm. Tôi từng nghĩ rằng ḿnh sẽ cho con một cuộc sống hạnh phúc, tuy không nhất thiết phải giàu sang phú quư nhưng ít ra th́ cũng không phải lo lắng về chuyện ăn mặc. Mười tám năm trước, vào cái ngày mà con trai tôi có mặt trên cuộc đời này , tôi đă thề với ḷng ḿnh như vậy.
Nhưng cuộc đời không giống như người mong đợi. Nhà máy mà vợ chồng tôi đang làm việc bỗng chốc bị phá sản, cả hai cùng mất việc. Người ta nói :" vợ chồng nghèo trăm sự buồn " thật đúng. Cuộc sống khó khăn, chúng tôi bắt đầu căi vă, trách cứ lẫn nhau, không để ư đến đứa con trai nhỏ đang sợ hăi chứng kiến cảnh tranh chấp trong gia đ́nh.
Cuối cùng th́ tổ ấm của tôi cũng tan vỡ, tất cả những ǵ c̣n lại là căn nhà chưa đầy sáu mươi mét vuông, một ít tiền tiết kiệm và đứa con trai sắp học tiểu học. Tất nhiên là tôi sẽ nuôi thằng bé, cho dù cuộc sống có khó khăn thế nào đi chăng nữa tôi cũng không bao giờ bỏ rơi nó.
Thằng bé nhanh chóng hiểu hết những biến cố vừa xảy ra. Một hôm đi học về nó bỗng hỏi tôi :" Mẹ ơi, có phải mẹ thôi việc rồi không ? Có phải bố mẹ ly hôn rồi, bố không cần mẹ con ḿnh nữa, đúng thế không mẹ ?"
" Học bài đi !" Tôi bực ḿnh quát. Thằng bé nhún vai nói :" mẹ, mẹ đừng giận, dù sao hai mẹ con ḿnh vẫn ở bên nhau " . Sau đó không đợi tôi nói ǵ, nó nhanh chóng chạy biến vào pḥng . Tôi sững sờ, lúc đó tôi mới phát hiện ra rằng , hóa ra tôi chẳng hiểu ǵ về con trai ḿnh, tôi đă không chú ư đến sự trưởng thành của thằng bé.
Rốt cuộc tôi cũng t́m được một công việc đó là làm nhân viên thu tiền trong một siêu thị tư nhân. Điều kiện đăi ngộ cũng không thua kém ǵ so với công việc trước kia nhưng mỗi ngày phải làm mười tiếng đồng hồ, chín giờ tối mới tan ca. Như vậy tôi không thể về nhà nấu cơm tối cho con được.
Buổi sáng hôm bắt đầu đi làm, tôi đưa tiền để con cho nó ra hàng ăn cơm . Thằng bé cất tiền vào cặp sách, sau đó kiểm tra xem đă mang ch́a khóa đi chưa rồi nói :" con không sao đâu mẹ ạ " .
Đến tối, v́ lo cho con nên vừa hết giờ làm là tôi rảo bước nhanh về nhà. Tới một đoạn rẽ , thằng con tôi đột nhiên từ đâu nhảy ra , làm tôi sợ hết hồn.
Siêu thị nơi tôi làm cách nhà hai tuyến phố . Muộn thế này rồi mà thằng bé c̣n chạy ra đây một ḿnh, tôi nổi giận rồi mắng cho nó một trận. Thằng bé không nói ǵ, nó giấu tay sau lưng, cúi đầu nghe tôi quở trách xong liền đưa tay ra đằng trước và nói :" không sao mẹ ạ, con có vũ khí đây rồi !" Nói xong nó cầm một cái gậy gỗ không dài nhưng có vẻ rất chắc chắn múa may mấy ṿng :" con không sợ bọn xấu, con đến đón mẹ mà".
Tôi bất chợt có cảm giác cổ họng ḿnh như có vật ǵ chẹn lại, thằng bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lem luốc lên nh́n, ch́a khóa nhà vẫn đung đưa trước ngực. Tôi không nói thêm được lời nào nữa. Nắm bàn tay nhỏ bé của con, hai mẹ con cùng dắt nhau về.
Món ăn mà con trai tôi làm trong bữa cơm đầu tiên là món trứng hấp. Thằng bé học rất chăm chú, nó lấy một quyển sổ nhỏ ghi lại tất cả những ǵ tôi nói : mấy quả trứng, cho bao nhiêu nước, bao nhiêu muối, khuấy đến chừng nào...
Tôi tưởng đó là tính hiếu kỳ vốn có của trẻ con, nào ngờ tối hôm sau về tới nhà, thằng bé nói với tôi vô cùng hào hứng :" mẹ ơi xem món trứng con làm này , mẹ nếm thử đi " nói rồi nó bê đến trước mặt tôi, nh́n tôi chờ đợi.
Nh́n món trứng lơng bơng nước, nh́n mũi thằng bé phập phồng hít hà, mặt bên trái có hai vết nhọ trên má tôi bật cười. Sau đó tôi cúi xuống ăn thử một miếng, thằng bé cho nhiều muối mặn quá . Ăn món trứng được nó đặt tên là " canh trứng Lỗ Dương Thức ", nước mắt tôi bỗng tuôn trào.
Từ hôm đó cứ rỗi răi là thằng bé lại bắt tôi dạy nấu ăn. Nó có một quyển sổ nhỏ bên trong ghi lại tất cả những điều liên quan đến bếp núc cần phải chú ư, giả sử như tắt cái ǵ trước cái ǵ sau... Đợt nghỉ hè năm đó đứa con trai chưa tṛn mười tuổi của tôi đă biết nấu ḿ, làm sủi cảo, rán trứng , nấu cháo. Điều khiển tôi ngạc nhiên nhất là không lâu sau đó vào ngày sinh nhật tôi con trai tôi đă tự tay cán ḿ nấu cho mẹ ăn, sợi ḿ rất dày dính bết vào nhau, có chỗ c̣n chưa chín... Th́ ra nó đă gọi điện thoại cho bà ngoại ở cách xa hàng trăm cây số và biết được đó là món ăn mà tôi thích nhất.
Món ḿ lại được thằng bé gọi là " ḿ Lỗ Dương Thức" ấy không mang lại cho cho tôi sự cảm động mà là nỗi thương xót. Tôi không hề mong con trai tôi phải gánh vác cuộc sống quá sớm với những lo toan vụn vặt. Trước kia tôi đă từng nghĩ ḿnh nguyện sẽ thay con đảm đương tất cả, nhưng bây giờ chính con trai lại là người làm mọi việc v́ tôi.
Sau ḱ nghỉ hè, con trai tôi không ăn cơm ngoài mà tự nấu lấy, nó ăn một nửa , c̣n một nửa phần cho tôi ăn đêm. Tôi nỗ lực làm việc và mong có cơ hội kiếm được một công việc tốt hơn để có thời gian chăm sóc con.
Ngày nghỉ, tôi dẫn con đến khu vui chơi. Đă lâu lắm rồi tôi không đưa thằng bé ra ngoài cho nó chơi một trận thỏa thích. Thằng bé vui lắm , nó hồ hởi thay quần áo mới, nhưng trên đường đi lại hỏi :" thế có tốn nhiều tiền không hả mẹ?"
Tôi cốc yêu vào đầu thằng bé , bảo nó lần sau không cần suy nghĩ đến những việc không đáng nghĩ. Nó lè lưỡi tinh nghịch.
Lúc xuống xe , tôi t́nh cờ gặp mẹ của bạn cùng lớp với thằng bé . Chị ấy hỏi "sao không thấy Lỗ Dương tham gia trại hè với cả lớp thế cháu ?"
Tôi ngạc nhiên hỏi con :" phải đóng tiền đúng không con ?" Măi một lúc lâu sau thằng bé mới gật đầu.
Tôi không hỏi ǵ nữa, cũng không trách con. Ngày hôm đó tôi để cho nó chơi thỏa thích tất cả các tṛ trong công viên, tôi đă tiêu sạch số tiền trong túi. Cuối cùng chỉ c̣n lại có hai đồng tôi mua một hộp sữa chua. Sau đó th́ hai mẹ con đi bộ về nhà. Thằng bé đi bên trái tôi , nó đă cao quá vai mẹ, nh́n nó giống như một chàng trai nhỏ vậy.
Tôi đă đổi công việc khác. Thằng bé học cấp hai rồi , tôi muốn nhiều thời gian hơn để chăm sóc nó, có điều thu nhập không được cao như trước. Con tôi không có máy vi tính, không có đồ chơi hiện đại, không có quần áo đồ hiệu, cũng không thể cùng bạn bè tổ chức sinh nhật... Thằng bé như chín chắn trước tuổi so với các bạn đồng trang lứa. Tôi không thể cho con những thứ xa xỉ ấy, tuy nó chưa bao giờ trách tôi nhưng đó chính là điều mà một người mẹ như tôi cảm thấy áy náy.
Ngoài bốn mươi tuổi, sức khỏe tôi dần dần không c̣n được như trước nữa, lưng bắt đầu xuất hiện triệu chứng đau nhức. Con trai giục tôi đi khám , kết quả là lưng tôi bị suy nhược nặng. Tuy không phải là bệnh nguy hiểm nhưng điều trị rất phức tạp, không được lao động nặng, phải kết hợp trị liệu xoa bóp hoặc kéo giăn, bác sĩ cũng khuyên tôi nên vận động vừa phải.
Vậy là mỗi buổi sáng, con trai tôi lại sớm đánh thức mẹ dậy đi tập thể dục. Nó không cho tôi nấu cơm , sáng ra trước khi đi học đều nấu sẵn cơm trưa, thằng bé học cấp ba mà đă rất thạo việc bếp núc cơm nước, biết làm rất nhiều món ăn. Đến chiều tan học về, nó lại lúi húi nấu nướng. Thằng bé chăm sóc mẹ chu đáo từng ly từng tí.
Chả mấy chốc đă đến ḱ thi. Thằng bé không cần tôi đưa đi, nó b́nh tĩnh vượt qua tất cả các môn. Thi xong nó nói chuyện với tôi về đề thi môn văn :" trong bài văn con có viết một câu là : kiếp sau tôi muốn ḿnh vẫn được làm con của mẹ. Nghe rất xúc động, mẹ nhỉ ".
Tôi không cười với thằng bé. Nghĩ tới câu văn nó viết, từ đáy ḷng tôi thật sự không thấy cảm động mà chỉ thấy chua xót.
Một lúc lâu sau, tôi ngẩng đầu, chăm chú nh́n thằng bé, chậm răi nói :" con trai, kiếp sau hy vọng con đừng gặp phải mẹ, đừng làm con của mẹ. Kiếp sau , mẹ muốn con sẽ sinh ra trong một gia đ́nh hạnh phúc, được họ yêu thương chăm sóc, muốn ǵ được nấy, sống một cuộc sống thật tốt đẹp'.
Thằng bé khóc , và tôi cũng khóc.

VietBF©sưu tập